Chương 8
Lúc Lục Thiệu Đông dán băng dán vết thương trở lại phòng học, mọi người đều sợ ngây người. Băng dán màu hồng phấn thô tục như vậy, không biết là cô gái nào đưa?
Đông ca từ trước đến giờ đều xem con gái như không khí, cô gái nào ngang ngược như vậy, tạo một cảm giác tồn tại lớn như vậy trên mặt anh? Đối với ánh mắt tò mò của mọi người, Lục Thiệu Đông chỉ làm như không nhìn thấy, thong thả ung dung đi về chỗ ngồi, hiếm khi mở sách giáo khoa ra, nghiêm túc xem.
“Tiết này là tiếng Anh, đây là sách giáo khoa toán học!" Phó Kiêu Phong chế nhạo nói. Lục Thiệu Đông lấy sách đánh tới: "Tôi thích toán học.”
“Ai da, đừng bạo lực như vậy mà!" Phó Kiêu Phong cười ha hả né tránh, nói: "Tối nay cậu mời ăn đêm, có phục hay không?" Mày kiếm Lục Thiệu Đông nhướng lên, nhớ tới lời Phó Kiêu Phong nói buổi sáng. — — Thiệu Đông, chúng ta đánh cuộc, nếu như hôm nay có chuyện tốt xảy ra, cậu tối nay mời tớ ăn khuya.
Chuyện tốt? Anh nhìn sách giáo khoa một lúc, tựa như còn có thể cảm nhận được ngón tay mềm mại của cô gái nhỏ vuốt ve ở trên mặt. Hừ cười một tiếng, anh nói: "Phục.". Băng dán vết thương màu hồng trên mặt Lục Thiệu Đông rất nhanh hot lên bên trong sân trường, Lăng Nhân một đường từ khu dạy học đến phòng ăn đều nghe được, đi đến đâu cũng có thể nghe được ba chữ " Lục Thiệu Đông ".
“Mọi người đều nói có thể là Dư Yên Nhiên đưa." Vương Gia Lâm cũng bát quái. Ánh mắt Lăng Nhân dừng một chút, không có tiếp lời. Vương Gia Lâm còn nói: "Khả năng này quả thật rất lớn. Cậu ta là hoa khôi khối chúng ta, trước khi cậu tới, đứng đầu khối là cậu ta, người theo đuổi nhiều có thể xếp hàng đến cửa trường học. Nghe nói ngay cả Lục Thiệu Đông cũng viết thư tình cho cậu ta đấy. Í — — ở cửa quầy bán đồ vặt, không phải hai người bọn họ đó sao."
Lăng Nhân đưa mắt nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Lục Thiệu Đông đứng ở cửa quầy bán đồ vặt, Dư Yên Nhiên đứng ở đối diện anh, hai người không biết đang nói gì, anh vui thích mà nhướng khóe miệng, luôn nhìn hướng bên này mấy lần. Rõ ràng cách xa vạn dặm, Lăng Nhân vẫn không khỏi cảm thấy chột dạ, cuống quít thu hồi tầm mắt. Sau đó lại có chút ảo não. Cô cũng không làm chuyện sai, chột dạ cái gì?
" Đúng rồi, nhà cậu có giờ giới nghiêm không? Tớ muốn đi dạo chợ đêm sau khi tan học, ba mẹ tớ tối nay cũng làm ca đêm." Vương Gia Lâm bỗng nhiên nói. Trong lòng Lăng Nhân còn có chút trống, giọng cô hơi nghẹn, mới lắc đầu đáp: "Không có.”
“Tốt quá! Buổi tối nay liền đi dạo chợ đêm. Buổi trưa tớ muốn ăn ít một chút, giữ bụng để buổi tối ăn. Ha ha!"... Quầy bán đồ vặt.
“Nghe nói cậu bị thương, que kem này cho cậu, dùng nó chườm lạnh miệng vết thương sẽ mau lành hơn." Dư Yên Nhiên đưa que kem mới mua cho Lục Thiệu Đông. Cô ta thuộc về loại hình mỹ nữ uyển chuyển, tính cách nội liễm đoan trang, mặc dù chỉ là một cây kem, trong lời nói cũng mang theo thẹn thùng. Lục Thiệu Đông tựa như không chú ý tới tồn tại của cô, tầm mắt lướt qua cô rơi ở nơi xa, khóe miệng mang ý cười, không biết đang suy nghĩ gì.
Dư Yên Nhiên đã sớm nghe nói Lục Thiệu Đông luôn luôn lạnh lùng với nữ sinh, nhưng cô không ngờ tới mình cũng sẽ bị anh lạnh nhạt thờ ơ như vậy ngay trước mọi người, trong nháy mắt mặt mũi trắng bệch, lập tức liền hối hận không nên nghe bạn tốt Mạnh Thanh Thanh xúi giục chủ động xuất kích.
