Edit:Trương Nhuy.
Beta: Trương Nhuy + DinhHa
Khoảng hai tuần lễ, Tiêu Hà Hà không có nhận được điện thoại từ hồ ly tiên sinh, cô đột nhiên có chút khẩn trương, không biết vì cái gì, đáy lòng cô rất sợ hãi, sợ hãi hắn đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, như thế, cô sẽ vĩnh viễn không thấy được con của mình rồi.
Cô do dự thật lâu thật lâu, nắm trong tay số điện thoại của người tài xế kia dãy số nhìn hồi lâu. Nhưng là liền là không dám đè xuống gọi, chần chờ lại chần chờ, rốt cục đè xuống điện thoại.
"Tiểu thư, xin hỏi lại cần muốn giúp đỡ à?"
"Lái xe tiên sinh, ngươi có thể giúp ta liên hệ một phen tiên sinh sao?" Cô rốt cục nói ra miệng."Hoặc là ngươi nói cho ta biết điện thoại của hắn, ta gọi điện thoại cho hắn có thể chứ?"
"Tiểu thư, ta không nhất định có thể liên lạc với, ta thử xem đi!" Người tài xế kia cực kỳ cẩn thận.
"A...! Vậy ta chờ ngươi điện thoại!" Để điện thoại xuống sau, Tiêu Hà Hà cực kỳ khẩn trương, cô biết mình như vậy mạo muội gọi điện thoại quá nguy hiểm, nhưng là nàng thật sự sợ hắn không thấy nữa.
Hôm nay là thứ năm, Thịnh Thịnh không ở nhà.
Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy đêm rất dài, dừng lại tới sẽ nhớ nàng cái kia có duyên gặp mặt một lần con trai của , miên man suy nghĩ, sợ cả đời này đều không thấy được nó.
Thiên tựa hồ có chút lạnh, cô cuộn mình ở trên ghế sofa.
Chờ đợi thời gian cực kì dài lâu, ước chừng quá 15 phút, mobile phone một trận vang chuông, dồn dập mà ngắn ngủi, là cái tin tức, xa lạ dãy số.
Tiêu Hà Hà nghi hoặc nhíu mày, mở ra tin tức, nhìn đến trên đó viết mấy chữ: Nghe nói cô tìm tôi?
Là anh ta sao?
Tiêu Hà Hà không dám xác định, quyết định đem điện thoại đánh qua, nhưng là đầu kia lại treo, không có nghe điện thoại.
Ngay sau đó lại phát ra một cái tin tức lại đến: Có việc gởi tin nhắn nói đi!
Cô sửng sốt sửng sốt, trực giác là người kia, hít sâu, cô xoa bóp cái tin tức ----- tôi khi nào thì có thể gặp con mình?
Thời gian qua đi, cô nhìn chằm chằm mobile phone, bất an chờ đợi anh ta hồi âm.
Quá đã lâu, đợi được có chút nóng lòng thời gian, mobile phone lại vang lên, cô vội vàng đè xuống đọc: Quá chút thời gian.
Cô lại xoa bóp cái tin tức: Tới cùng khi nào thì?
"Để làm chi đâu?"
Tiêu Hà Hà nhìn đến tin tức này, sợ sệt, đúng vậy, cô một lòng muốn gặp hài tử, thấy chi hậu đây? Cô có năng lực cho hài tử mang đến cái gì đây?
Năm năm rồi ! Hài tử đã trưởng thành, trong năm năm không có cô tham dự, nhớ mang máng đêm hôm đó, người nam nhân kia ôn nhu tiếp một chiếc điện thoại, tựa hồ có bà xã, anh ta tìm người đẻ giùm cũng là bởi vì bà xã không thể sinh đẻ đi? Nói cách khác, ai có thể tiếp thu nữ nhân bên ngoài sinh con đây?
Năm năm sau, cô liều lĩnh đáp ứng yêu cầu vô lý của người nam nhân kia, nhưng chỉ là sốt ruột muốn gặp được con, nhưng là lại không biết làm như vậy đến cùng phải hay không thật sự đối con tốt!
"Tôi không biết! Nhưng là tôi muốn gặp mặt nó!" Cô như vậy hồi phục.
Tin nhắn được gửi đi cô có chút thất hồn lạc phách cuộn mình, tâm giống bị vét sạch một dạng khổ sở.
Trong lúc này ủy khuất bốc lên xông lên trong lòng, cái mũi đau xót, nước mắt nhảy nhót từ trong hốc mắt cổn rơi xuống, vì cái gì vận mệnh muốn như vậy hành hạ cô một cô gái yếu đuối đây?
"Làm nữ nhân của tôi như thế nào?" Đầu kia trầm mặc thật lâu sau, lại phát tới một cái tin tức.
Những lời này, như thế quen thuộc, quen thuộc đến để cho Tiêu Hà Hà tâm đều đi theo đau đớn!
Chua sót cười : "Kỳ hạn?"
"Cả đời!"
Lòng của cô bắt đầu run rẩy theo, cả đời kỳ hạn, giống là một hứa hẹn, nhưng là cô sớm thành thói quen không nói hứa hẹn, nhàn nhạt nhìn người khác hỉ nộ ái ố, gặp lại ly biệt.
