CHƯƠNG 39: GIÀU NHƯ VẬY
CHƯƠNG 39: GIÀU NHƯ VẬY
Thím Hoàng biết kiếp nạn này đối với họ mà nói thì đâu tính là gì. Chính bởi vì vậy, bà phải giúp hai anh em nhà họ Lệ.
Lệ Tuấn Hải lương thiện, huống hồ vì Dao Nhã Linh, anh đã không thể yêu nữa, hiện tại mong anh có hy vọng với cuộc sống, vậy là đủ rồi. Mà cậu hai nhà họ Lệ lại hoàn toàn khác hẳn anh trai. Thù hận trong lòng hắn không giảm theo thời gian, ngược lại sẽ càng tăng thêm.
Mà Lệ Tuấn Hải lo lắng anh em nhà họ Lệ sẽ tàn sát lẫn nhau. Dù sao với tính cách của Lệ Vĩnh Duy, thà rằng giết lầm một ngàn, cũng sẽ không bỏ sót một tội danh làm tổn thương Lệ Tuấn Hải.
Thím Hoàng bi thương trong lòng cũng không dám biểu hiện ra, nhìn Lệ Tuấn Hải nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, cuối cùng lên tiếng: “Cậu cả, đừng quá lo lắng chuyện của bọn họ. Sức khỏe của mình cũng phải bảo trọng. Chỉ cần bỏ một nửa tấm lòng lo nghĩ vì cậu hai cho mình là tốt rồi. Cậu phải sống thật tốt, nếu cậu xảy ra chuyện gì, chúng tôi và cậu hai sẽ đau khổ không thiết sống nữa.”
Thím Hoàng biết Lệ Tuấn Hải còn cố gắng duy trì sinh mạng lay lắt này là vì Lệ Vĩnh Duy, nếu lấy Lệ Vĩnh Duy làm cớ, ít nhiều gì anh cũng nghe lọt. Huống hồ, thím Hoàng đi quá giới hạn nói một câu: “Một cô Nhã Linh xứng đáng để cậu vứt bỏ tất cả chúng tôi sao?”
“Nhưng thím Hoàng à, thím có từng nghĩ, có lẽ sự hiện diện hằng ngày của tôi chỉ tăng thêm nỗi đau trong lòng Vĩnh Duy không? Luôn luôn khiến nó nhớ lại cơn ác mộng đáng sợ trước kia. Hơn nữa tôi thực sự, rất khó chịu. Tôi hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, cứ sống lay lắt như vậy, tôi thực sự rất khó chịu. Nói không chừng tôi chết mới là kết quả tốt nhất. Cứu vớt mọi người.”
Không khó đoán suy nghĩ trong lòng Lệ Tuấn Hải, nếu thím Hoàng bị đốt thành như vậy, chắc chắn cũng không muốn liên lụy người thân của mình. Bởi vì quan tâm nên không nỡ để người thân chịu khổ vì mình. Thím Hoàng tinh tế cảm nhận được trái tim bất lực của Lệ Tuấn Hải, trái tim không còn ý chí sinh tồn.
Càng như vậy, bà càng thêm đau lòng cho cậu cả, anh luôn như vậy, suy nghĩ vì người khác, từ nhỏ đến lớn không cạnh tranh bất cứ thứ gì với ai. Là một đứa trẻ tốt biết bao... Có lẽ ông trời thực sự không có mắt, người tốt thường không được báo đáp.
Bà không nhịn được khóe mắt cay nóng, bỗng nhiên nhào tới trước giường Lệ Tuấn Hải: “Cậu cả, cậu đừng từ bỏ, cậu như vậy khiến thím Hoàng cảm thấy sợ. Chúng tôi đều hy vọng cậu sống tốt, thực sự, không có bất kỳ ai hy vọng hơn chúng tôi rằng cậu có thể sống tiếp. Nếu có thể, tôi rất muốn thay cậu gánh chịu tất cả đau khổ... Cho dù muốn tôi chết cũng được...”
