Có câu thành ngữ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Những lời này không sai một chút nào, mới cho rằng Dĩ Nặc bắt đầu yêu đương nghiêm túc, lại nghe thấy anh ta chia tay bạn gái. Mặc dù cô gái này không khó chìu như Phí Kỳ, nhưng lại có rất nhiều nước mắt. Dĩ Nặc luôn là người thích mềm không thích cứng, đã hết cách với nước mắt con gái. Cho nên, không thể làm gì khác ngoài việc nhờ Tiêu Nhiên ra tay giúp đỡ.
Thật ra thì Tiêu Nhiên cũng có chút đồng tình với cô gái khéo léo này, không biết diện mạo thực sự của con sói xám, chỉ bị vẻ bề ngoài anh tuấn của Dĩ Nặc hấp dẫn, thì đã cho rằng anh ta là người thập toàn thập mỹ, con gái đơn giản như thế này, thật đúng là hiếm thấy.
Cho nên khi hẹn gặp “thỏ trắng”, cô có cảm giác tội lỗi hơn là lo lắng.
Lúc “thỏ trắng” xuất hiện ở nhà hàng, hai người ngồi xuống. Thỏ trắng mở miệng trước: “Cô là bạn gái mới của Dĩ Nặc?”
Thái độ này, hoàn toàn khác xa Dĩ Nặc đã nói trước đây, Tiêu Nhiên lắc đầu, “Chúng tôi đã quen nhau rất lâu rồi.”
Vẻ mặt “thỏ trắng” vô kinh ngạc nói: “Không thể nào? Vậy chuyện tôi qua lại với anh ấy cô cũng biết?”
Rất tự hào gật đầu một cái, “Ừ, lúc vừa bắt đầu anh ấy đã nói với tôi.”
“Thỏ trắng” cho là thật, “Vậy…… Cô không phản đối?”
Tiêu Nhiên ai oán nhìn về phương xa, “Hết cách rồi, ai bảo tôi yêu anh ấy.” Sau đó nở nụ cười tự tin: “Nhưng cho dù anh ấy quen ai, cuối cùng cũng sẽ trở về bên cạnh tôi.”
Ánh mắt của “thỏ trắng” có hơi đáng thương, “Tình cảm cô dành cho anh sâu đậm như thế sao? Ngay cả chúng tôi…… Cũng không để ý?”
Lại tàn phá một cô gái như hoa, Khương Dĩ Nặc đáng chết! Tiêu Nhiên gật đầu một cái, “Dù tôi đã biết anh ấy là người rất xấu xa, không nhịn được câu tam đáp tứ, nhưng mà đàn ông đều không phải như vậy sao, không chịu ở yên trong nhà, nhưng cũng sẽ không nghiêm túc với những cành hoa dại.” Cái này là cô đang âm thầm nhắc nhở mình không có ghét cô gái này, hi vọng cô ta sau này sẽ không bị lừa gạt nữa.
Cô gái đối diện đã bị kích thích thật rồi, “Tôi thật sự không ngờ anh ấy lại vẫn có thể có cô bên cạnh, anh ấy làm vậy thực sự đã có lỗi với cô rồi, cô đáng giá được những thứ tốt hơn.”
Tiêu Nhiên miễn cưỡng nhún vai một cái, “Thủ đoạn gì tôi cũng đã sử dụng rồi, cứng mềm đều có, nhưng anh ấy vẫn như thế, mặc dù mỗi lần tôi đều nói muốn chia tay với anh ấy, nhưng đến cuối cùng anh ấy lại đi năn nỉ tôi. Dù sao chúng tôi đã quen nhiều năm, cũng nên kết hôn, vì thế tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, để cho anh ấy làm loạn thêm một thời gian nữa, chỉ cần không quá đáng, tôi đều có thể nhịn.”
Nghe Tiêu Nhiên nói, cô ta không thể chịu đựng nổi nữa, miễn cưỡng cười cười: “Thật xin lỗi, tôi không biết…… Vậy tôi chúc các người sẽ có kết quả viên mãn.” Rồi đứng dậy bỏ đi.
Nhìn cô ấy đi xa, cảm giác của Tiêu Nhiên rất mâu thuẫn. Rõ ràng đã nói với Dĩ Nặc không giúp cậu ấy nữa, nhưng đến cuối cùng vẫn ngồi đây. Cũng may, chỉ để cô ta hết hy vọng với cậu ấy, để cô ấy không bị Dĩ Nặc làm cho đau khổ, tìm một người đàn ông thực sự tốt, không giống như Dĩ Nặc, cũng coi như tích chút công đức.
Gọi điện thoại cho Dĩ Nặc: “Cậu có thể lái xe đến đón tôi.”
Dĩ Nặc nhanh chóng bước vào, nhìn nhìn cô, “Đã xong?”
Tiêu Nhiên chống cằm nhìn ra bên ngoài, không còn hơi sức nói: “Ừ. Cô ấy đã mất hết hy vọng với cậu rồi, sẽ không dây dưa với cậu nữa đâu.”
Anh yên tâm ngồi xuống, hài lòng nói: “Tôi biết ngay mà, cậu sẽ không làm tôi thất vọng.”
Nghe lời này, Tiêu Nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, thu dọn túi của mình, đứng dậy: “Đây là hóa đơn bữa ăn hôm nay, còn chi phí tổn thất gì đó, tôi sẽ nói với cậu sau.”
Biết Tiêu Nhiên lại tức giận, Dĩ Nặc cầm hóa đơn đuổi theo, “Tiêu Nhiên, đừng tức giận, không phải tôi cố ý để cậu giúp đâu.”