Mà nay, cô xem đến như vậy hai chữ, tâm mà lại bắt đầu run rẩy theo : "Nếu như vậy ta là có thể nhìn thấy con ta sao?"
"Cô có thể bồi ở bên cạnh nó!"
Lòng của cô rất căng thẳng : "Ý của anh là tôi nhưng lấy vẫn bồi ở bên cạnh nó? Chỉ cần tôi đáp ứng yêu cầu của anh? Chỉ là làm tình nhân của anh đơn giản như vậy?"
"Không có danh phận, chỉ là tình nhân!"
"Tôi có thể nhìn thấy bộ dáng của anh sao?" Cô không biết vì cái gì, đột nhiên rất muốn nhìn đến hắn, rất muốn rất muốn.
"Vì cái gì muốn gặp tôi?"
"Anh muốn cả đời mang theo cái mặt nạ kia sao?"
Lại là trầm mặc, đáng kể trầm mặc, lâu đến cô cơ hồ cho là anh không nhắn lại, đột nhiên, lại tới nữa một điều tin tức: "Hận tôi sao?"
Hận sao?
Tiêu Hà Hà dưới đáy lòng hỏi mình, một hồi khế ước, vốn là đàm hảo, hận anh cái gì đây? Cô cũng không biết nên hận anh hay là nên hận chính mình! Nhưng là năm năm, loại này cốt nhục phân li để cho lòng của cô luôn luôn bị xé rách, không hận anh đoạt đi đứa bé, lại hận anh năm năm sau lại độ xâm phạm, cô hít thở sâu một hơi khí , phát ra một chữ ---- hận!
Lại qua thật lâu sau, đầu kia phát tới hai chữ."Ngủ đi!"
Cô mờ mịt nhìn điện thoại, rốt cuộc cùng không đến tin tức, cô không biết anh có ý tứ gì, có thể hay không bởi vì cô nhắn một cái chữ " Hận" anhnổi giận, không cho cô gặp con?
Tiêu Hà Hà lâm vào trầm tư, anh nói cả đời làm tình nhân, cái này kỳ hạn rất dài, rất dài, vừa được dụng tử vong đi kết thúc như vậy quan hệ, cô nên tiếp thu sao? Anh nói có thể cho con làm bạn cô, chỉ là yêu cầu này!
U ám trong quán bar, Tần Trọng Hàn tọa ở trong góc, tay nắm lấy mobile phone, một cái khác cánh tay trong kẹp điếu thuốc, cả người có chút lười biếng mà suy sút, lại như cũ không giảm khí phách của anh.
"Hàn, ngươi gần đây có chút khác thường a!" Tằng Ly nâng chén."Tâm thần bất định!"
"Ngươi lại rảnh rỗi rồi hả ?" Tần Trọng Hàn thanh âm trầm thấp băng lãnh vang lên, thanh âm cô tịch làm cho người ta nghe không ra cái gì cảm xúc.
"Trách! Nguyên lai các ngươi ở trong này?" Đột nhiên một đạo thanh lệ tiếng nói gia nhập.
Hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn đến vẻ mặt ánh sáng ngọc nụ cười Tằng Dương Dương xuất hiện trước mặt bọn họ, cô ta mặc T-shirt, cảm giác làm nổi bật ra tiểu cô nương đáng yêu. Áo gió cao bồi, trên chân là giày vải, như vậy xuất hiện tại âm u trong quán bar thật sự nát bét hình tượng tiểu muội nhà bên muội.
"Em chừng nào thì thời điểm trở về?" Tằng Ly có chút kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới a."Em không phải nói ba mẹ nói không trở về tổ quốc à?"
"Vừa trở về, không thấy được anh, liền tới nơi này thử thời vận rồi !" Tằng Dương Dương nói xong tiện ngồi xuống.
"Các ngươi huynh muội chuyện vãn đi, ta đi chút!" Tần Trọng Hàn ám khàn thanh âm của trong rốt cục hơn tia cảm xúc, lạnh lùng đứng lên, nhìn về phía một bên Tằng Dương Dương, nháy dưới ánh mắt.
"Hàn ca ca, anh lúc này đi a?"
"Đây không phải ý tứ của em sao?" Tần Trọng Hàn ném một câu nói, lập tức ly khai.
Tằng Ly nhíu mày."Có ý tứ gì a?"
"Hàn ca ca, cám ơn!"
"Uy! Các ngươi có ý tứ gì a?" Tằng Ly cực kì buồn bực."Dương Dương, về sau không thể tới nơi này, nơi này quá rối loạn, đi, về nhà!"
"Nhưng là anh không phải thường tới sao?" Tằng Dương Dương chịu không nổi mà ồn ào."Hứa không cho em đi a?"
"Không cho!" Tằng Ly bá đạo rống trở về."Về nhà!"
" Đi cùng!" Tằng Dương Dương trực tiếp khoác ở Tằng Ly cánh tay."Ca, kỳ thật ta tuyệt không thích hoàn cảnh nơi này a...!"
"Chính mình trở về, anh còn có việc!"
"Ngươi vừa muốn tán gái đi không?"
Tằng Ly sửng sốt, đột nhiên quỷ dị nở nụ cười."Đúng!"
"Ca!" Tằng Dương Dương đôi mi thanh tú nhíu lại."Ta nói cho ba mẹ!"