Thím Hoàng khóc đẫm nước mắt, quản gia Lý bên cạnh đã khóc không thành tiếng.
Tốt hay không tốt, sống hay không sống, ông không muốn tham gia, nhưng lại không thể không tham gia. Bởi vì ông hy vọng cậu cả vẫn có thể xuất hiện trước mặt mọi người. Phải biết rằng, con người khi chết đi thì sẽ mất tất cả. Chỉ còn lại bia mộ lạnh lẽo.
Ông muốn một Lệ Tuấn Hải biết nói biết cười, từ khi còn bé đã nắm tay ông, cười vui vẻ gọi ông quản gia. Không phải một Lệ Tuấn Hải chỉ biết nằm trên giường, khẽ động đậy đã đau đớn toàn thân.
Ông trời ơi, xin hãy trả lại cho ông đứa bé dịu dàng khỏe mạnh ngày xưa!
Còn có Vĩnh Duy, từ ngày ông chủ mang hắn về, vận mệnh đã bất công với hắn. Bắt một đứa trẻ vài tuổi chịu đựng cái danh con tiêng bị mọi người chỉ trích, tước đoạt tất cả cơ hội kế thừa tài sản nhà họ Lệ.
Quản gia Lý biết Lệ Vĩnh Duy vốn không hề quan tâm đến những điều này, hắn chỉ muốn cứu Lệ Tuấn Hải. Nếu Lệ Tuấn Hải mất, tâm tư của hắn chỉ còn lại báo thù! Đến lúc đó, nhà họ Lệ sẽ tàn sát lẫn nhau, máu chảy thành sông. Bất kỳ một đứa con nào của nhà họ Lệ cũng không thoát khỏi sự truy sát Lệ Vĩnh Duy. Hắn có bản lĩnh này.
Hơn nữa ngoại trừ Lệ Tuấn Hải cùng cha khác mẹ, Lệ Vĩnh Duy không có chút tình cảm nào đối với những người khác trong nhà họ Lệ, thậm chí căm ghét thù hận! Nói một câu khó nghe, Lệ Vĩnh Duy có thể sống ở nhà họ Lệ hoàn toàn nhờ sự che chở và quan tâm của con cả Lệ Tuấn Hải, hắn có thể có ngày hôm nay cũng là công lao của Lệ Tuấn Hải.
Cho nên sao có thể từ bỏ sinh mạng của Lệ Tuấn Hải? Sự hung ác của Lệ Vĩnh Duy sẽ bộc phát ra sau khi Lệ Tuấn Hải chết, không phải là điều Hạ Vãn Song ở chung với hắn trong thời gian ngắn có thể ngăn cản được. Đến lúc đó Hạ Vãn Song sẽ trở thành một con cờ để Lệ Vĩnh Duy trút giận mà thôi.
Hạ Vãn Song vẫn không từ bỏ ý định muốn vào phòng bệnh chăm sóc Lệ Tuấn Hải, một mặt muốn nhìn xem có phải anh bị bệnh nặng như vậy không, mặt khác cô thực sự thật muốn làm tròn trách nhiệm một người vợ, không muốn mình như một phế nhân không có việc gì làm ở nhà họ Lệ.
Cô đang nói bóng nói gió, muốn biết tình trạng bệnh của Lệ Tuấn Hải thì nhận được một cuộc điện thoại.
Cô nhìn số điện thoại gọi đến, lại là Du Bình Sang, thực sự hiếm có. Dường như sau khi Hạ Vãn Song trưởng thành, ông rất ít khi gọi cho cô. Một mặt là sợ Tô Ngân Chinh mắng, mặt khác vì Hạ Vãn Song ngày càng kiệm lời, mỗi lần gọi điện thoại cũng không biết nên nói gì với chú.
“Alo, cậu, có chuyện gì không?”
