Ngạo Thế Tiên Giới

Chương 21-25




Chương 21

Một giây sau, quả nhiên giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu: “Sao sư phụ lại cảm nhận được mùi của cỏ Thần Hồn thế!”

Trong tai Dương Bách Xuyên, giọng điệu của sư phụ hơi kích động, chắc chắn thứ có thể ảnh hưởng cảm xúc của ông không thể là vật tầm thường.

Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên hỏi: “Sư phụ, người đang nói đến nhân sâm à?”

“Thằng nhóc thối, ở tu chân giới, nhân sâm trên tay ngươi được gọi là cỏ Hoàn Dương, trong mắt vi sư củ nhân sâm này mới năm trăm năm, miễn cưỡng dùng được. Chờ đến khi tu vi của ngươi đạt tới kỳ Luyện Khí viên mãn, sư phụ giúp ngươi đột phá Trúc Cơ.” Vân Thiên Tà không xem trọng gốc nhân sâm này lắm.

“Shhh! Nhân sâm năm trăm năm?” Sư phụ nhìn không lọt mắt nhưng Dương Bách Xuyên lại khác. Anh biết rõ một gốc nhân sâm năm trăm năm có ý nghĩa như thế nào trên trái đất.

Ở trái đất, đừng nói nhân sâm năm trăm năm, sâm rừng ba trăm năm đã bị người ta đào sạch không còn chút gì, huống chi là năm trăm năm.

Anh đào được củ nhân sâm này, trong lòng đã xem như đào được bảo bối có tiền cũng không mua được. Tất nhiên Dương Bách Xuyên cũng biết sư phụ là Tán Tiên đỉnh cấp tại Tu Chân Giới, linh dược bình thường không thể lọt vào mắt ông, có lẽ linh dược ở đó rất phong phú.

“Ngạc nhiên gì, năm trăm năm mà thôi, ở tu chân giới còn có cả nghìn năm vạn năm, thậm chí lâu hơn cũng có. Mỗi năm trăm năm thì kinh ngạc cái gì.” Đối với đồ đệ giống như nhà quê mới lên, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ phố phường, Vân Thiên Tà hơi khó chịu.

Dương Bách Xuyên toát mồ hôi, hiểu thân phận khác nhau thì tầm mắt cũng không giống nhau. Anh không thảo luận chuyện nhân sâm với sư phụ nữa, miễn cho bị ông răn dạy, hỏi sang cái khác: “Sư phụ, vừa rồi người nói cỏ Thần Hồn là cái gì?”

“Cỏ Thần Hồn là một loại cây thân màu trắng bạc, là bảo dược hiếm có, cho dù ở Tu Chân Giới cũng không thường thấy. Không ngờ lại gặp được nó ở trái đất có linh khí mỏng manh này, xem ra thế giới của con cũng có rất nhiều linh dược tốt.” Vân Thiên Tà cảm thán.

“Ặc, con nhìn cũng không thấy có gì đặc biệt, chẳng cảm giác được linh khí dao động, nó có công dụng gì thế?” Dương Bách Xuyên hỏi.

“Con thì biết cái gì, đây là bảo dược chuyên môn dùng để bồi dưỡng thần hồn, tác dụng rất kỳ diệu. Lần trước sư phụ dùng lực lượng nguyên thần tẩy kinh phạt tủy cho thằng nhóc con đã tiêu hao rất nhiều, gốc cỏ Thần Hồn này sẽ giúp ta tu bổ thần hồn dễ dàng hơn, mau thu vào bình Càn Khôn cho ta.” Giọng nói của Vân Thiên Tà hơi kích động.

Dương Nghị Vân trợn trắng mắt: “Sư phụ, người già nên hồ đồ rồi hả? Con đâu có dùng được bình Càn Khôn, người tự thu vào đi.”

“Con đúng là đồ ngu, lần trước bình Càn Khôn đã hấp thụ máu tươi của con, xem như đã nhận chủ. Ban đầu con chẳng có tí tu vi nào nên không thể sử dụng, hiện tại đã là Luyện Khí tầng một, chỉ cần dùng cảm giác là có thể sử dụng không gian dự trữ trong bình Càn Khôn. Tất nhiên bây giờ con chỉ dùng được một khoảng không gia rất nhỏ, muốn mở rộng cần phải cố gắng tu luyện mới được.” Vân Thiên Tà không nhịn được mắng.

Được rồi, Dương Bách Xuyên bị ông mắng đồ ngu cũng tức giận nói lớn: “Lão già đáng chết, kể từ lần trước người đặc biệt đi ra, nhét vào đầu con một tia ý thức đầy tin tức thì ngủ say như chết, hoàn toàn nuôi thả. Lần đầu tiên cảm nhận được linh khí trời đất đều là con tự mình tìm tòi, người có dạy chữ nào đâu, càng không nói gì về tác dụng của bình Càn Khôn, sao con biết cách sử dụng được hả? Con mà không tu luyện thì người cứ đợi trong bình Càn Khôn cả đời đi…”

“Khụ!” Vân Thiên Tà nín họng, hình như lời đồ đệ nói không sai, ông thân là sư phụ mà chưa từng dạy bảo đồ đệ. Sau khi nhét vào đầu đồ đệ một đống tin tức thì xem như hoàn thành nhiệm vụ, không thèm để ý nữa. Bị đồ đệ mắng là lão già đáng chết, Vân Thiên Tà không cãi lại được.

Ông không hề tức giận với xưng hô đó, ngược lại còn cảm thấy rất thân thiết, đã lâu lắm rồi không nghe thấy ai mắng mình như vậy.

“Khụ khụ, chẳng phải sư phụ tẩy kinh phạt tủy cho con nên nguyên thần bị tổn thưởng, phải ngủ say để khôi phục à? Ha ha, đồ nhi ngoan đừng tức giận, là vi sư sai sót, con vẫn nên cố gắng tu luyện, sư phụ còn trông chờ con thành tài mang sư phụ quay về Tu Chân Giới đúc lại tiên thể đây!”

“Vậy đi, hôm nay nhân dịp sư phụ tỉnh, con không hiểu chỗ nào trên việc tu luyện thì sư phụ giải thích cho con, sẽ không nổi giận lung tung. Con đường tu luyện, không tiến sẽ lùi, chờ sau này con đến Tu Chân Giới, chắc chắn tiểu sư tỷ sẽ rất thích con. Nàng chính là Tiên Tử số một số hai Tu Chân Giới, đến lúc đó sư phụ làm mai cho con…” Quả nhiên Vân Thiên Tà sợ Dương Bách Xuyên không tu luyện nữa thì ông sẽ mãi mãi bị vây khốn trong bình Càn Khôn. Sư phụ sợ đồ đệ nhỏ tức giận quá quẳng gánh giữa đường, hy vọng quay về Tu Chân Giới của ông đều gửi gắm hết trên người Dương Bách Xuyên đấy.

“Trái đất này không thiếu gái đẹp, có gì đặc biệt!” Dương Bách Xuyên hầm hừ.

“Ha ha, đồ nhi ngoan, tiểu sư tỷ của con là người đứng đầu một phái ở Tu Chân Giới, dưới tay vô số môn đồ, quan trọng nhất là môn phái của nàng đều là đệ tử nữ đấy!” Vân Thiên Tà như đi guốc trong bụng đồ đệ nhỏ, mỗi một câu thốt lên đều đánh vào sở thích của đối phương.

Sau khi nghe xong, Dương Bách Xuyên mềm lòng, ánh mắt sáng lên: “Lão già đáng chết, lần này tha thứ cho sư phụ đấy!”

Dứt lời, anh đổi chủ đề: “Con thật sự có một sư tỷ đứng đầu một phát ở Tu Chân Giới? Toàn bộ môn phái đều là đệ tử nữ?”

“Tất nhiên rồi, sao sư phụ lại đi lừa con chứ, trừ tiểu sư tỷ, con còn có hai vị sư huynh nữa!” Nói xong, Vân Thiên Tà cảm khái: “Lúc ở Tu Chân Giới, trong ba đồ đệ của ta, chỉ có tiểu sư ty của con thích đùa giỡn, nói chuyện không biết lớn nhỏ, tới bây giờ vẫn không gọi ta một tiếng sư phụ đàng hoàng, giống hệt con lúc nãy, mở miệng ngậm miệng đều là lão già đáng chết… Haiz, cũng không biết không có ta ở đó, hiện tại bọn nhỏ thế nào rồi…”

Cảm nhận sự nhớ nhung và đau lòng đầy ắp trong giọng nói của sư phụ, Dương Bách Xuyên đã hiểu, thật ra vừa rồi sư phụ dỗ anh là vì một tiếng lão già đáng chết kia khiến ông nhớ đến ba đồ đệ ở Tu Chân Giới, chứ không phải vì ông sợ anh tức giận.

Mặt khác, anh cũng nghe ra được sự áy náy trong lời dạy bảo của ông.

Cảm nhận được tâm trạng của sư phụ, Dương Bách Xuyên mềm lòng, vừa rồi anh kích động tranh luận với sư phụ thôi, sao có thể thật sự không tu luyện.

Nghĩ lại người sư phụ này của anh cũng đáng thương, tàn hồn nguyên thần còn sót lại bị vây trong bình Càn Khôn, không thể tu luyện cũng không ra ngoài được, chỉ trông chờ bản thân ngày sau mang về Tu Chân Giới. Tán Tiên đỉnh cấp một đời, Vân Thiên Tà chí tôn, hôm nay lưu lạc đến tận đây, xem như là một loại xót xa.

Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên cũng thấy xấu hổ, cười nói: “Sư phụ người đừng nóng giận, con chỉ nói nhảm thôi mà.”

“Ha ha, làm sư phụ sống vô số năm tháng, tất nhiên biết rõ suy nghĩ trong lòng ngươi, truyền thừa nói một ngày làm thầy cả đời làm cha. Ngược lại cũng thế, một ngày làm đồ đệ cả đời làm đồ đệ, chỉ là sư phụ nhớ tới mấy sư huynh sư tỷ của con mà thôi. Đúng rồi, sau này con cứ gọi ta là lão già đáng chết, để ta hoài niệm đấm sư tỷ sư huynh, miễn cho ngày sau quên mất, thật nhớ bọn họ!” Giọng nói Vân Thiên Tà tràn ngập ưu thương.

