Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 47




Edit+Beta: Kiều Anh.

Thời gian nghĩ ngợi buổi trưa, Tiêu Hà Hà cùng Hướng Tĩnh hai người ngồi ở phòng ăn nhân viên cùng trên một cái bàn, từ từ ăn bữa trưa.

Mọi người trong công ty thấy Tiêu Hà Hà thì xì xào bàn tán, nhưng cô cũng đã không thấy kinh ngạc gì, yên lặng, cô với Tần Trọng Hàn không có quan hệ đặc biệt gì, cho nên cũng không sợ bọn họ nhai đầu lưỡi.

Ánh mặt trời vừa vặn chiếu ánh sáng, chiếu sáng ở gò má Tiêu Hà Hà, cũng chiếu sáng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hướng Tĩnh. "Hà Hà, tôi nghe nói tổng giám đốc xa thải thư kí Cao, lần này không biết nguyên nhân tại sao!"

"Ách!" Tiêu Hà Hà sững sốt một chút. "Làm sao cái gì cô cũng biết hết vậy?"

"Chuyện lớn như vậy, mọi người đều đang đồn ầm xuy đoán a, gần đây tổng giám đốc thật giống như không có đi săn a!"

"ừ!" Tiêu Hà Hà chẳng qua là ừ một tiếng, cái này thật giống như không liên quan đến chuyện của cô, cô cũng lười hỏi thăm.

"Tổng giám đốc chỉ thích gái trinh, không biết người kế tiếp sẽ là người phụ nữ nào, Hà Hà, tôi cảm giác ánh mắt tổng giám đốc nhìn cô có chút không đúng?" Hướng Tĩnh vừa nói vừa liếc mắt Tiêu Hà Hà. "Thật là kỳ quái, nhưng tôi nhìn cô giống như rất bình tĩnh, Hà Hà, cô thành thật nói xem tổng giám đốc nhìn cô bằng ánh mắt quyến rũ thật không?"

Hướng Tĩnh càng nói càng nhiều chuyện, Tiêu Hà Hà lại không có tâm tư lắng nghe. Chẳng qua là cúi đầu ăn cơm, luôn luôn ngẩng đầu nhìn cô một cái, lẳng lặng lắng nghe.

Cô hỏi cái gì, Tiêu Hà Hà chẳng qua là cười cười, không trả lời.

"Hà Hà, cô vẫn là gái trinh sao?" Hướng Tĩnh đột nhiên hỏi.

Tay Tiêu Hà Hà đang cầm cái muỗng khẽ run một cái, lập tức không ăn nữa, mặt cũng ửng hồng lên.

Hướng Tĩnh đặt vấn đề thật sự là quá trực tiếp, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy ngực mơ hồ đau, lục phủ ngũ tạng đều co quắp, tựa như dạ dày trở thành một cá động sâu, chỉ sợ vào một chút gì đó, sẽ phun ra một ngụm máu.

Cái vấn đề này để cho cô cảm thấy mình lâm vào hầm băng, cả người cũng trở nên lạnh lẽo, cô thật vất vả đóng băng lại kí ức, không nghĩ tới là Hướng Tĩnh lại kéo ra ngoài.

Vừa vặn lúc này, Tằng Ly đi vào, ngồi ở bên cạnh bọn họ, Tiêu Hà Hà đứng lên nói: "Các anh ăn đi, tôi ăn no rồi!"

Hai người đều rất kinh ngạc, Tằng Ly nhún nhún vai, "Hà Hà sắc mặt sao lại tái nhợt như vậy?"

"Tôi không biết a, Tằng Ly, anh giống như rất quan tâm Hà Hà nha!" Hướng Tĩnh tiếp tục nhiều chuyện.

"Tôi cũng rất quan tâm cô a, tiểu nha đầu, mặt của cô cũng rất tái nhợt, cần bồi bổ rồi!" Tằng Ly cười nói.

"Tổng giám đốc, ngày mai tôi muốn xin nghỉ một ngày!" Buổi chiều sắp đến giờ tan việc, Tiêu Hà Hà đi tới phòng làm việc của Tần Trọng Hàn xin nghỉ.

"Có chuyện gì?" Tần Trọng Hàn từ phía sau bàn làm việc ngẩng mặt, một gương mặt tuấn tú đẹp đến giống như tạc tượng.

Tiêu Hà Hà thấy mặt anh, một trận hoảng hốt, đột nhiên nghĩ đến ngày đó cái đó xuân mộng, cô lại đem Mao tiên sinh coi thành Tần Trọng Hàn.

Nhanh chóng cúi đầu, Tiêu Hà Hà che giấu sự đỏ mặt cùng suy nghĩ bậy bạ của mình.

"Tiêu thư kí, tôi đang hỏi cô!" Tần Trọng Hàn nâng cao thanh âm, tin chắc cô ngày đó đã uống say, lại không có nghĩ đứng lên truy hỏi anh chuyện của Mao

.

