Đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, cả hai người cũng giằng co một khoảng thời gian dài. Tiêu Nhiên rất bận, khi thì làm ở bộ phận này, sau một thời gian ngắn lại chuyển sang bộ phận khác, mỗi ngày đều bận rộn đến khuya mới về nhà. Mặc dù Dĩ Nặc cũng rất bận rộn, nhưng mà vì bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu người, nên cũng cố ý để mình coi thường trận cãi nhau này của mình và Tiêu Nhiên.
Nhưng mẹ Khương lại nhớ Tiêu Nhiên, buổi sáng khi đi làm, dặn dò Dĩ Nặc: “Tan việc nhớ đón Tiêu Nhiên đến ăn cơm, mẹ đã nói với dì Nhậm của con, hôm nay để con bé đến đây ăn cơm, nhớ đấy!”
Dĩ Nặc đồng ý rồi đi ra cửa, lái xe đến công ty, bận rộn việc của mình.
Lúc ăn trưa, mẹ sợ anh quên, lại gọi điện thoại tới dặn dò anh, Dĩ Nặc nhìn điện thoại di động hơi rầu rĩ, bắt anh gọi đến số điện thoại này, thật sự không biết phải mở miệng thế nào.
Bất chấp khó khăn, vẫn là gọi điện thoại. Đối phương bắt máy rất nhanh, “Alo?” Là giọng của cậu ấy, nhưng rất lạnh nhạt.
“Nhiên Nhiên mẹ tôi bảo cậu tối nay đến nhà tôi.” Anh mặt dày nói thẳng vấn đề.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng đánh máy lách cách, xem ra cậu ấy đang bận, “Nhiên Nhiên, cậu có nghe không?”
“Được, tôi biết rồi.” Cô cúp điện thoại ngay lập tức.
Buồn bực nghĩ muốn gọi lại mắng con nhóc xấu xa này một trận, nhưng mà nhớ đến lúc nãy ngay cả thời gian nhận điện thoại cô cũng không có, nhất định là rất bận, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.vì vậy lại gọi điện thoại cho mẹ, nói với bà làm chút thức ăn Nhiên Nhiên thích để tẩm bổ cho cậu ấy.
Tan tầm, anh đến đón cô, lên xe, hai người vẫn không nói một lời.
Cô mở máy nghe nhạc trong xe, nhạc trong xe là của Tension. Đây là nhóm nhạc mà cả hai đều thích, ở nhà, khi rảnh rỗi sẽ mở liên tục những bài hát của họ, vì vậy tất cả người lớn của hai nhà đều nghe nhiều thành thuộc những từ ‘y y nha nha’ gì đó.
“Chuyện trước đây của chúng ta không thể nào quên, có quá nhiều chuyện đã xảy ra…” Giọng ca của những chàng trai phiêu đãng trong xe, Tiêu Nhiên nhìn bên ngoài, chỉ khe khẽ ngâm nga theo.
Dĩ Nặc nhìn cô một chút, “Không tức giận?”
Quay đầu qua nhìn Dĩ Nặc một lát, Tiêu Nhiên không cam tâm nói: “Không có.”
Tức giận mà vẫn có thể nói trắng ra như thế, xe ra sự thật là cực kỳ tức giận. Dĩ Nặc đưa ta sờ đầu cô một cái, “Được rồi, đừng tức giận nữa, tôi sai rồi có được không?”
Cô cười lạnh: “Cậu biết mình sai rồi?” Cậu ấy mà biết, Trái Đất sẽ quay quanh Mặt Trăng.
Dĩ Nặc rút tay về: “Nhiên Nhiên, thật sự mỗi lần tôi quen phụ nữ đều rất nghiêm túc, nhưng lại không thể tự chủ bị một người khác hấp dẫn, tôi không muốn lại bị trói chặt bởi một người, cậu hiểu không?”
Lời của anh, gợi lên chuyện lúc trước. Tiêu Nhiên im lặng, một lát sau mở miệng nói: “Chẳng lẽ cậu từng bị thương thì có thể lấy lí do đó để đi tán tỉnh, lưu luyến khắp nơi? Đây là suy luận kiểu gì vậy! Cậu xem người phụ nữ hôm đó bị cậu tổn thương có bao nhiêu đau khổ……”
Dĩ Nặc cười, cười không ngừng được. Tiêu Nhiên càng khó chịu hơn, “Cậu còn cười hả ~”
Cuối Dĩ Nặc không cười nữa, “Nhiên Nhiên, cậu có biết tại sao người phụ nữ hôm đó lại điên cuồng như vậy không? Là vì chúng tôi vừa mới quen nhau, chỉ sau một đêm vui vẻ, tôi đã biết rõ cô ta có chồng rồi.”
Lần này Tiêu Nhiên không còn cách nào nổi giận nữa, Tiêu Nhiên không thể tưởng tượng nổi tình huống này. Dĩ Nặc nói tiếp: “Mặc dù tôi hay thay đổi, nhưng mà tôi không hy vọng mình giữ chức bồ nhí của người ta, cũng không hy vọng miễn cưỡng người khác qua lại với tôi, đó là nguyên tắc của tôi.”