“Sư phụ… Lão già đáng chết, thầy không cho con gọi sư phụ mà kêu lão già đáng chết, mặc dù để hoài niệm mấy người sư tỷ nhưng nói theo ngôn ngữ của địa cầu bọn con, chỉ một từ thôi, bỉ ổi!”

“Thằng nhóc thúi, được rồi đừng ba hoa nữa, mau lấy cây cỏ Thần Hồn kia ra đây, sau đó con dùng suy nghĩ nối liền với bình Càn Khôn, trong lòng nghĩ thu cỏ Thần Hồn vào bình thì có thể thu vào.

Làm xong, sư phụ giải thích một chuyện tu luyện cho con, bây giờ thời gian tàn hồn ta tỉnh không nhiều lắm. Chẳng qua đợi sau khi sư phụ hấp thu cỏ Thần Hồn, thời gian thức tỉnh sẽ dài hơn một chút, đến lúc đó ta có thể dạy bảo ngươi chuyện tu luyện mỗi ngày.”

Dương Bách Xuyên gật gật đầu, cẩn thận lấy ra cỏ Thần Hồn tỏa ra màu trắng bạc sinh trưởng tại cửa hang rắn, sau đó dựa theo hướng dẫn của sư phụ tập trung suy nghĩ vào đồ án bình Càn Khôn trên cánh tay trái.

Một giây sau, anh bỗng biến mất, xuất hiện trong một không gian chưa đến mười mét vuông.

Bốn phía là sương mù mờ mịt, dưới chân là bùn đất, anh biết đây chính là không gian bên trong bình Càn Khôn. Tất nhiên hiện tại chỉ là suy nghĩ của anh cảm nhận được mà thôi, không phải người thật đi vào, không gian chứa đưng bên trong bình Càn Khôn hiện lên trong đầu anh.

Anh lập tức tập trung ánh mắt vào cỏ Thần Hồn, trong lòng suy nghĩ thu nó vào bình Càn Khôn.

Suy nghĩ này mới ra, cỏ Thần Hồn trong tay liền biến mất không thấy gì nữa, mà anh lại cảm giác được rõ ràng, cỏ Thần Hồn đã bị thu vào không gian bên trong bình Càn Khôn.

Trong lòng Dương Bách Xuyên đầy mừng rỡ, lúc này cũng nghĩ thu ba lô đào thảo dược vào luôn.

Một giây sau, quả nhiên ba lô thảo dược đã vào bình Càn Khôn.

Trong lòng lặng lẽ niệm ra ngoài, tất cả mọi thứ lại xuất hiện ở bên ngoài, quả thật vô cùng kỳ diệu.

Vào, ra, vào, ra… Anh làm không biết mệt.

Lúc này giọng nói tràn ngập khinh thường của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên: “Được rồi, thằng nhóc con có thấy mất mặt không? Một cái không gian Càn Khôn nho nhỏ đã vui như vậy, sau này học được pháp thuật, biết bay trên trời trốn dưới dất, con còn sẽ đến mức nào? Mau lên, đừng đùa giỡn nữa, sư phụ giải thích việc tu luyện, bí mật trong bình Càn Khôn rất nhiều, sau này con chậm rãi nghiên cứu.”

“Ha ha, không phải con cảm giác thần kỳ quá à!” Dương Bách Xuyên xấu hổ dừng lại.

Về sau phải nghiêm túc xin sư phụ chỉ bảo chuyện tu luyện, bao gồm cả đan Trú Nhan anh muốn luyện chế nhất và một chút y thuật, lý thuyết y học vân vân.

Vốn nghĩ sẽ nhanh chóng trở về, thế nhưng là hai thầy trò vừa nói đã hết một đêm.

Ngày hôm sau, buổi học cuối cùng cũng dừng lại khi trời sáng, sư phụ Vân Thiên Tà yếu ớt nói: “Tốt rồi, sư phụ truyền thụ cho con chút này, đủ để con tu luyện tới tầng chín Luyện Khí Kỳ viên mãn. Chỉ cần chăm chỉ tu luyện là có thể đạt tới, đừng quên sau khi tu vi tăng lên thì luyện chế một chút đan dược, có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện của con, sư phụ phải đi luyện hóa cỏ Thần Hồn bổ sung lực lượng nguyên thần bị tiêu hao.

Mặt khác, huyết mạch của con chồn trên cái cây kia không đơn giản, đã bắt đầu có dấu hiệu thông linh, dùng nó, nói không chừng ngày sau có thể trở thành linh thú chiến đấu của con, nhớ lấy con đường tu luyện không tiến thì lùi, không thể lười biếng, tự giải quyết cho tốt!”

Giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà biến mất, ánh sáng của đồ án bình Càn Khôn trên cánh tay trái cũng biến mất không thấy gì nữa, Dương Bách Xuyên biết rõ sư phụ lại chìm vào trong giấc ngủ rồi.

Một đêm này anh thu hoạch được rất nhiều, vừa quay đầu đã nhìn thấy con chồn đã ăn uống no say đang nằm ngủ trên tàng cây, Dương Bách Xuyên nở nụ cười như bà ngoại sói.

Chương 22

Một đêm này anh thu hoạch được khá lớn, vừa quay đầu lại, anh đặt ánh mắt ở trên người con chồn đang ngồi xổm trên cây ăn uống no nê rồi ngủ gật, Dương Bách Xuyên lộ ra nụ cười giống như bà ngoại sói.

Con chồn này có thể lấy được một dòng màu có giá trị từ trong miệng sự phụ thật không đơn giản, Dương Bách Xuyên vô cùng tin tưởng, cho nên anh quyết định bắt cóc con chồn này từ núi lớn về đây.

Vấn đề hiện tại chính là không biết con chồn có đồng ý hay không, nó đã học được hình dáng con người rồi, nếu như nó đồng ý đi với anh thì không còn gì tốt hơn rồi, nhưng nếu nó không muốn thì Dương Bách Xuyên đành chuẩn bị dùng vũ lực, đương nhiên đây chỉ là kế sách tạm thời, ai cũng hiểu đạo lý dưa hái lúc còn xanh sẽ không ngọt.

Bàn chân Dương Bách Xuyên khẽ di chuyển, con chồn đang ngồi xổm trên cây ngủ gật lập tức dựng lỗ tai mở hai mắt ra, bộ dáng vô cùng cảnh giác, nhưng sau khi nhìn thấy là Dương Bách Xuyên, lỗ tai nó lại kéo xuống tiếp tục nhắm hai mắt rồi ngủ tiếp.

Đúng là một tên tham ăn tham ngủ.

“Chồn con, tao phải đi rồi, tao mang mày đi cùng có được không, tao có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon~” Trong lúc nói chuyện, Dương mỗ lấy một viên kẹo từ trong túi ra, đây là kẹo anh đi siêu thị mua đồ được tặng, anh cũng không chắc chắn con chồn có thể ăn hay không.

Không biết con chồn có thể nghe hiểu những gì anh nói không.

Dù sao cứ thử nói chuyện trước đã, tóm lại con chồn hiểu tính người là thật, chắc là có thể nghe hiểu những gì anh nói.

“Chi chi~”

Miệng con chồn kêu chi chi, mũi ngửi ngửi, từ trên cây nhảy xuống, nhảy thẳng lên bả vai Dương Bách Xuyên, ánh mắt nhìn chằm chằm viên kẹo trong tay Dương Bách Xuyên.

Để lộ biểu cảm nhân tính rất tham ăn.

Dương Bách Xuyên cười ha ha, lột vỏ kẹo ra và cho vào trong miệng con chồn.

Nhìn con chồn ăn bộ dáng rất say mê, Dương Bách Xuyên biết là lừa gạt con chồn này chắc không có vấn đề gì.

Hơn nữa, con chồn nhảy lên vai anh cũng không sợ hãi chút nào, không biết là lá gan lớn hay là thật sự gần gũi với mình, dù sao đây cũng là chuyện tốt, đối với chuyện anh lừa gạt con chồn cũng rất tốt.

Nhấc chân đi vài bước, thấy con chồn không có ý định có từ bả vai nhảy xuống chạy trốn, Dương Bách Xuyên lập tức yên tâm.

Sau đó chuẩn bị rời đi, nhưng nghĩ lại, nếu con chồn thích ăn loại trái cây rừng không tên này thì anh cứ hái đi, dù sao bây giờ anh có thể sử dụng không gian dự trữ trong bình Càn Khôn, có rất nhiều chỗ để bỏ những thứ kia.

Anh trèo lên cây hái tất cả những trái cây rừng màu đỏ mê người xuống, dùng niệm trong đầu lập tức bỏ vào không gian trong bình Càn Khôn.

Hành động này chọc cho con chồn không vừa lòng kêu to, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động từ không gian lại lấy thêm hai quả ra tay cười nói: “Quỷ tham ăn, tao giúp mày giữ gìn thôi, mày có thể muốn ăn bất cứ lúc nào, hình như có khoảng hơn trăm quả đủ để cho mày ăn.”

“Chi chi~”

Con chồn kêu chi chi gật đầu, giống như thật sự nghe hiểu, nó lấy một quả từ trong tay Dương Bách Xuyên, lép nhép ăn ngấu nghiến.

Dương Bách Xuyên nhìn một trái cây rừng không tên còn sót lại trong tay, đỏ tươi trong suốt, tản ra hương vị trái cây rừng nhàn nhạt vốn có, anh không khỏi nuốt nước bọt, suy nghĩ một hồi nếu con chồn ăn không sao thì người ăn chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ.

Dương Bách Xuyên rất muốn ăn một quả nên lập tức cắn một miếng trái cây rừng này, dù sao anh tin tưởng mình có chân khí trong người, cho dù có độc cũng không sợ.