Xem ra anh còn phải tìm cơ hội mà nói cho cô về chân tướng sự thật, chẳng qua là cô lại là như thế nào một loại phản ứng chứ ?

"Cái. . . Cái gì?" Tiêu Hà Hà có trong nháy mắt kinh ngạc.

"Tôi hỏi cô có chuyện gì nhất định phải xin nghỉ?"

"Chuyện riêng!" Tiêu Hà Hà thản nhiên nói.

"Được rồi! cho phép cô!" Tần Trọng Hàn ở tự định giá mấy giây sau trả lời.

"Cám ơn!" Tiêu Hà Hà xoay người muốn đi.

" Chờ một chút!" Tần Trọng Hàn nói tiếng.

"Tổng giám đóc tôi còn có việc?"

"Con trai tôi đưa lễ vật cho cô!" Vừa nói, Tần Trọng Hàn từ bàn làm việc trong ngăn kéo cầm ra một cái hộp.

Tiêu Hà Hà có chút kinh ngạc, đầu nhớ tới khuôn mặt nỏ nhắn của Ngữ Điền .

"Mở ra đi!" Tần Trọng Hàn nói, có vẻ cũng có chút mong đợi.

Tiêu Hà Hà lắc đầu một cái. "Tổng giám đốc thay tôi cám ơn Ngữ Điền đi, không cần lễ vật, ngày khác tôi sẽ đi gặp nó!"

"Nếu như con tôi biết cô từ chối lòng thành của nó, nó sẽ rất khó chịu!" Tần Trọng Hàn ngón tay thon dài bấu mặt bàn, không nhanh không chậm phải nói, "Cô nhẫn tâm nhìn nó buồn bã sao?"

"Tôi. . ." Tiêu Hà Hà có chút khó xử,cô làm sao có thể muốn một đứa bé tặng lễ vật đây?

"Mở ra đi!" Anh cười mà không phải cười nhìn nàng.

Tiêu Hà Hà không thể làm gì khác hơn là đi tới, cái đó cái hộp kia, mở ra, phát hiện là một cái khăn lụa rất đẹp, Ngữ Điền làm sao có thể đưa khăn lụa cho cô chứ ? Tiêu Hà Hà có chút kinh ngạc.

"Chớ hoài nghi, con trai của tôi chọn, ngày hôm qua đi cửa hàng tổng hợp, nó sau khi thấy nói muốn đưa cho cô, thời tiết vừa lạnh, có thể dùng!" Tần Trọng Hàn lãnh đạm giải thích.

"Tổng giám đốc, con trai anh thật tâm lý, nhưng là lễ vật này tôi không thể nhận!" Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy trong lòng thật ấm áp, bởi vì Ngữ Điền đứa nhỏ này cùng Thịnh Thịnh rất thân thiết, là một đứa bé ngoan. Cô cũng từ trong thâm tâm cảm kích Ngữ Điền nhớ cô cái này chỉ có hai mặt duyên, nhưng lại không thể muốn lễ vật này.

"Tiêu thư kí, cô không muốn, là muốn tôi chọn lựa phương thức đặc biệt sao?" Ánh mắt Tần Trọng Hàn nguy hiểm híp lại, "Tôi không ngại dùng phương thức đặc biệt nha!"

Anh nhìn chằm chằm vào môi đỏ mọng của cô nói, ánh mắt mập mờ để cho Tiêu Hà Hà run lên: " Được, tôi nhận, tổng giám đốc, gặp lại anh sau!"

Sáng sớm, Tiêu Hà Hà mang Thịnh Thịnh đi tới công ty, cố ý mua cho con trai một bộ quần áo mới, âu phục màu đen nhỏ, phối hợp với áo sơ mi nhỏ màu trắng, thắt nơ con bướm, tiểu thân sĩ tràn ngập tinh thần cứ như vậy ra đời.

Chẳng qua là vừa đi vào phòng khách, trước đài đều sững sốt."Tiêu thư kí, con cái nhà ai vậy, rất dễ thương?"

Tiêu Hà Hà chẳng qua là cười nói: "Sáng sớm tốt lành, Thịnh Thịnh chào dì đi!"

Thịnh Thịnh lập tức khôn khéo dừng lại. "Dì mạnh khỏe! Dì thật là đẹp nha!"

"Trời ạ! Con trai thật là đáng yêu quá đi!" Cô gái được khen xinh đẹp trước cửa lập tức đứng lên.

"Dì, hẹn gặp lại!" Chào hỏi xong, Tiêu Hà Hà mang con trai vào thang máy, chạy thẳng tới phòng tiếp khách ở lầu năm mươi sáu, Tằng Ly nói muốn ở lầu năm mươi sáu bàn chi tiết.