Cô nói khẽ: “Ai biết người phụ nữa kia cho cậu làm kẻ thứ ba, cậu lại không có nói……”
Dĩ Nặc bất đắc dĩ, “Tiểu thư, làm ơn…… Hôm đó cậu nói năng đầy chính nghĩa tranh cãi với tôi vấn đề tôi là một mối họa, có cho tôi nói chuyện này đâu?”
Đến nhà họ Khương. Mẹ Khương đứng trước chờ bọn họ vào nhà. Vừa bước vào, đã ôm thật chặt Tiêu Nhiên, “Sao lâu như vậy cũng không sang đây, có phải hàng xóm mới tốt quá nên quên mất dì rồi hay không?”
Tiêu Nhiên cười cười, “Dì Lãnh, hàng xóm của con không phải vẫn là mọi người sao, dì sao lại quên rồi? Hôm trước con lên mạng mua ít đồ cho dì……” Hai người thân thiết đi tới phòng khách, ngồi nói chuyện phiếm, Dĩ Nặc mỉm cười lắc đầu, bản thân thì đi thay quần áo trước.
Đến khi anh trở ra, hai người đang vui vẻ nấu ăn trong phòng bếp.
“Dì ơi, dì thử tay nghề của con một chút, mẹ con cũng không bằng con đâu, ha ha……” Tiêu Nhiên như một đứa bé, tự khen mình, mẹ Khương đứng bên cạnh cười tươi, nhìn: “Được rồi, dì nếm thử, nếu không ngon con phải chịu trách nhiệm.”
Dựa vào bên người mẹ Khương làm nũng, Tiêu Nhiên ăn vạ nói: “Đương nhiên con chịu trách nhiệm. Dì à…… Dì cũng làm con đau lòng quá đi, tay nghề của con đương nhiên là dùng được mới dám khoe khoang với dì…… Thật là đau lòng mà……”
Mẹ Khương sờ sờ đầu cô, “Được rồi, đừng đau lòng nữa, Nhiên Nhiên làm cái gì dì cũng đều thích.”
Nhìn bầu không khí vui vẻ hòa thuận kia, Dĩ Nặc tựa vào cửa phòng bếp nói: “Mẹ, con thật sự nghi ngờ con có phải là con ruột của mẹ hay không, sao có cảm giác Nhiên Nhiên mới là con ruột của mẹ vậy?”
Mẹ Khương quay đầu liếc anh một cái, “Con thì biết cái gì? diiễn~đaàn~leêquyýđoôn Nhiên Nhiên mới là ruột thịt của mẹ, nhưng mà cha con nhất định muốn có con trai, nên đã đổi với mẹ Nhiên Nhiên, đúng không, Nhiên Nhiên?”
Đang nấu thức ăn, Tiêu Nhiên quay đầu lại, cười rạng rỡ một tiếng: “Hở? Ừ, đúng vậy……”
Hoàn toàn không biết nói gì với hai người phụ nữa này, anh vào thư phòng mở máy tình làm việc của mình.
Lúc Tiêu Nhiên gõ cửa bước vào, Dĩ Nặc đang chơi game Warcraft. Cô ung dung làm tổ trên cái ghế bên cạnh, cầm quyển Thần Khúc (*) lên xem
(*)ViVu: tiếng Anh là Divine comedy là trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri
Lát sau anh xoay qua, “Sao không nấu cơm nữa?”
Đặt sách xuống, Tiêu Nhiên bĩu môi: “Tôi là khách, có làm cũng là cậu làm, dì Lãnh muốn làm thịt kho, bảo tôi đi nghỉ ngơi……”
Dĩ Nặc đứng dậy, đi ra ngoài, một lát lại trở về. Đưa cho Tiêu Nhiên một quả ổi, con nhóc này thích ăn những thứ lạ lùng, mà mẹ lại nhớ rõ ràng hơn ai hết, làm cho Dĩ Nặc cũng hơi buồn bực.
“Arigato ~” (ViVu-lqd: tiếng Nhật có nghĩa là cảm ơn) Tiêu Nhiên mỉm cười nhận lấy, khép sách lại. Cắn một cái, vui vẻ ăn. “Bạn gái hiện tại của cậu là ai vậy?”
Dĩ Nặc cầm ly Sprite, ngẩng đầu lên, sau đó lại vùi đầu vào máy tính, rầu rĩ đáp: “Cậu không có biết, làm trong công ty quảng cáo lầu dưới của tòa nhà tôi làm.”
Tiêu Nhiên vừa nhai ổi của mình vừa lắc đầu, đợi đến lúc có thể mở miệng nói chuyện, thì thở dài đứng lên: “Cậu có thể ổn định được không, hiện tại không trông mong cậu tìm được chân tình, một năm thôi đấy……”
Dĩ Nặc lắc lắc ly Sprite, “Chân tình? Đó là gì vậy? Nhiên Nhiên, chỉ có cậu vẫn còn sống trong thế giới cổ tích.”
Cô ôm đầu gối, tự giễu, “Cái gì, tôi mà sống trong cổ tích, cả hai chúng ta đều như thế, đều không tin trên thế giới này còn có cái gọi là chân tình……”