Mới cắn một cái nước đã chảy ào ạt!

Cảm giác đầu tiên là ngọt, rất ngọ, ngọt ngào không ngấy.

Hơn nữa còn kèm theo vị chua nhàn nhạt, vừa lúc trung hòa vị đắng và ngọt ngào, làm nổi bật hương vị của nó.

Mới ăn được một quả, ánh mắt Dương Bách Xuyên tỏa sáng, làm sao cũng không ngờ ở trong núi sâu lại gặp phải trái cây rừng ngon như vậy, hương vị này còn ngon hơn bất cứ loại trái cây nào bán trên thị trường.

Ánh mắt anh đột nhiên lóe sáng, nảy ra một ý nghĩ!

Nghĩ đến không gian mặt đất trong bình Càn Khôn là bùn đất, không biết có thể dời gốc cây ăn quả này vào không gian Càn Khôn không đây?

Cây ăn trái cây rừng có thể được mãng xà canh giữ và con chồn vì ăn trái cây rừng mà chém gϊếŧ mãng xà, toàn bộ núi lớn Tần Lĩnh chắc là không có nhiều lắm, quan trọng là ăn quá ngon.

Cho nên Dương Bách Xuyên nảy sinh lòng h@m muốn, nếu như ngày sau có thể thường xuyên ăn được loại trái cây này, chẳng phải là mỹ vị sao?

Một nguyên nhân khác là trong đầu Dương Bách Xuyên nắm giữ một lượng lớn kiến thức y thuật trị bệnh, hiện tại không dám nói là thần y, nhưng chắc chắn có thể xưng là bậc thầy y học trên trái đất, vừa mới ăn một trái cây rừng mà Dương Bách Xuyên đã phân tích ra mấy đặc điểm.

Phát hiện loại trái cây rừng này có tác dụng nâng cao tinh thần, thúc đẩy hệ tiêu hóa, tăng khả năng ăn ngon miệng, tuyệt đối là loại trái cây phái nữ rất thích, anh thầm nghĩ giữ lại sau này cho em gái.

Nghĩ là làm liền, Dương Bách Xuyên đứng ở bên cạnh cây ăn quả rừng và tập trung tinh lực ở trên cây ăn quả, trong lòng nghĩ thu vào không gian Càn Khôn.

Sau một khắc, gốc cây ăn quả rừng này khẽ run rẩy, bình Càn Khôn trên cánh tay trái của Dương Bách Xuyên cũng phát ra ánh sáng yếu ớt.

Anh có thể cảm nhận được một năng lượng hình thành giữa không gian trong bình Càn Khôn và cây ăn quả rừng.

“Vù~”

Ngay sau đó cây ăn quả rừng đã biến mất tại chỗ.

Mà trong cảm ứng Dương Bách Xuyên phát hiện không gian trong bình Càn Khôn xuất hiện một gốc cây ăn quả.

Lúc này trong lòng anh mừng rỡ, thành công rồi.

Sau khi di chuyển cây ăn quả rừng vào không gian trong bình Càn Khôn, trong nháy mắt đã cắm rễ ở trong bùn đất, nhìn qua giống như vốn nó ứng với bùn đất ở không gian trong bình Càn Khôn vậy, không xuất hiện chút dấu vết di chuyển nào.

Dương Bách Xuyên đã từng nghe sư phụ nói, bình Càn Khôn chính là báu vật trời đất, những bí mật bên trong ngay cả sư phụ cũng không thăm dò được bao nhiêu.

Di chuyển cây ăn quả rừng trồng vào đó, lập tức rất tự nhiên cắm rễ ở trong bùn đất, điều này nói rõ bình Càn Khôn không tầm thường.

Dương Bách Xuyên cũng rất coi trọng bình Càn Khôn, nhưng hiện giờ tu vi của anh quá thấp, căn bản không có cách nào đi nghiên cứu kỹ càng, chỉ có thể đợi sau này lại nghiên cứu kỹ.

Chuyến đi này có thể nói là thu hoạch rất lớn, làm cho Dương Bách Xuyên vui vẻ nhất vẫn là nhận được tác dụng của việc sử dụng không gian trong bình Càn Khôn, có không gian nghịch thiên này tồn tại, sau này anh làm việc cũng thuận tiện đến nỗi không thể tưởng tượng được.

Hơn nữa từ việc di chuyển cây ăn quả rừng mà xem, không gian trong bình Càn Khôn còn có thể trồng cây cối, điểm này trợ giúp rất nhiều cho việc tu luyện sau này của anh.

Trước khi đi, Dương Bách Xuyên đã dời một số dược liệu từ xe vào không gian trong bình Càn Khôn, để đề phòng bất cứ tình huống nào.

Lúc xuống núi, ban đầu anh còn lo lắng con chồn sẽ làm ầm ĩ nên đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để cưỡng chế bắt cóc con linh thú này, thế nhưng mãi cho đến khi xuống núi con chồn này cũng không náo loạn gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai Dương Bách Xuyên, điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui mừng.

Có điều, anh phát hiện ra một vấn đề, con chồn này vô cùng tham ăn, mức độ yêu thích kẹo còn hơn cả thèm trái cây rừng.

Dọc đường đi xuống núi, anh không chỉ có vài viên kẹo đều bị con chồn này ăn hết, trong miệng còn kêu chi chi muốn ăn, anh đành phải an ủi con chồn. Sau khi đến thôn Dược Vương, Dương Bách Xuyên trực tiếp mua cho con chồn một đống kẹo, con vật nhỏ vui mừng kêu chi chi.

Vì tiện cho việc mang theo sau khi xuống núi, Dương Bách Xuyên bỏ con chồn vào trong ba lô, anh cũng không muốn chuốc phiền phức bị người ta tố cáo bắt động vật hoang dã.

… …

Sau khi ngồi xe buýt hơn một giờ, cuối cùng cũng trở lại phòng trọ, Dương Bách Xuyên thả con chồn ra, vật nhỏ kia tò mò quan sát phòng của Dương Bách Xuyên, nhảy lên nhảy xuống, Dương Bách Xuyên mặc kệ nó nhảy nhót, anh thì bắt đầu nghiên cứu chế tạo “Hữu Thuật Trú Nhan”.

Trên thực tế, “Hữu Thuật Trú Nhan” là một quyển điển tịch bao hàm chín phương thuốc làm đẹp chính, bên trong có chín loại đan để luyện phương thuốc, Dương Bách Xuyên chỉ nghiên cứu một loại trong số đó, là một phương phương dễ dàng nhất gọi là “Trú Nhan nhất giai đan”, anh gọi tắt là Đan Trú Nhan.

“Đan Trú Nhan” xem như trước mắt Dương Bách Xuyên có thể tìm đủ dược liệu và chắc chắn nghiên cứu chế tạo ra đan dược làm đẹp, dù cần nhiều dược liệu hơn nữa cũng không thành vấn đề nhưng lại đòi hỏi tu vi rất cao, Dương Bách Xuyên không có cách nào để nghiên cứu chế tạo.

Đây xem như là luyện đan thật sự.

Nhưng tu vi của Dương Bách Xuyên có hạn, cũng không có lò luyện đan thích hợp, chỉ có thể đơn giản hóa việc luyện chế.

Điều quan trọng của việc luyện chế đan dược là chắt lấy tinh hoa của dược liệu, sau đó hòa lại với nhau rồi ngưng tụ thành đan.

Dương Bách Xuyên định dùng bếp từ để nấu lấy tinh hoa của dược liệu, cuối cùng hòa lại.

Đương nhiên quan trọng nhất là cuối cùng luyện ra được tinh hoa của hai mươi sáu loại dược liệu rồi dùng chân khí ngưng tụ chúng lại, mặc dù là bước cuối cùng nhưng cũng là bước quan trọng nhất, bước này mà thiếu chân khí thì coi như vô ích.

Đặt nồi sắt lên bếp từ rồi bật lên, Dương Bách Xuyên bắt đầu luyện dược liệu, thỉnh thoảng lại thêm nước vào đề phòng bị khét.

Ngay từ đầu, do không khống chế tốt lực lửa lớn nhỏ cùng với lượng nước thêm vào, Dương Bách Xuyên liên tục làm hỏng năm phần dược liệu, tổng cộng mười phần dược liệu đã lãng phí hơn phân nửa rồi.

Có điều, anh cũng không quá nóng vội, anh biết mọi việc đều cần cả một quá trình, làm thí nghiệm cũng không phải một lần là có thể thành công, thất bại vài lần mới rút ra bài học, nắm chắc kinh nghiệm sẽ nhanh chóng tiến tới thành công.

Dương Bách Xuyên kiên trì không từ bỏ cuối cùng cũng được đền đáp, lúc luyện phần thứ sáu, anh đã khống chế được lực lửa lớn nhỏ và lượng nước thêm vào nên đã luyện chế thành công.

Nhìn nước thuốc đậm đặc ngưng tụ trong nồi, Dương Bách Xuyên rốt cuộc cũng nở nụ cười.

Bây giờ chỉ cần chờ nước thuộc nguội bớt rồi dùng chân khí ngưng kết là thành công.

Tắt bếp từ đi, Dương Bách Xuyên nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này anh mới phát hiện khắp phòng đều là mùi thuốc Đông y nồng nặc nên vội vàng đi qua mở cửa sổ cho thoáng gió, nửa tiếng sau mùi hôi mới tản đi.

Nước thuốc trong nồi cũng gần như nguội hẳn, anh đi qua ngửi thử rồi đậy nắp nồi lại, lập tức cầm lấy nồi sắt đặt trong lòng bàn tay, khởi động chân khí trong cơ thể, chân khí đột nhiên toát ra cuồn cuộn không ngừng bắt đầu quanh quẩn quanh nồi sắt.

Ngay lập tức, toàn bộ nồi sắt bắt đầu nóng lên, bước cuối cùng chính là dùng chân khí xuyên qua nồi sắt ngưng kết nước thuốc, chẳng khác nào cho nước thuốc vào tinh khí trời đất tinh khiết, đánh thức tinh hoa của dược liệu để đạt tới hiệu quả cao nhất của dược hiệu.