“ Được rồi, cậu ấy có thể không thích kem, chúng ta đi thôi." Mạnh Thanh Thanh tiến lên giải vây, kéo Dư Yên Nhiên đi. Dư Yên Nhiên vô cùng lúng túng, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống, vừa đi vừa nhỏ giọng oán trách: "Đều do cậu, ra chủ ý tồi.”
“Tớ cũng không biết cậu ấy sẽ lạnh lùng như thế. Dáng dấp cậu đẹp như vậy, thành tích lại tốt, cậu ấy lại... Ai nha, có phải bởi vì Lưu Dịch đang theo đuổi cậu không, cho nên cậu ấy mới cố ý lạnh lùng với cậu?" Trong lòng Dư Yên Nhiên vui mừng: "Là như thế sao?”
“ Nhất định là vậy. Cậu nhanh chóng nói rõ ràng với Lưu Dịch, để cho cậu ta hết hy vọng với cậu." Sau khi hai người đi, Phó Kiêu Phong vẫn luôn xem kịch vui mới vỗ vai Lục Thiệu Đông cười trêu nói: "Hoa khôi chúng ta thế nhưng da trắng mặt đẹp chân dài, hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ của cậu, cậu lạnh lùng với người ta làm gì?"
Lục Thiệu Đông bật nắp coca trong tay, ngửa đầu uống một ngụm, nói: "Làm ra vẻ.”
“Đây thì có gì xấu. Nữ sinh bây giờ, có mấy ai không làm ra vẻ?" Phó Kiêu Phong không để bụng. Lục Thiệu Đông hừ cười một tiếng, tầm mắt theo thân ảnh nho nhỏ xinh xắn đã đi, ném coca vẫn còn thừa một nửa vào thùng rác, nói: "Ít nhất có một người.".
Thành phố Nam có chợ đêm nổi danh nhất là chợ đêm Hà Miếu Khẩu, có đủ loại đồ ăn vặt đặc sắc, rất nhiều quán đã có lịch sử cửa hiệu lâu đời, trừ đồ ăn vặt bản xứ ra, cũng có không ít đồ ăn vặt Hàn Nhật, như bạch tuộc viên xào cùng bánh mật. Vừa đến nơi, Vương Gia Lâm liền kéo Lăng Nhân bắt đầu đi dạo, không ngừng ăn thức ăn ngon.
Lăng Nhân không có niềm yêu thích đặc biệt với đồ ăn, Vương Gia Lâm chỉ cái gì, cô đều nếm hai miếng, đi một vòng bụng cũng có chút căng. Vương Gia Lâm thì chống đỡ bụng tròn vo, trước khi đi còn chưa đã thèm: "Ăn quá ngon. Thật muốn mượn trời xanh 500 cái dạ dày."
Lăng Nhân buồn cười mím mím môi, "Lần sau lại đến — —"
Từ " đến " còn chưa nói xong, bỗng nhiên từ phía sau bị đụng một cái, cô tránh không kịp, người nghiêng về phía trước, mắt kính bay ra ngoài. Trước mắt trong nháy mắt một mảnh mơ hồ.
“ A Nhân, cậu không sao chứ?" Vương Gia Lâm đỡ cô. Lăng Nhân lắc đầu: "Không sao, chỉ là mắt kính tớ rớt rồi." Nói xong ngồi xuống lấy tay tìm.
“Tớ giúp cậu." Đám đông chen chúc dưới ánh đèn lờ mờ của chợ đêm, cận tám độ, Lăng Nhân căn bản không thấy rõ mặt đất, chỉ có thể sờ tìm trên mặt đất. Cô lo mắt kính bị người đi đường lui tới giẫm hư, vừa tìm vừa hỏi Vương Gia Lâm: "Cậu có thấy không?”
“ Không có. A — —" Vương Gia Lâm phát ra một tiếng thét kinh hãi, Lăng Nhân đang muốn hỏi cô có phải tìm được rồi không, hai tay bỗng nhiên bị người bắt lấy. Xúc cảm này... Có chút quen thuộc. Cô ngẩng đầu nghi hoặc nhìn, chỉ nhìn thấy một bóng đen mơ hồ. Lúc này đối phương nắm tay cô chậm rãi kéo lên nói, cô hơi do dự, đứng lên theo.
“ Nhắm mắt." Hai chữ dứt khoát, nghe tiếng là một nam sinh. Lăng Nhân ngoan ngoãn làm theo, trong nháy mắt khép mắt lại, bỗng nhiên đầu óc xoay chuyển, phân rõ ra chủ nhân của tiếng nói. Vì sao lại là anh? Lục Thiệu Đông lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ trước mắt, đôi mắt sáng xinh đẹp, môi hồng răng trắng, mi mắt không cười cũng quyến rũ, có thể câu người.