Bận rộn qua lại trong đám người, Tiêu Hà Hà mang đứa trẻ thành công hấp dẫn những bước chân vội vả của các đồng nghiệp, Thịnh Thịnh không có một chút khẩn trương nào, nhìn khu làm việc chỉnh tề, mặt đầy bình tĩnh, đây chính là chỗ làm việc của mẹ sao? Tương lai cậu cũng phải mở một công ty lớn như vậy để cho mẹ không khổ cực nữa. Thịnh Thịnh ở đáy lòng thề!

Tần Trọng Hàn đối với Cao thư kí giao phó một phen, sau đó đi tới tầng năm mươi sáu.

Hôm nay cái đó tiểu Thiên tài tới, anh vừa vặn có chút thời gian, cố ý xuống xem một chút.

Trong phòng họp, mẹ con Tiêu Hà Hà ngồi ở trên ghế chờ nhân viên đến đông đủ.

Không lâu lắm, Tằng Ly cũng tới. "Hà Hà, các người tới rồi?"

Tiêu Hà Hà gật đầu một cái, lên tiếng chào hỏi.

"Nhân viên tất cả đến đông đủ chưa?" Tằng Ly hỏi.

"Đến đông đủ!" Nhà tạo kiểu cũng rất kỳ quái, bé trai bên người Tiêu Hà Hà rốt cuộc là ai.

" Được, nếu đều đến đông đủ, chúng ta có thể bắt đầu rồi !" Tằng Ly mở ra hội nghị ghi chép, chuẩn bị nói yếu điểm.

Tần Trọng Hàn vẫn là cả người tây trang màu đen thẳng tắp, làm nổi bật ra bóng người anh thật cao, gương mặt lạnh lùng uy nghiêm, khác hẳn mà ánh mắt sắc bén, quanh thân không chỗ không tản ra thuộc về thành công đàn ông tự tin, cứ như vậy đi tới cửa phòng họp.

Đẩy cửa ra, Tần Trọng Hàn xuất hiện để cho cả phòng người người cũng cả kinh đứng lên.

"Mọi người ngồi!" Tần Trọng Hàn đi vào.

"Chú!" Thịnh Thịnh vốn là ngồi ở trên ghế, đột nhiên thấy Tần Trọng Hàn, lập tức hưng phấn kêu một tiếng, mọi người cũng không nghĩ tới, tổng tài lại đích thân đến.

Nhưng khi nhìn thấy một lớn một nhỏ hai tấm trên gương mặt hai cặp mắt lúc, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, của đứa nhỏ này ánh mắt, sao nó với tổng giám đốc có chút giống a ?

Tiêu Hà Hà cũng nhìn về phía cửa bóng người cao lớn, cô không nghĩ tới Tần Trọng Hàn sẽ đến.

"ừ! Chú khỏe!" Tần Trọng Hàn thấy Thịnh Thịnh, hơi câu môi, "Ngồi đi!"

Tần Trọng Hàn đi tới một bên, ngồi xuống, theo bản năng quét hạ toàn trường, đột nhiên thấy Tiêu Hà Hà, ánh mắt hơi kinh ngạc, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Hà Hà. "Tiêu thư kí, cô không phải xin nghỉ sao?"

"Đúng vậy tổng giám đốc, tôi xin nghỉ tới cùng con trai tôi tham dự lần hội nghị này!" Tiêu Hà Hà khẽ mỉm cười, đứng lên, tay theo bản năng sờ một cái đầu của đứa bé.

Ông phải một tiếng, trong đầu Tần Trọng Hàn nổi lên một tiếng sét. Cô nói gì?

Tầm mắt dời đi, Tần Trọng Hàn cau mày nhìn về phía bên cạnh bé trai bên cạnh cô, quanh năm lạnh lùng mà mặt nghiêm túc lần đầu tiên lộ ra khiếp sợ, thật kinh ngạc, thậm chí ngay cả mới vừa để ở trên bàn văn kiện giáp cũng trợt rơi trên mặt đất.

Giá hai nở mặt lại như vậy tương tự, đáng chết, cô lúc nào có một đứa con trai?

Ánh mắt Tần Trọng Hàn vốn đ sắc bén giờ phút này lại không thể tin, kinh ngạc, lần nữa nhìn một đứa bé trai tựa như Tiêu Hà Hà, cả người cao lớn phút chốc đứng lên, đem tầm mắt nghi ngờ lại chuyển hướng Tiêu Hà Hà.

Tằng Ly rốt cuộc thấy được Tần Trọng Hàn quanh năm lạnh lùng mà trấn tĩnh trên khuôn mặt xuất hiện loại biểu tình thứ ba, đột nhiên phát hiện, để cho anh biết Hà Hà có một đứa con trai lớn như vậy rất đáng giá, bởi vì biểu tình Hàn quá buồn cười!