Năm phút sau, Dương Bách Xuyên nhìn xuyên qua nắp nồi thủy tinh thấy nước thuốc bên trong đã ngưng kết thành một khối, hơn nữa cũng phát ra mùi thuốc nồng đậm thì biết đã thành công rồi.

Sau đó anh lấy một nồi dược cao ra, làm thành từng viên thuốc to bằng hạt đậu nành, coi như là thành đan rồi, chẳng qua Dương Bách Xuyên hiểu rõ mình làm ra cái này chỉ có thể xem như giả “Đan Trú Nhan”.

Đan Trú Nhan thật sự là cần lò luyện đan và chân hỏa đến luyện chế, những thứ này anh lại không làm được, bây giờ giả “Đan Trú Nhan” hiệu quả chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng Dương Bách Xuyên tin là đối với người thường thì làm đẹp như vậy là đủ rồi.

Dựa theo tính toán, một nồi dược cao được Dương Bách Xuyên phân ra một ngàn năm trăm viên “Đan Trú Nhan”, bây giờ chỉ cần thử xem hiệu quả như thế nào, một khi có hiệu quả, anh sẽ nhận được thùng tiền đầu tiên.

Sau khi tìm một cái bình thủy tinh rỗng rồi cất kỹ “Đan Trú Nhan”, Dương Bách Xuyên mới thu dọn năm phần nước thuốc bị anh luyện chế hỏng, vừa thu dọn trong lòng anh vừa rỉ máu. Anh đã mua tổng cộng mười phần dược liệu để luyện chế, tiêu phí của anh gần chín ngàn đồng bạc, năm phần luyện chế hỏng này gần như lãng phí mất bốn ngàn đồng tiền.

Bây giờ trên người anh không có tiền.

Ngay lúc Dương Bách Xuyên vừa mới thu dọn rác xong thì tiếng gõ cửa vang lên.

Tính toán thời gian cũng sắp đến lúc trả tiền thuê phòng trọ, anh tưởng là chủ nhà đến thúc giục đóng tiền thuê phòng. Hôm qua anh đi một vòng thôn Dược Vương, hiện giờ trên người còn không tới ba trăm đồng, cũng không đủ trả tiền thuê phòng, trong lòng Dương Bách Xuyên đang nghĩ nên nói thế nào để chủ nhà cho anh thư thả vài ngày, sau đó anh mở cửa phòng ra.

Nhưng một giây sau khi mở cửa, anh sửng sốt khi nhìn thấy người ngoài cửa, không ngờ lại là gái đẹp tìm tới cửa, Dương Bách Xuyên lập tức nở nụ cười, thật đúng là ngủ gật lập tức có người tặng gối đầu, đang buồn vì chưa tìm được người thí nghiệm thuốc thì lại có gái đẹp chủ động đưa tới cửa.

Chương 23

Nhưng một giây sau khi mở cửa, anh sửng sốt khi nhìn thấy người ngoài cửa, không ngờ lại là gái đẹp tìm tới cửa, Dương Bách Xuyên lập tức nở nụ cười, thật đúng là ngủ gật lập tức có người tặng gối đầu, đang buồn vì chưa tìm được người thí nghiệm thuốc thì lại có gái đẹp chủ động đưa tới cửa.

Xuất hiện ở cửa là một cô gái đeo khẩu trang, hơn nữa còn mang theo kính râm, lúc Dương Bách Xuyên mở cửa, cô ta cũng không có nói gì mà chỉ lẳng lặng đứng ở cửa.

Nhưng, Dương Bách Xuyên hiện tại là ai chứ?

Anh hiện tại là tán tiên truyền nhân, là tu chân nhập môn, là người tu chân có cảnh giới ở Luyện Khí kỳ tầng một.

Có thể nói không khoác lác chứ, bây giờ Dương Bách Xuyên tập trung tinh thần cảm giác và nhạy cảm đều mạnh hơn người thường, phàm là người từng tiếp xúc với anh đều có thể bị anh nhớ kỹ, lợi hại nhất chính là người tu chân có thể cảm nhận được hơi thở của người khác.

Mỗi người trên thế giới này đều là duy nhất, mỗi người đều có hơi thở của riêng mình.

Người này ở trong cảm giác của Dương Bách Xuyên thoáng cái đã bị nhận ra.

Không ai khác chính là Liễu Linh Linh, hoa khôi lớp cũng là hoa khôi của trường.

Hơn nữa cô gái biết phòng trọ của Dương Bách Xuyên cũng chỉ có một mình Liễu Linh Linh.

Cho nên sau khi mở cửa, Dương Bách Xuyên đã lập tức nhận ra cô, mặc dù Liễu Linh Linh không nói gì còn đeo kính râm và khẩu trang, nhưng với Dương Bách Xuyên cũng không có gì khác.

“Che chắn kín như thế cậu không sợ bị nổi mụn à?” Dương Bách Xuyên cười nói một câu.

“Dương Bách Xuyên ngươi là chó à? Bà đây bịt kín như thế cậu còn nhận ra được?” Liễu Linh Linh vừa nói chuyện vừa đi vào cửa.

“Đến chỗ tôi làm gì?” Dương Bách Xuyên hỏi.

Liễu Linh Linh tháo kính râm xuống trừng mắt nói: “Bà đây phục cậu rồi, một đại mỹ nữ như ta tìm tới cửa, người khác muốn cầu còn không được, sao đến cậu lại là vẻ mặt ghét bỏ thế, bà đây có kém như vậy sao?”

Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt nói: “Cậu mau té đi, ở cùng một chỗ với cậu sẽ không có chuyện gì tốt, ông đây luôn gặp xui xẻo, cậu sẽ không có việc gì cần đến chỗ tôi chứ? Đừng nói là nhớ tôi?”

“Mấy ngày không gặp bà đây đích thật nhớ cậu, không được sao?” Ánh mắt Liễu Linh Linh lóe lên.

“Ách ~ câu này cậu lừa người khác còn được, ông đây không có hứng thú với cậu.” Dương Bách Xuyên nói rất dứt khoát.

Liễu Linh Linh vừa nghe lời này, lúc này lập tức nổ tung, lông mày giương lên chanh chua nói: “Dương Bách Xuyên, cậu… tôi đánh chết cậu, tức chết bà đây ~”

Trong lúc nói chuyện, Liễu Linh Linh giương nanh múa vuốt về phía Dương Bách Xuyên, dùng đôi tay trắng nõn đấm đá muốn trút giận.

Nhưng lại bị Dương Bách Xuyên giơ tay bắt lấy cổ tay, thân thể Liễu Linh Linh mất thăng bằng trực tiếp dán lên người Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên cũng không ngờ Liễu Linh Linh lại yếu đuối như vậy, anh cảm giác mình không dùng sức nhưng cô thế nào lại ngã lên người anh.

Tức thì, một hương thơm từ cơ thể thiếu nữ nhàn nhạt chui vào lỗ mũi, trên lồ ng ngực cũng cảm nhận được sự mềm mại thoải mái, đột nhiên Dương Bách Xuyên phản ứng lại, trò đùa này hơi quá trớn rồi.

Giống như bị điện giật anh buông Liễu Linh Linh ra nói: “Khụ khụ, không phải tôi cố ý, thật sự.” Anh cười xấu hổ cười lui về phía sau một bước né tránh.

Trong lòng Liễu Linh Linh cũng cảm thấy buồn bực, lần trước bị tên khốn khϊếp Dương Bách Xuyên này nhìn thấy hết cơ thể, lúc này đây lại bị anh sờ ngực, cả người cô như nhũn ra ngồi trên giường Dương Bách Xuyên, cảm giác trên mặt nóng rực lên, nếu không phải đeo khẩu trang, lúc này mặt đã có thể thành táo đỏ rồi.

Trong lòng cô hận Dương Bách Xuyên đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Liễu Linh Linh cũng biết tên khốn khϊếp này thật sự không phải cố ý, nguyên nhân chính là do người mình, cô có nhược điểm chính là bị người khác phái đụng chạm cả người sẽ nhũn ra, không hề có sức lực.

Liễu Linh Linh hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, cô chuyển đề tài nói tránh đi: “Tên khốn khϊếp nhà cậu mấy ngày nay đang làm gì thế, gọi điện thoại cho cậu cũng không liên lạc được?”

“Tôi đến nông thôn mà điện thoại di động hết pin, sao nào, cậu thật sự nhớ tôi à?” Dương Bách Xuyên cười ha ha nói.

“Bà đây sẽ nhớ cậu mới là lạ, mẹ nó, tôi có chuyện cần tìm cậu giúp đỡ.” Liễu Linh Linh trong lúc nói chuyện đã cởi khẩu trang xuống tiếp tục nói: “Trên mặt tôi vô duyên vô cớ nổi mụn, cũng đã uống thuốc theo lời bác sĩ, nhưng mụn không chỉ không biến mất mà ngược lại càng nhiều hơn, cậu không phải thầy lang sao, chỉ bà đây cách nào chữa trị đi?”

Trong lúc nói chuyện, Liễu Linh Linh ngước khuôn mặt lo lắng nhăn nhó lên, cô bị nổi mụn trên mặt làm không dám ra ngoài, xin nghỉ mấy ngày ở nhà trốn tránh.

Đối với các cô gái, mụn trên mặt giống như một bầu trời sụp đổ, nhất là ở trường Liễu Linh Linh lại được gọi là hoa khôi của lớp của trường.

Dương Bách Xuyên nhìn khắp khuôn mặt Liễu Linh Linh đều là mụn, đột nhiên không khỏi bật cười, vốn trong lòng còn đang tính toán làm thế nào để lừa gạt cô thử hiệu quả của thuốc “Đan Trú Nhan” cho mình, bây giờ nhìn thấy mụn trên mặt cô cũng đỡ tốn công sức lừa gạt.