Bên kia truyền đến tiếng cười của Du Bình Sang: “Thật là, Vãn Song à, cậu chỉ muốn gọi điện thoại cho cháu thôi, phải có chuyện gì sao? Cậu muốn hỏi thăm cháu sống ở nhà họ Lệ thế nào, có ăn cơm đúng giờ không? Tuấn Hải đối tốt với cháu không?”
Hạ Vãn Song không hề muốn nói chuyện với ông, chỉ thờ ơ đáp: “Cảm ơn cậu quan tâm, cháu ở đây mọi thứ đều tốt. Không cần mong nhớ, không có chuyện gì thì cháu đi làm việc trước, Tuấn Hải phải uống thuốc rồi.” Nói xong, cô định cúp máy.
Điện thoại bên kia chớp mắt dường như bị người khác đoạt lấy, một giọng nữ ngọt ngào truyền vào tai Hạ Vãn Song: “Vãn Song à, sao cháu cúp nhanh vậy chứ? Cậu của cháu chỉ lo quan tâm cháu, quên cả chuyện chính.”
“Ồ, chuyện gì?”
Hạ Vãn Song lạnh lùng cũng không đả kích bọn họ, Tô Ngân Chinh tiếp tục phấn khởi nói: “Như vậy đi, cháu về nhà ăn bữa cơm nhé.”
Hạ Vãn Song nhìn đồng hồ trên tay, dường như đã không còn sớm, là lúc ăn cơm trưa: “Tối cháu sẽ đến.”
“Ấy, đừng, lúc này không phải chuẩn bị ăn cơm trưa sao? Cháu tới ăn đi, cậu mợ có chuyện rất quan trọng muốn bàn bạc với cháu.”
Hạ Vãn Song suy nghĩ một chút, không biết bọn họ có thể có chuyện quan trọng gì muốn bàn bạc với mình. Lúc ở nhà họ Du, mình sống như một người làm, bọn họ làm việc chưa bao giờ hỏi ý kiến của cô.
Du Bình Sang chỉ phụ trách học phí cấp một và cấp hai của cô, đến cấp ba, Hạ Vãn Song bắt đầu làm thêm, hoặc sống dựa vào học bổng. Cho đến khi học xong đại học đều không dùng tiền của nhà họ Du, chuyện quyên góp từ thiện cũng là Du Bình Sang tự nói ra.
“Được, cháu trở về một chuyến.” Hạ Vãn Song từ chối nữa thì có vẻ không ổn, dù sao cô đã ở nhà họ Du nhiều năm như vậy.
Tài xế nhà họ Lệ thông thường đều chọn những người lái xe nhanh và chắc, cộng thêm tính năng của xe tốt, trước mười hai giờ đã đến nhà họ Du.
Hạ Vãn Song xuống xe còn nhìn mấy lần, phát hiện nhà họ Du ngày càng xa lạ, nơi cô sống hai mươi năm lại thay đổi bất thường. Thực ra chủ yếu là lòng người khó dò, lòng người thay đổi.
Tô Ngân Chinh đã sớm đứng ở cửa, không biết đã đợi bao lâu, vừa thấy Hạ Vãn Song liền kéo cô vào.
“Tới thật đúng lúc, hôm nay toàn những món cháu thích ăn. Mợ tự mình xuống bếp làm đó. Không ngon cũng không được chê đâu.”
Nói thật thì Tô Ngân Chinh vốn cũng không biết cô thích gì, những món ăn này không thể nào là do bà ta nấu. Bà ta là người mười ngón tay không dính nước mùa xuân. Rõ ràng chính là người giúp việc làm.
Hạ Vãn Song cười không nói ngồi bên cạnh bàn ăn. Sở dĩ cô có được những đãi ngộ bất thường này, rõ ràng là do nhà họ Lệ ban tặng, chính xác là do Lệ Vĩnh Duy đến đây ban tặng. Trước đây đều là dáng vẻ xa cách chanh chua, Tô Ngân Chinh bây giờ khiến Hạ Vãn Song được yêu thương mà lo sợ.