"Tiêu thư kí, cô nói nó là con trai cô?" Giọng lạnh như băng, nhưng khi lúc mở miệng, Tần Trọng Hàn mới phát giác mình thanh âm thậm chí không kiềm chế được run rẩy, đáng chết, cô lại có một đứa bé, của cha đứa bé này là ai ?

Tần Trọng Hàn suy nghĩ trong nháy mắt thật nhanh lưu chuyển, năm năm trước, anh nhớ rõ cô chỉ sinh một đứa bé, nhưng trước mắt tại sao lại thêm một đứa , đứa bé này mấy tuổi?

"Đúng vậy, tổng giám đốc, Tiêu Thừa là con trai tôi!" Tiêu Hà Hà liếc nhìn Tần Trọng Hàn, không hiểu anh vì sao cái biểu tình này, thật giống như cô có con trai không nên tựa.

"Hàn, chúng ta đang họp! Muốn thảo luận chi tiết trò chơi, anh làm chi một mực hỏi thăm chuyện nhà Tiêu thư kí?" Tằng Ly đúng lúc mở miệng.

Thịnh Thịnh cũng có chút kinh ngạc, cái này chú Tằng Ly biểu tình thật kỳ quái nha, thật giống như rất tức giận rất khiếp sợ mà!

"Tổng giám đốc, có thể đi họp sao?" Tiêu Hà Hà nhàn nhạt hỏi.

Tần Trọng Hàn nhìn cô, nhìn thêm mặt bé trai thêm chút nữa, một lần nữa chắc chắn đứa trẻ là con của Tiêu Hà Hà.

Người phụ nữ đáng chết, người đàn bà này nhất định là mới vừa sinh Ngữ Điền liền lại tìm đàn ông khác, đứa nhỏ này bao lớn? Bốn tuổi chứ ? Mặc dù dáng dấp cùng Ngữ Điền không sai biệt bao cao, nhưng bây giờ đứa trẻ đều cao hơn rất mau nha, nhìn một cái chính là đứa trẻ của Tiêu Hà Hà, mà Ngữ Điền đã làm DNA giám định, anh vô cùng khẳng định loại bỏ không có thể sai.

Như vậy, nói cách khác, Tiêu Hà Hà lại tìm một người đàn ông, hơn nữa còn là rất nhanh liền sinh đứa bé này.

Vốn dĩ cô là loại đàn bà này, thua thiệt anh còn tưởng rằng cô là thuần khiết không ganh đua, làm hại anh còn tưởng rằng cô có thể làm chủ nhân của Tần thị, có thể làm mẹ Ngữ Điền, nhưng bây giờ, cô mang một đứa trẻ của người đàn ông khác đứng ở trước mặt anh lúc này, anh đột nhiên phát hiện hết thảy như sấm vậy, bổ vào tim của cô ở trong lòng anh nhấc lên sóng gió kinh hoàng, mà trong lòng anh, cũng có một chút quặn đau.

"Hủy bỏ hội nghị!" Tần Trọng Hàn đột nhiên mở miệng. "Cái trò chơi này không nữa mở nữa!"

"Tại sao?" Tiêu Hà Hà kinh ngạc.

"Hàn, đây là ký hợp đồng, anh làm gì vậy?" Tằng Ly cũng rất kinh ngạc Tần Trọng Hàn đích không lý trí, anh thế nào? Bị đả kích âo?

Thịnh Thịnh nghe được thanh âm Tần Trọng Hàn lạnh lùng, quật cường mím môi, mà Tiêu Hà Hà cũng có vẻ mặt như vậy.

Tần Trọng Hàn trợn mắt nhìn bọn họ, đáng chết, thậm chí ngay cả biểu tình đều giống nhau, cũng quật cường như vậy trợn mắt nhìn anh, thật giống như anh là tội nhân!

Không có ai biết ý của tổng giám đốc n hư thế nào, chẳng qua là đột nhiên nghe được tổng giám đốc chỉ thị, rất kinh ngạc, hạng mục này không phải tổng giám đốc hạ lệnh sao? Mở thế nào mới gặp đối tác, anh đột nhiên lại nói ngừng?

Đây là tình huống gì a?

"Hàn, anh bộ dáng này sẽ dọa đứa bé sợ!" Tằng Ly liếc nhìn Thịnh Thịnh, ánh mắt đứa bé kia quật cường trực nhìn chằm chằm Tần Trọng Hàn, dáng vẻ tựa hồ có chút bi thương.

"Các người tất cả đi ra ngoài, Tiêu thư kí ở lại!" Tần Trọng Hàn lạnh giọng nói.

Tằng Ly sững sốt một chút, tỏ ý mọi người tất cả đi ra ngoài.

Rời đi trong kinh ngạc, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, tựa hồ có loại cảm giác gió thổi báo giông tố sắp đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.