Cũng biết mấy ngày trước tại sao Liễu Linh Linh không đi học, thì ra là bị nổi mụn trên mặt nên không dám ra ngoài, Liễu Linh Linh là người sinh ra ở thành phố kinh đô cũ, cô về nhà cũng thuận tiện.

“Dương Bách Xuyên, cậu thật quá đáng ~ trên mặt bà đây nổi nhiều mụn thế này, cậu không quan tâm thì thôi, bà đây coi cậu là bạn chung chăn gối, tin tưởng như thế mới tới tìm cậu, mẹ nó, cậu còn dám chê cười tôi.” Liễu Linh Linh trừng đôi mắt phượng liếc Dương Bách Xuyên và mắng chửi một trận.

“Bạn chung chăn gối em gái nhà cậu đấy, ông đây là đàn ông thẳng, bớt coi tôi là bê đê đi, ha ha ~” Dương Bách Xuyên nhìn mặt Liễu Linh Linh lại nhịn không được cười.

“Cậu còn cười ~” Mắt Liễu Linh Linh đã đỏ lên, mấy ngày nay cô bị nổi mụn trên mặt đến nỗi buồn muốn chết, nếu như không có chuyển biến tốt cô định đến Yên Kinh hoặc Ma Đô để điều trị.

Hôm nay sở dĩ tới tìm Dương Bách Xuyên, cũng là trong lòng nhất thời xúc động, một phần là Dương Bách Xuyên trị cơn đau bụng kinh giúp cô thật sự có hiệu quả rõ rệt, nên cô nghĩ không biết anh có thể trị mụn trên mặt không?

Mặt khác là vì bản thân Liễu Linh Linh cũng không biết chuyện xảy ra như thế nào, dù sao từ đêm đó sau khi cô được Dương Bách Xuyên cứu từ trong tay Nguyễn Văn Hạo, trong lòng lại nảy sinh một loại cảm xúc khó hiểu đối với Dương Bách Xuyên, ngay cả chính cô cũng nghĩ không ra.

Hơn nữa, cả ngày hôm qua gọi điện thoại cho Dương Bách Xuyên cũng không liên lạc được, cô thật sự nhịn không được mới trực tiếp tìm tới cửa, một là đến xem tên khốn khϊếp này đang làm gì, thứ hai thử vận may xem Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi mụn trên mặt cô không.

Dương Bách Xuyên nhìn biểu cảm muốn khóc trên mặt Liễu Linh Linh, cũng không đành lòng trêu chọc cô nữa, anh thu hồi nụ cười nói: “Hôm nay coi như cậu có lợi, trong tay ông đây đúng lúc có một loại thuốc làm đẹp thần kỳ vô cùng đắt tiền rất quý giá, ước chừng xua đuổi một đống mụn trên mặt cậu, chờ đấy, bây giờ tôi lập tức điều trị cho cậu.”

“Thật sao? Cậu không lừa gạt tôi đấy chứ?” Liễu Linh Linh vừa nghe thấy ánh mắt cũng bắt đầu phát sáng.

“Ông đây đã lừa gạt cậu bao giờ chưa?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt.

Đi qua lấy hai viên “Đan Trú Nhan” đựng trong bình thủy tinh ra.

“Uống một viên vào, viên còn lại đắp lên mặt cậu thử xem, hiệu quả chắc là rất nhanh.” Anh đưa một viên Đan Trú Nhan cho Liễu Linh Linh.

“Dương Bách Xuyên, đây là thứ gì vậy, đen thui có thể ăn được không? Đừng để bà đây ăn vào rồi chết đấy? Hay là thuốc mê tình gì đó?” Liễu Linh Linh nửa tin nửa ngờ.

“Em gái nhà cậu đấy, giờ có muốn ăn hay không, tôi còn không có để cho.” Dương Bách Xuyên trừng mắt làm bộ muốn lấy lại.

Lần này Liễu Linh Linh lại nóng lòng, cô thật sự rất muốn chữa khỏi mụn trên mặt rồi, lúc này kêu to: “Tôi ăn tôi ăn, bà đây bất chấp tất cả, bị cậu bóp bóp xoa xoa bà đây cũng chấp nhận.” Trong lúc nói chuyện, cô lấy viên Đan Trú Nhan từ trong tay Dương Bách Xuyên rồi tránh đi nuốt thẳng vào bụng.

Dương Bách Xuyên nghe cô nói vậy, trên mặt nổi đầy hắc tuyến, nếu không phải thấy cô là con gái, anh thật muốn một cú đá chết cô rồi.

“Bóp bóp xoa xoa cái gì, cậu nghĩ nhiều rồi đấy, lần đầu tiên của ông đây chỉ có thể giữ lại cho người tôi yêu nhất, sao có thể cho cậu hưởng lợi được.” Dương Bách Xuyên nói chuyện với Liễu Linh Linh thật sự không hề khách sáo, dù sao hai người đấu võ mồm cũng quen thói như vậy rồi.

“Tôi khinh, giả bộ trong trắng cái gì chứ, còn lần đầu tiên ~” Liễu Linh Linh bày ra bộ dáng nôn mửa, lập tức chẹp miệng sau đó hào hứng rồi: “Ôi, khoan hãy nói đã, mùi vị của viên thuốc này cũng không tệ, không quá đắng mà còn rất ngọt ngào. Dương Bách Xuyên, một viên có tác dụng không? Hay là cậu cho tôi thêm viên nữa đi?”

“Bệnh thần kinh à, đây là đan dược, rất đắt tiền đấy biết không? Một viên để uống, còn một viên cho cậu đắp lên mặt cũng đủ rồi, chờ chút tôi đắp cho cậu.” Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên tìm một cái chén rồi bỏ một viên Đan Trú Nhan khác vào chén nhỏ, thêm một chút nước sạch, dùng ngón tay khuấy động vào trong chén để đan dược hòa tan ra rồi bôi lên mặt Liễu Linh Linh.

“Mẹ ơi, sao cậu lại dùng ngón tay khuấy vào thế, thật ghê tởm.” Liễu Linh Linh nhìn thấy hành động của Dương Bách Xuyên, vẻ mặt ghê tởm.

“Tôi nói này đại thiên kim Liễu, mẹ nó, cậu thích ý kiến à~ có muốn đắp không? Không đắp thì thôi, ông đây không hầu hạ nữa, người bị nổi mụn cũng là cậu không phải tôi.” Dương Bách Xuyên đặt chén nhỏ lên bàn trà, không để ý tới cô nữa.

“Ách~” Nhắc tới mụn trên mặt, Liễu Linh Linh đành chịu thua, cô thật sự cãi không lại Dương Bách Xuyên. Ở trước mặt chàng trai thì cô khác chính là nữ thần, ở trước mặt Dương Bách Xuyên lại chỉ là cô gái bình thường, thật đúng là hết cách với tên khốn khϊếp này, bị anh ghét bỏ mắng chửi, đã không tức giận mà trái lại còn cảm thấy rất thân thiết.

“Vì những cục mụn trên mặt, vì nhan sắc thanh xuân của bà đây… tôi nhịn.” m thầm nói một câu, sau một khắc Liễu Linh Linh nặn ra khuôn mặt tươi cười nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Được rồi, đừng tức giận nữa, cậu tài giỏi nhất, mau lại đắp cho tôi đi, có được không vậy ~”

Liễu Linh Linh nói một cách nũng nịu làm cho xương cốt cả người Dương Bách Xuyên đều mềm nhũn, khác với cách làm nũng của Tiền Tiểu Bối, giọng nói của Liễu Linh Linh làm cho người ta nghe thoải mái, miễn dịch giảm mạnh xuống.

“Ách ~ cậu thật biết nói chuyện, ông đây đắp cho cậu là được chứ gì.” Dương Bách Xuyên thật sự chịu không nổi cách Liễu Linh Linh làm nũng.

Anh cầm lấy chén trực tiếp dùng ngón tay bôi lên mặt Liễu Linh Linh một lớp nước đan dược Trú Nhan.

“Được rồi, nửa tiếng nữa hãy rửa sạch xem hiệu quả thế nào.”

“Cảm ơn anh Xuyên~”

“Nói tiếng người đi, tôi không thể chịu nổi sự làm nũng của cậu, mẹ nó, đừng ở đấy mà quyến rũ tôi, có tin tôi làm cậu luôn không.” Dương Bách Xuyên hung tợn nói.

Nhưng đổi lại là Liễu Linh Linh lại cười khanh khách không ngừng.

Mặc dù thật sự quen biết với Dương Bách Xuyên không lâu lắm, nhưng Liễu Linh Linh lại biết, Dương Bách Xuyên không phải loại người này, trái lại trong lòng người này còn rất truyền thống. Nếu Dương Bách Xuyên thật sự là loại người gặp phụ nữ đã cương lên thì có lẽ buổi tối hôm đó cô đã bị Dương Bách Xuyên ăn sạch rồi.

Cho nên trong lòng Liễu Linh Linh thật sự rất tin tưởng Dương Bách Xuyên, ở trước mặt Dương Bách Xuyên cô có thể không đề phòng, không kiêng nể gì nói chuyện phiếm, cũng không cần giả bộ thục nữ chút nào, cô rất thích cảm giác này.

“Ha ha ha~ Đừng chỉ nói mà không làm được, cậu cứ đến đây xem nào?” Mặt Liễu Linh Linh ra vẻ trêu chọc.

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên tối sầm lại: “Liễu Linh Linh, tôi nói cho cậu biết, đừng có đùa giỡn anh đây, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”

“Bà đây cứ thích đùa giỡn với cậu đấy thì thế nào, ha ha…” Liễu Linh Linh đắc ý cười to.

Nhưng sau một khắc, cô lại cười không nổi nữa, bởi vì cô nhìn thấy Dương Bách Xuyên đừng dậy khỏi bàn trà, mắt vừa nhìn chằm chằm cô vừa lại gần cô.

“Dương Bách Xuyên đừng tới đây, bà đây chỉ giỡn với cậu thôi.” Liễu Linh Linh cuối cùng cũng hoảng hốt.