Anh không nhìn lầm, gỡ mắt kính xuống, quả nhiên là một mỹ nhân. Cong cong môi, anh giúp cô đeo mắt kính lên: "Được rồi." Lăng Nhân theo tiếng nói mở mắt ra, bất ngờ đối diện với cặp mắt đào hoa, đáy mắt còn mang theo ôn nhu, nhưng thoáng qua rồi biến mất, một giây kế tiếp đã khôi phục bộ dạng không đứng đắn ngày xưa.
Ngẩn ra mấy giây, cô hỏi: "Cậu làm sao... Ở chỗ này...?”
“Chỉ có cậu có thể tới, tôi thì không thể sao?" Anh không đáp mà hỏi ngược lại, khóe miệng mang theo nghiền ngẫm. Lăng Nhân: "Ý tớ không phải như vậy."
Lúc này Phó Kiêu Phong cùng đi ăn khuya với Lục Thiệu Đông tìm tới, "Thiệu Đông, cậu làm gì mà bốc hơi... Ấy? Bốn mắt... À không, bạn học Lăng Nhân cũng ở đây sao?" Khó trách vừa rồi rõ ràng đang vui sướng ăn xiên nướng, con hàng này không nói một tiếng liền chạy.
“ Vô tình gặp được chính là duyên phận, cùng nhau ăn xiên nướng nha?" Phó Kiêu Phong đề nghị, nói xong còn không quên nháy nháy mắt với Lục Thiệu Đông.
Lục Thiệu Đông lười để ý cậu, nói với Lăng Nhân: "Về sớm một chút, học sinh giỏi đừng ở bên ngoài quá muộn." Lăng Nhân gật đầu, cùng Vương Gia Lâm đến đường lớn đón xe.
“A Nhân, cậu có cảm thấy không, đại ma vương giống như biến thành người lương thiện vậy? Tớ vừa rồi còn cho rằng sau khi cậu ấy nhặt được mắt kính của cậu, lại làm khó cậu đấy." Vương Gia Lâm lẩm bẩm. Thiện lương?
Lăng Nhân đẩy đẩy mắt kính: "" Hình như là vậy." Ít nhất sẽ không ngang ngược vô lý làm khó cô. Cái này rất tốt.... Buổi tối xe taxi đặc biệt khó đón, hai người ở đường lớn đợi hơn mười phút mới gọi được một chiếc. Tiễn Vương Gia Lâm, Lăng Nhân dứt khoát từ bỏ đón xe, đi bộ về nhà. Dù sao cũng không quá 3 km. Cô thích ý mà đeo tai nghe lên, hai tay để trong túi quần, vừa đi vừa đọc thuộc từ đơn.
Gió đêm phơ phất, dưới đèn đường mờ nhạt, bóng kéo thật dài. Trong chốc lát, bỗng nhiên nghe có người gọi cô. Vừa quay đầu, nhìn thấy Lục Thiệu Đông cưỡi một chiếc motor màu đen ngừng ở ven đường.
“Tới." Anh tháo mũ bảo hiểm xuống nói. Lăng Nhân do dự mấy giây, đi tới, đang muốn hỏi anh có chuyện gì, trên đầu bỗng nhiên có thêm một cái mũ bảo hiểm.
“Lên xe." Giọng ra lệnh. Anh muốn đưa cô về? Lăng Nhân tiêu hóa mấy giây, trả lại mũ bảo hiểm cho anh: "Cảm ơn cậu. Nhà tớ rất gần, có thể đi bộ về."... Trước gian hàng xiên nướng, Phó Kiêu Phong cùng Thạch Vũ ở trong gió hỗn độn. Thạch Vũ: "Chiếc bảo bối Halley kia Thiệu Đông không phải chỉ chở bạn gái sao?”
“Cậu chơi trò chơi choáng váng sao! Trọng điểm bây giờ chính là cậu ấy chưa trả tiền đấy hiểu không?!" Phó Kiêu Phong đang ưu sầu, vừa nhấc mắt, bỗng nhiên nhìn thấy người trả tiền trở lại. Không phải đi đưa cô gái nhỏ về nhà sao? Tốc độ này cũng sắp đuổi kịp hàng không mẫu hạm* rồi đấy. *Tàu sân bay.
“ Nhanh như vậy?" Cậu ngạc nhiên không thôi. Lục Thiệu Đông đặt mông ngồi xuống, không đáp lời. Thật là không có tiền đồ, bị một câu nói làm tức đến như vậy. Không tiễn liền sẽ không tiễn, chẳng lẽ anh còn thiếu con gái để đưa về sao?" Gặm một miếng xiên nướng, hung hăng mà nhai hai cái, buông xuống. Thật đúng là mẹ nó thiếu mà!
"Cậu làm gì vậy?" Phó Kiêu Phong thấy người mới vừa ngồi xuống lại đứng dậy, cũng đứng lên theo. Lục Thiệu Đông đạp chân ga: "Phạm tiện."