Hình tượng vốn có thích hợp với bà ta hơn, giọng nói nhỏ nhẹ bây giờ sẽ chỉ khiến tóc gáy của Hạ Vãn Song dựng hết cả lên.
Du Bình Sang ngồi trên ghế chính bên trái Hạ Vãn Song, nhìn vẻ mặt khó đoán của cô, đột nhiên cảm thấy đứa cháu gái luôn vui đùa trước mắt ông đã trưởng thành rồi, ông không thể nhìn rõ suy nghĩ của cô nữa.
Có điều Du Bình Sang vẫn lên tiếng nói: “Vãn Song, hôm nay cậu gọi cháu qua đây là muốn nhờ cháu giúp một chuyện. Lần này thực sự rất quan trọng, nếu không thành công, tập đoàn Bình Sang sẽ sụp đổ, cái nhà này cũng mất luôn.” Lần đầu tiên ông gửi gắm vận mệnh lên người cô cháu gái.
Hạ Vãn Song thầm nghĩ, chắc là muốn nhờ cô nhờ vả nhà họ Lệ. Đáng tiếc, ở nhà họ Lệ, cô chỉ là người ngoài mà thôi.
“Cậu, cậu cứ nói là chuyện gì đi đã, chưa chắc cháu có thể giúp.”
“Chuyện là như vậy, tập đoàn Bình Sang đang tham gia kêu gọi đấu thầu từ đường Quế Vũ đến đường Đông Hoa, vốn dĩ có tỷ lệ trúng thầu. Nhưng tài chính không đủ mạnh nên muốn nhờ cháu mời cậu hai nhà họ Lệ đến nhà làm khách, để cậu ấy cho cậu một vài lời khuyên.”
Hóa ra đây chính là mục đích của ông, quả nhiên là muốn lợi dụng cô.
“Lệ Vĩnh Duy có thể cho lời khuyên gì sao? Hoặc làm khách có liên quan gì đến trúng thầu?” Hạ Vãn Song biết rõ mà vẫn cố ý hỏi, cô biết Du Bình Sang muốn có được sự ủng hộ về tiền vốn của Lệ Vĩnh Duy.
“Cậu hai nhà họ Lệ đến, đương nhiên cậu có cách thuyết phục cậu ấy đầu tư cho tập đoàn Bình Sang ba ngàn tỷ. Đến lúc đó chia hoa hồng đương nhiên sẽ không thiếu cháu.” Du Bình Sang nói xong, vẻ mặt rất đắc ý, tựa như thấy bản thân kiếm được món tiền lớn.
Có điều, ba ngàn tỷ, Lệ Vĩnh Duy sẽ đầu tư sao? Đây quả thực là một con số trên trời, Hạ Vãn Song chỉ nhìn thấy con số này trên sách. “Cậu, ba ngàn tỷ có phải hơi nhiều quá không? Cho dù là Lệ Vĩnh Duy cũng chưa chắc đã có.”
“Không không không, cô cháu gái đáng yêu của cậu, đối với Lệ Vĩnh Duy, ba ngàn tỷ là con số không đáng nhắc tới. Cậu ấy là ai chứ? Là ông chủ lớn giới kinh doanh của thành phố W!” Du Bình Sang biết cô cháu gái của mình chưa từng va chạm xã hội, một chút tiền là có thể khiến cô kinh ngạc.
Thật tình không biết trong lòng Hạ Vãn Song, Lệ Vĩnh Duy chỉ là con cháu nhà giàu ăn no chờ chết mà thôi.
Nghe Du Bình Sang nói như vậy, Hạ Vãn Song đúng là rất kinh ngạc, cô chẳng bao giờ nghĩ tới, Lệ Vĩnh Duy lại giàu như vậy. Ông trời hơi thiên vị người đàn ông này quá? Không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, lại cho hắn nhiều tài sản như vậy? Đáng tiếc, tính cách lại hung dữ không ai sánh bằng.