“Ha ha, ông đây nghiêm túc đấy, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết, hậu quả của việc trêu chọc chó độc thân nghiêm trọng đến mức nào.” Dương Bách Xuyên cười ha ha nhào về phía Liễu Linh Linh.

Chương 24

“Hắc hắc, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết hậu quả của việc khiêu khích cẩu độc thân là như thế nào.” Dương Bách Xuyên cười hắc hắc nhào về phía Liễu Linh Linh.

“A~”

Liễu Linh Linh sợ đến nỗi thét chói tai, cô không ngờ Dương Bách Xuyên dám làm thật, trong lòng âm thầm than vãn: “Sớm biết như này thì đã không trêu chọc nữa rồi.”

Trong lòng cô hoảng hốt, lần này đùa hơi quá trớn rồi, cô muốn đẩy Dương Bách Xuyên ra nhưng toàn thân mềm nhũn, không có sức lực.

Trong ngực như có những chú nai con đang chạy loạn, Liễu Linh Linh hoàn toàn bế tắc.

Cô chỉ có thể hét lớn: “Dương Bách Xuyên khốn khϊếp, cậu buông tôi ra.”

“Hắc hắc, chính cậu trêu tôi trước, chúc mừng cậu đã thành công đánh thức người anh em của tôi rồi, chuẩn bị nhận hình phạt đi!” Dương Bách Xuyên xấu xa cười một tiếng, sau đó hôn Liễu Linh Linh.

“Ầm ~”

Nhìn miệng Dương Bách Xuyên đang tiến lại gần thì trong đầu Liễu Linh Linh nổ ầm ầm, lúc này đầu óc cô trống rỗng, cô không biết làm thế nào. Hơi thở chiếm hữu của người đàn ông khiến thân thể Liễu Linh Linh nóng bừng, chân tay cũng trở nên mềm nhũn, mặt đỏ ửng, cô dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Nhưng mấy giây sau cô liền cảm nhận được có gì đó không đúng, sao tên khốn Dương Bách Xuyên này lâu như vậy còn chưa hôn mình?

Cái tên khốn kiếp này, hôn thì hôn luôn đi còn để cô thấp thỏm trong lòng~

Thời điểm chuẩn bị mở mắt ra thì có một âm thanh thanh thúy truyền đến bên tai, ngay sau đó toàn thân Liễu Linh Linh run lên, thân thể căng thẳng lúc trước trong nháy mắt liền thả lỏng.

“Bụp.”

Mông cô bị Dương Bách Xuyên vỗ một cái.

“Muốn chiếm tiện nghi của tôi á, cậu không có cửa đâu, tấm thân này là để dành cho vợ tương lai của tôi, không phải ai cũng có thể tùy tiện đựng vào người anh em của tôi đâu, cái tát này là sự trừng phạt cho cậu khi dám khiêu khích người anh em của tôi, ha ha~” Dương Bách Xuyên cười đểu.

Thật ra thì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi anh cũng muốn ăn Liễu Linh Linh, cô gái này thật đáng ghét, năm lần bảy lượt khiêu khích sức chịu đựng của đàn ông, không dạy dỗ cô một chút thì cô sẽ còn tiếp tục.

Nhưng Dương Bách Xuyên cũng không phải con người tùy tiện, anh là một chàng trai rất truyền thống, anh chỉ hù dọa Liễu Linh Linh một chút thôi, nếu làm thật thì anh cũng không xuống tay được cho nên mới vỗ mông Liễu Linh Linh sau đó lui về.

Nhìn thấy sắc mặt Liễu Linh Linh trở nên trắng bệch thì Dương Bách Xuyên cũng biết cô gái này chỉ được cái mạnh mồm mà thôi.

Nghe được tiếng cười đắc ý của Dương Bách Xuyên, Liễu Linh Linh thở phào nhẹ

nhõm nhưng trong lòng lại có cảm giác mất mát.

Sau khi ngồi dậy cô trừng hai mắt nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Tôi… Tôi biết thừa là cậu bị gay mà, một đại mỹ nữ nằm trên giường mà cũng không dám tới, hì hì.”

“Cậu nói lại tôi nghe.” Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn cô.

“Ôi, tôi vào nhà vệ sinh một chút.” Liễu Linh Linh thấy Dương Bách Xuyên híp mắt thì trong lòng liền cảm thấy có điềm không lành, lúc này cô cũng không dám mạnh miệng nữa, mượn cớ đi vào nhà vệ sinh để chuồn.

Trong lòng Dương Bách Xuyên không nhịn được muốn cười: “Bình thường không phải gan của cậu rất lớn hay sao?”

Liễu Linh Linh coi như không nghe thấy gì, cô nhanh chóng chui vào trong nhà vệ sinh.

Mấy phút sau cô từ nhà vệ sinh đi ra, đi tới bê giường, bị Dương Bách Xuyên dọa sợ nên cô quyết định giữ khoảng cách với Dương Bách Xuyên.

Vừa đi vừa hỏi: “Dương Bách Xuyên khốn khϊếp, bao giờ có thể rửa thuốc trên mặt, ngứa quá ~”

“Phải đợi ít nhất nửa giờ nữa, ngứa tức là thuốc có hiệu quả.” Dương Bách Xuyên liếc cô một cái nói.

“Được, bà đây chờ!” Trong khi đang nói chuyện, Liễu Linh Linh cúi xuống gầm giường.

Nhưng cô vừa mới cúi xuống thì liền thét chói tai: “A~ Dưới gầm giường của cậu có cái gì vậy?”

Liễu Linh Linh nhảy cẫng lên, chạy đến bên cạnh Dương Bách Xuyên ôm lấy cánh tay anh.

Cánh tay bị Liễu Linh Linh ôm chặt, cảm nhận được sự mềm mại khiến Dương Bách Xuyên tâm viên ý mãn, nhẹ đẩy cô ra và nói: “Đừng sợ, đó là sủng vật của tôi.”

“Chít chít”

Quả nhiên con chồn vừa mới chui vào gầm giường.

Liễu Linh Linh nhìn thủ phạm chui ra từ gầm giường, hóa ra là một con chồn ngốc nghếch đáng yêu, nhì dáng vẻ của nó khiến nỗi sợ ban nãy của cô bay mất tiêu, trong mắt phát ra ánh sáng: “Chu choa, sủng vật của cậu thật đáng yêu.”

Vừa nói cô vừa đi tới gần con chồn, làm bộ muốn ôm nó.

Dương Bách Xuyên hoảng sợ, vừa định lên tiếng nhắc nhở cô đừng đụng vào nó, mặc dù con chồn hiểu tiếng người nhưng nó là một loài động vật hoang dã, móng vuốt sắc bén của nó Dương Bách Xuyên đã từng thấy, ngộ nhỡ con chồn cào vào mặt Liễu Linh Linh thì coi như xong đời.

“Đừng đụng vào no…”

Vừa dứt lời thì Liễu Linh Linh đã ôm con chồn vào trong lòng.

Điều khiến Dương Bách Xuyên bất ngờ chính là con chồn không hề phản kháng, nó mặc cho Liễu Linh Linh ôm lấy mình, còn rất hưởng thụ sự vuốt v e của Liễu Linh Linh.

“Dương Bách Xuyên, cậu mua con chồn ngốc nghếch đáng yêu này ở đâu vậy, thật là đáng yêu quá đi, tôi cũng muốn mua.” Nói xong lại nhìn vào con chồn: “Cậu cũng không để ý đến nó một chút, nhìn xem trên người nó toàn bụi bặm, để tôi tắm cho nó.”

Sau khi nhìn thấy con chồn, Liễu Linh Linh chuyển sang chế độ lầm bầm lầu bầu, cô không hỏi Dương Bách Xuyên và con chồn có muốn hay không mà đã bế con chồn vào phòng tắm để tắm cho nó.

Dương Bách Xuyên lắc đầu một cái, anh cũng không để ý nữa, miễn là con chồn không tấn công cô.

Một lúc sau Liễu Linh Linh ôm con chồn bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã tắm sạch sẽ, hong khô lông cho con chồn.

“Bây giờ thì tốt rồi, toàn thân thơm ngát thật là tốt biết bao. Nếu không thì mày đi theo tao đi, cái tên khốn khϊếp Dương Bách Xuyên không chăm sóc tốt cho mày thì để tao.” Liễu Linh Linh ôm con chồn và hôn nó một cái, sau đó nhìn Dương Bách Xuyên nói:” Này Dương Bách Xuyên, tên con chồn này là gì?”

“Tôi vẫn chưa đặt tên~” Dương Bách Xuyên thản nhiên nói.

“Nếu nó vẫn chưa có tên vậy thì tôi đặt tên cho nó nhé?” Liễu Linh Linh nói.

Dương Bách Xuyên không thèm để ý chút nào nói: “Sao cũng được~”

Liễu Linh Linh ôm con chồn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Con chồn này ngốc nghếch đáng yêu, tắm xong toàn thân có mùi thơm, hay là gọi nó là Hương Hương được không? Dù sao nó cũng là con cái nên gọi là Hương Hương cũng thích hợp!”

Dương Bách Xuyên nhìn cô một cách kỳ lạ: “Ha ha, Liễu Linh Linh, làm sao cậu biết nó là giống cái? Cậu xem qua rồi hay sao? Ghê quá!”

“Dương Bách Xuyên, cậu…” Mặt Liễu Linh Linh đỏ bừng, ngay sau đó nói: “Tôi chỉ vô tình nhìn thấy khi đang tắm cho Hương Hương thôi, cũng không phải tôi cố ý nhìn.” Giọng của Liễu Linh Linh nhỏ dần.

“Ha ha ha ~” Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên cười nói:” Được rồi, nói đùa thôi, Hương Hương cũng được, cái tên này rất dễ nghe.”

Hai người quyết định đặt tên cho con chồn là Hương Hương.

Chừng nửa giờ trôi qua, Dương Bách Xuyên nói với vẻ mong đợi: “Đi vào phòng tắm và rửa sạch thuốc trên mặt để xem hiệu quả như thế nào.”

Nghe được những lời của Dương Bách Xuyên, Liễu Linh Linh vội vàng đặt Hương Hương lên giường và nói: “Đúng, đúng, suýt nữa thì tôi quên mất.”

Nói xong cô liền chạy vào phòng tắm, cô rất quan tâm đ ến khuôn mặt mình.

Dương Bách Xuyên muốn xe hiệu quả của Trú Nhan Đan mà mình điều chế ra nên cũng đi theo cô vào nhà vệ sinh, anh nhìn Liễu Linh Linh hấp ta hấp tấp.

Lúc này, thứ đầu tiên mà Dương Bách Xuyên nhìn thấy chính là cái mông đang cúi xuống của Liễu Linh Linh ~

Tiếng nước chảy rào rào vang lên.

Một lúc sau lieend nghe thấy tiếng thét chói tai của Liễu Linh Linh: “A~”

Âm thanh có thể đâm thủng màng nhĩ khiến Dương Bách Xuyên bừng tỉnh, vội vàng dời tầm mắt khỏi mông Liễu Linh Linh.

Thoạt nhìn vẻ mặt của Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên liền bật cười.

Tác dụng của Trú Nhan Đan vượt quá sự mong đợi của anh, một hiệu ứng thẩm mỹ tốt đến bất ngờ.

Người vui mừng nhất là Lưu Linh Linh, cô nhìn chằm chằm mình trong gương, không thể tin vào mắt mình, những mụn nhọt trên mặt đã biến mất hoàn toàn, không để lại dấu vết gì, làn da của cô trở nên nhẵn nhụi hơn bình thường rất nhiều.

Liễu Linh Linh biết đây là hiệu quả mà trước kia cô dùng bao nhiêu mỹ phẩm cũng không thể đạt đến, nhưng bây giờ muốn nhắn nhụi có nhẵn nhụi, muốn đàn hồi có đàn hồi.

Những mụn nhọt khiến cô phiền muộn rất nhiều ngày đã biến mất, cô lấy lại được sự tự tin vốn có của mình, khoa khôi trường học Liễu Linh Linh có thể đi học trở lại rồi.

Khỏi phải nói lúc này Liễu Linh Linh vui vẻ đến mức nào, cô biết tất cả những công lao này đều thuộc về Dương Bách Xuyên.

Niềm vui khi mụn nhọt biến mất khiến cô hét lên vì phấn khích, cô lao về phía Dương Bách Xuyên và hôn chụt vào môi.

“Ha ha ha, Dương Bách Xuyên, tôi yêu cậu chết đi được. Bây giờ mụn nhọt phiền phức hành hạ bà đây mấy ngày không ngủ đã biến mất rồi, cậu thật tuyệt, ha ha ~ ” Liễu Linh Linh ôm lấy Dương Bách Xuyên kích động không thôi.

Nhưng người nào đó đã đỏ bừng mặt, đây là lần thứ hai anh được một cô gái hôn môi.

Anh chợt nhớ tới ngày đó ở công viên khi mình nhặt được bình Càn Khôn thì dần dần chìm xuống hồ, khi đó nữ thần Triệu Nam đã tới cứu mình, lần đó Triệu nam chỉ hô hấp nhân tạo cho anh nhưng cũng coi như cướp đi nụ hôn đầu của anh rồi.

Nghĩ đến việc Triệu Nam đã cứu mình, tâm trí của Dương Bách Xuyên chỉ toàn hình dáng của cô ấy, đuổi cũng không đi!

Có lẽ anh bị cô cướp đi nụ hôn đầu nên mới có cảm tưởng sâu sắc như vậy.

Lúc này, Liễu Linh Linh đột nhiên kích động hôn Dương Bách Xuyên một cái đã khôi phục lại tinh thần, hình như… Mình hơi kích động quá, sao lại ôm tên Dương Bách Xuyên khốn kiếp kia?

Quan trọng hơn là hình như mình vừa mới trao nụ hôn đầu cho tên khốn này rồi sao?

Trời ơi, mày đã làm gì vậy Liễu Linh Linh?

Mặc dù chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nhưng đó là nụ hôn mà cô đã giữ 21 năm rồi!

Liễu Linh Linh than khóc trong lòng, nhanh chóng buông Dương Bách Xuyên ra, sững sờ tại chỗ.

Dương Bách Xuyên nhìn sắc mặt kỳ lạ của Liễu Linh Linh liền không nhịn được hỏi: “Này, Liễu đại tiểu thư, là tôi bị chiếm tiện nghi chứ có phải cậu đâu mà cậu ngây ra đó hả?”

Sau khi nói xong anh không ngờ Liễu Linh Linh sẽ nói một câu khiến anh muốn hộc máu và hóa đá, trên mặt anh đầy những vạch đen.

Chương 25

Liễu Linh Linh oa oa khóc lớn: “Hu hu, tên khốn khϊếp Dương Bách Xuyên này, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi!”

“Tôi có làm gì đâu, cậu muốn tôi phụ trách cái gì hả?” Dương Bách Xuyên vô cùng phiền não.

“Tôi… Nụ hôn đầu của bà đây bị mất rồi, bà đây không muốn sống nữa.” Vẻ mặt Liễu Linh Linh rất kỳ quái, cô không khóc nổi mà chỉ gào ầm lên, thật ra thì chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại thích đấu võ mồm với Dương Bách Xuyên.

Tròng mắt Dương Bách Xuyên đảo một vòng, anh nói: “Cậu muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn tôi lấy cậu làm vợ sao? Cái này thì có thể, chỉ cần thiên kim đại tiểu thư đây đồng ý là được.”

“Cậu mơ đẹp thật đấy, làm sao bà đây có thể để mắt đến cậu được chứ. Hay là cậu đưa cho tôi một ít thuốc làm đẹp đi.” Con ngươi của Liễu Linh Linh đảo một vòng.

Dương Bách Xuyên hừ lạnh: “Hóa ra là cậu đang chờ tôi cho cậu thuốc làm đẹp hả, xem tính tình của cậu đi, không phải chỉ là một ít thuốc thôi sao, người anh em này sẽ cho cậu, cậu cần gì phải đe dọa tôi như thế chứ.”

Mặt Liễu Linh Linh đỏ bừng khi bị Dương Bách Xuyên nói trúng tim đen, nhưng cô biết thuốc làm đẹp của Dương Bách Xuyên rất có giá trị nên có phải mặt dày, có khóc lóc om sòm thì cô cũng phải xin được. Có cô gái nào mà không yêu cái đẹp chứ?

“Hắc hắc, cậu còn bao nhiêu đều bán hết cho tôi đi.” Là đại tiểu thư nhà họ Liễu – một trong mười gia tộc lớn nhất Cố Đô, bản năng cô nhận thấy được cơ hội làm ăn to lớn từ thuốc làm đẹp của Dương Bách Xuyên, loại thuốc này chỉ cần đắp nửa giờ là đã thấy hiệu quả rõ rệt, cô tin tưởng nó sẽ đem lại lợi ích kinh tế to lớn.

Dương Bách Xuyên đảo mắt một vòng, anh híp mắt lại nhìn Liễu Linh Linh hỏi: “Cậu cảm thấy Đan Trú Nhan của tôi có thể có giá bao nhiêu?”Sư phụ tôi là thần tiên

Dù sao thì Dương Bách Xuyên điều chế Đan Trú Nhan để kiếm tiền, khi Liễu Linh Linh hỏi thì anh cũng đoán được cô muốn làm gì. Mặc dù anh không hiểu rõ gia cảnh nhà cô, nhưng chắc chắn cũng không phải là một gia tộc tầm thường.

Dương Bách Xuyên rõ ràng Đan Trú Nhan của mình có hiệu quả như thế nào, nói không khoa trương chút nào, một khi Đan Trú Nhan được tung ra thị trường thì chắc chắn sẽ khơi lên một trận sóng to gió lớn.

Bây giờ anh là một sinh viên sắp tốt nghiệp, không có bối cảnh cũng không có vốn liếng, trong tay chỉ có Đan Trú Nhan, điều này sẽ tạo ấn tượng sâu sắc cho mọi người.

Lựa chọn ổn thỏa nhất là tìm một đối tác có tiền có quyền.

Mà gia tộc đứng sau Liễu Linh Linh là một lựa chọn thích hợp.

Nghe được những lời của Dương Bách Xuyên, Liễu Linh Linh thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn Dương Bách Xuyên. Cô là thiên kim của nhà họ Liễu – Một trong những gia tộc đứng đầu trong giới thương nghiệp của Cố Đô, mặc dù cô chưa từng xử lý những vụ làm ăn của gia tộc, nhưng từ nhỏ cô đã được nghe rất nhiều, hoặc là do gen di truyền nên cô cũng am hiểu một chút về kinh doanh.

Nhếch mày, cô cũng đoán được vài phần suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, liền nói: “Đan Trú Nhan? Tên cũng rất hay, chỉ một lần đắp khiến mụn nhọt trên mặt tôi biến mất thì tôi ước tính đan dược này ít nhất cũng có giá trị 300, hoặc cao hơn nữa, hiện tại xem ra nó có tác dụng làm trắng da và tăng độ đàn hồi cho da vậy thì giá có thể tăng gấp bội.”

Nói xong, Liễu Linh Linh đột nhiên hỏi: “Dương Bách Xuyên, thuốc này có phải cậu vừa mới nghiên cứu điều chế ra không, cậu để cho bà đây làm chuột bạch hả?”

“Khụ khụ, đây là công thức do một vị trưởng bối truyền cho tôi, hôm nay tôi vừa mới điều chế xong thì cậu đến đây, trùng hợp, trùng hợp thôi!” Dương Bách Xuyên có chút xấu hổ.

“Được rồi, bà đây không so đo với cậu, nếu như thuốc này không có tác dụng phụ thì giá thấp nhất cũng sáu trăm tệ.” Liễu Linh Linh nhìn Dương Bách Xuyên và nói một cách nghiêm túc.

Sau khi nghe Liễu Linh Linh phân tích, Dương Bách Xuyên hạ quyết tâm và hít một hơi. Một bộ được chia thành uống trong và đắp ngoài. Một viên có giá ba trăm nhân dân tệ. Mà mỗi lần anh có thể điều chế được hơn một trăm nghìn viên, cứ coi như là một trăm năm mươi nghìn viên đan thì anh đã kiếm được bốn trăm năm mươi nghìn tệ!

Nhận được con số bốn trăm năm mươi vạn khiến bản thân Dương Bách Xuyên cũng phải sửng sốt, biết rằng chi phí để điều chế một nồi Đan Trú Nhan chỉ có một nghìn tệ, nhưng theo tính toán của Liễu Linh Linh thì lợi nhuận thu được là bốn trăm năm mươi nghìn tệ…?

Đến đây, Dương Bách Xuyên run hết cả người. Trời ơi, bốn trăm nghìn tệ? Đây mới là số tiền của một nồi Đan Trú Nhan thôi đấy, chỉ cần có đầy đủ dược liệu thì một ngày anh có thể điều chế được mười nồi.

Điều chế mười cái nồi là bốn triệu rưỡi?

Dương Bách Xuyên cảm thấy đầu óc mình sắp hỏng rồi.

Không ngờ được rằng một toa thuốc cấp thấp nhất có thể khiến anh giàu có chỉ trong một đêm, thật khó có thể tưởng tượng nếu sau này tu vi của anh cao hơn, điều chế được đan dược cấp ba thì sẽ như thế nào?

Ngày đó anh và Lưu Tích Kỳ chỉ muốn tạo cho mình một đế chế kinh doanh trong tương lai, bây giờ nghĩ lại, nguyện vọng này cũng không khó để đạt được nữa rồi.

“Dương Bách Xuyên? Dương Bách Xuyên… này ~”

Ngay khi tâm trí anh chìm vào mộng ảo, tiếng hét lớn của Liễu Linh Linh đã kéo anh lại trở lại thực tế.

Lưu Linh Linh trợn mắt nói: “Đang nghĩ gì vậy? Tôi gọi ba lần đều không có trả lời, cậu bị điếc hả?”

“Khụ khụ ~” Tâm trạng Dương Bách Xuyên đang rất thoải mái nên cũng không quan tâm đ ến những lời mắng chửi của Liễu Linh Linh.

“Được rồi, trả lời tôi một cách nghiêm túc, Đan Trú Nhan của cậu có sản lượng bao nhiêu? Cậu điều chế nó để kiếm tiền?” Liễu Linh Linh nhìn mắt Dương Bách Xuyên có ánh sáng lấp lánh.

Dương Bách Xuyên ban đầu muốn nói rằng nó có thể sản xuất hàng loạt, nhưng sau khi nghĩ lại, anh vẫn không thể. Cho dù có đủ tất cả các loại dược liệu thì cũng chưa chắc đã điều chế được vì chân khí của anh không thể hỗ trợ sản xuất hàng loạt.

Anh liền nửa thật nửa giả nói: “Sản xuất hàng loạt là không thể, dược liệu quá đắt, hơn nữa quá trình điều chế rất rườm rà… Một tháng có thể sản xuất ra mười lăm nghìn viên. Nói thật với cậu tôi điều chế ra nó là để kiếm tiền.”

Liễu Linh Linh lẩm bẩm: “Mười lăm nghìn viên một tháng cũng được, Dương Bách Xuyên, tôi đại diện cho nhà họ Liễu của chúng tôi để hợp tác với cậu, cậu thấy sao? Cậu có yêu cầu gì thì chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng, còn phương thức hợp tác thì tôi sẽ trở về nói chuyện với ông nội, sau đó cậu tới thương lượng có được không?” Nói xong lại bổ sung: “Cậu đã chọn tôi làm chuột bạch để thí nghiệm thì không được từ chối tôi đâu đấy!”

Anh vẫn tin tưởng Liễu Linh Linh. Dù sao cũng chỉ là kiếm tiền, anh gật đầu nói: “Chỉ cần phù hợp thì sẽ ưu tiên hợp tác.”

“Được rồi, đây là cậu nói đấy, không cho phép đổi ý, bây giờ tôi về nhà một chuyến, ngày mai sẽ cho cậu một câu trả lời.” Liễu Linh Linh vui mừng khôn xiết.

Dương Bách Xuyên trừng mắt nhìn cô: “Tôi đường đường là một nam tử hán, sao có thể lật lọng!”

“Vậy thì cho tôi vài viên nữa, tôi mang về nhà cho người nhà xem một chút.”

“Được ~ ”

Sau đó, Dương Bách Xuyên dùng hộp các tông bọc một chiếc hộp nhỏ có khoảng mười viên đan cho Liễu Linh Linh mang đi. Dương Bách Xuyên tiễn cô ra về sau đó quay vào phòng nghiên cứu thuật dẫn thể mà tối qua sư phụ đã truyền thụ. Sư phụ nói thường xuyên luyện tập có thể tăng cường sức mạnh của cơ thể.

Thuật dẫn thể này được gọi là Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể, sư phụ nói rằng đây là thuật do một vị kỳ tài của thế giới tu chân đã sáng tạo ra khi ông ta còn trẻ, thuật này thích hợp để rèn luyện thân thể.

Một bộ đầy đủ các bài huấn luyện bên trong và bên ngoài, sức tấn công mạnh mẽ. Thuật này dựa vào các đặc điểm của hổ, chó sói, vượn, gấu, chim ưng để sáng chế ra, mỗi loại đều có ưu thế riêng.

Hổ có khí thế của một vị vua dũng mãnh.

Chó sói thận trọng và tinh ranh, tàn nhẫn và lạnh lùng như linh hồn của quỷ.

Vượn có chuyển động nhẹ như con thoi nhanh nhẹn.

Gấu có sức mạnh để đập tan mọi thứ.

Đại bàng là vua trên bầu trời.

Toàn bộ Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể gần như bao gồm ưu điểm của năm con thú, hội tụ đủ phòng ngự, tấn công, đánh lén, di chuyển, vân vân…

Có thể nói rất phù hợp với Dương Bách Xuyên, mặc dù hiện tại anh có sức mạnh, nhưng không có chiêu thức nào, khi đánh nhau chỉ dựa vào sự nhạy bén của bản thân và sức mạnh hơn người, cũng chỉ coi là mạnh hơn người bình thường một chút.

Ngộ nhỡ một ngày nào đó gặp phải một người luyện võ thì sẽ xong đời.

Vì vậy anh rất để ý đến Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể, anh nghiên cứu rất cần thận, cũng may là có các bức tranh và chú thích rất chi tiết, Dương Bách Xuyên hoàn toàn có thể hiểu được.

Trong khi Dương Bách Xuyên đang luyện tập Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể thì Liễu Linh Linh dang vui vẻ đi vào tòa cao ốc của tập đoàn Triệu Thị, cô đi thẳng tới phòng làm việc của ba cô – Liễu Sơn Hải.

Liễu Sơn Hải, người đứng đầu nhà họ Liễu đã ngoài năm mươi, giờ phút này đang ngồi trong văn phòng nghe báo cáo doanh thu hàng quý của giám đốc kinh doanh, càng nghe thì chân mày ông nhíu càng sâu.

“A Tĩnh không thể tiếp tục như thế này được, tập đoàn chúng ta là công ty hàng đầu trong ngành bán lẻ ở Cố Đô và toàn bộ 5 tỉnh Tây Bắc. Chúng ta có mạng lưới bán hàng hoàn chỉnh ở thị trường từ trung cấp đến bình dân, tuy nhiên thị trường cao cấp đã sụt giảm trong 3 quý liên tiếp. Nếu điều này tiếp tục, chúng ta sẽ bị một số công ty khác chèn ép, hoàn toàn biến khỏi thị trường bán lẻ cao cấp, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn.”

Khi đó, chúng ta sẽ dần bị xâm chiếm, thậm chí chúng sẽ hoàn toàn bóp ch ết chúng ta thế giới bán lẻ. Điều này rất nguy hiểm, các người nhất định phải tìm sản phẩm cao cấp để tiêu thụ càng sớm càng tốt. Nếu không có sản phẩm phù hợp trong tập đoàn thì có thể chuyển sang các kênh khác để tìm. Dù không có lợi nhuận, thậm chí phải thiếu nợ thì cũng phải khiến cho lượng tiêu thụ của các sản phẩm cao cấp tăng lên, không được để nó tụt dốc không phanh nữa!”

Liễu Sơn Hải nghiêm trang nói với một phụ nữ trung niên trước mặt.

Người này tên là Từ Tĩnh, là giám đốc kinh doanh của tập đoàn.

Từ Tĩnh gần đây cũng lo lắng về sự việc này, bà ta làm thêm giờ và thức trắng đêm để nghĩ biện pháp đối phó, mặt cũng xuất hiện những đốm đen, vô cùng khô nứt, bà ta gật đầu với Liễu Sơn Hải, cười gượng và nói: “Thưa Chủ tịch, tập đoàn của chúng ta không phát triển một sản phẩm nào trong hơn ba năm. Có những sản phẩm cao cấp dành cho thị trường và một số kênh nội địa khác, nhưng quyền tiêu thụ đều nằm trong tay một số những ông lớn, chúng ta không thể nhúng tay vào được. Ngày mai tôi sẽ đi nước ngoài để khảo sát, nếu không tìm được thì tôi sẽ nhập một số sản phẩm.”

Ngay lúc này cửa văn phòng bị đẩy mở ra, một giọng nói vui vẻ vang lên: “Dì Từ Tĩnh không cần phải ra nước ngoài, cháu sẽ mang đến cho dì một sản phẩm tốt, độc nhất vô nhị trên thế giới, ha ha!”

Chính là giọng nói của người đã đứng ở của nghe lén một lúc lâu – Liễu Linh Linh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.