Tiêu Nhiên dừng lại nhưng không nhìn anh. “Mỗi lần làm chuyện này tôi đều nghĩ, cuối cùng là cậu phải đi qua bao nhiêu người nữa mới chịu dừng lại một chút? Có phải…” Quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, “Không có người nào có thể làm cậu dùng lại hay không?”
Đây chính là điểm yếu của Dĩ Nặc, anh im lặng không nói gì. Trước tiên để nhân viên phục vụ tính tiền, ký tên, sau đó cùng Tiêu Nhiên đi xuống lầu. “Nhiên Nhiên, nếu như dừng lại sẽ bị tổn thương, cậu cũng biết mà.”
Thật là hết cách với sự cố chấp của cậu ấy, Tiêu Nhiên thở dài, không nói tiếng nào.
Người xưa lưu truyền thành ngữ quả thật quá chuẩn, oan gia ngõ hẹp chính là một trong số đó. Tiêu Nhiên không ngồi xe Dĩ Nặc, cô muốn đi dạo mấy cửa hàng xung quanh một lát. Kết quả, đụng phải Phí Kỳ.
Phí Kỳ rất tinh mắt, đứng trong cửa hàng H&M, cô ta đã nhìn thấy Tiêu Nhiên. Đi tới trước mặt cô, “Xin chào, Phương tiểu thư ~”
Nhìn người này, đây chính là di chứng mà Dĩ Nặc để lại cho cô, Tiêu Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười: “Phí tiểu thư, có khỏe không? Đã lâu không gặp.”
Trên mặt vị thiên kim đại tiểu thư này nở một nụ cười châm chọc, “Tôi có một người bạn, vừa nói nhìn thấy cô ở Simour, xem ra cô vì Dĩ Nặc mà quá bận rộn rồi, thường xuyên phải đối mặt với bạn gái mới của anh ấy,”
Lại còn có tai mắt…… Tôi khinh! Tiêu Nhiên nói thầm, vẫn bình tĩnh như thường: “Ha ha, cảm ơn Phí tiểu thư. Nhưng mà ai bảo tôi yêu anh ấy làm chi, cho nên lựa chọn của tôi vẫn là ở bên cạnh anh ấy.”
Phí Kỳ oán hận nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt: “Dù sao đối với Dĩ Nặc mà nói, cô chỉ là dự bị có cũng được mà không có cũng chẳng sao, lúc cần đến, thì cô phải xuất hiện, thoáng chốc, cô sẽ biến mất không còn dấu vết.”
Tiêu Nhiên vẫn cười nhã nhặn, hiền lành nói: “Đúng vậy, cho nên vị trí dự bị như tôi cảm thấy có lỗi với cô, nhưng mà đây chính là tác dụng của tôi, mong cô tha lỗi.” Uyển chuyển châm chọc Phí Kỳ ngay cả vị trí dự bị, cô ta cũng không bằng, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
Phí Kỳ lườm cô, giậm chân một cái, cố ý nói to một chút: “Làm người thứ ba nhất định sẽ không có kết quả tốt.”
Vừa nói một câu, mọi người đã rối rít ghé mắt, làm Tiêu Nhiên rất lúng túng. Trong lòng không chỉ mắng đại tiểu thư thiếu não tự cho mình là duy ngã độc tôn (ViVu: tự cao, cho rằng chỉ có mình là tôn quý), mà còn nguyền rủa cái người là đầu sỏ gây họa kia……
Đúng lúc này có một giọng nam xen vào, “Phiền cô rút lại câu nói vừa rồi!”
Hai người cùng nhìn về nơi phát ra giọng nói, giày Cavans, quần ôm, áo sơ mi màu, sạch sẽ nhe nhàng khoan thai, đẹp trai ưu tú quyến rũ. Tiêu Nhiên cảm thấy anh ta có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một lát, nhớ tới là người hôm trước đã gặp, Trịnh Nhược Hạo.
Trịnh Nhược Hạo nhìn cô, cười thật dịu dàng, đứng bên cạnh cô, “Cô ấy là người con gái tôi thích, cũng không phải người thứ ba, vì tôi còn chưa có bạn gái, nhưng nếu cô ấy đồng ý, tôi sẽ có.”
Kịp thời giải vây đã giúp Tiêu Nhiên không phải nhận ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cô biết ơn nhìn anh một cái, ddl~êquýđôn nhưng Phí Kỳ không biết người đàn ông này từ đâu ra, nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá một chút, hơi ghen tỵ, cười lạnh: “Thì ra, Khương Dĩ Nặc cũng có lúc bị lừa dối……” Trong lòng thầm nghĩ, nếu cô gái này chia tay với Dĩ Nặc, như vậy, đương nhiên mình sẽ có cơ hội. Vì vậy cô ta đi lướt qua.
Bước qua một bước, Tiêu Nhiên nhìn Trịnh Nhược Hạo, “Cảm ơn!”
Trong tay Trịnh Nhược Hạo cầm hai cái túi, nhìn dáng vẻ chắc là vừa đi mua sắm, nhún vai một cái, “Chỉ là đúng lúc nhìn thấy thôi, người đó là ai vậy? Tại sao nói cô khó nghe như vậy?”
Nhớ đến những lời Dĩ Nặc nói hôm trước, Tiêu Nhiên không biết có nên nói bản chất của Dĩ Nặc ra hay không, suy nghĩ một chút, “Là người yêu cũ của bạn tôi, cho rằng vì tôi mà chia tay nhau, nên cô ấy vẫn luôn có thái độ thù địch với tôi.”
Nghe Tiêu Nhiên nói thế, “Cũng hơi lạ, bất quá nghe cô nói vậy, tôi lại cảm thấy rất giống phong cách của Dĩ Nặc.”
Cô lúng túng cười, “Được rồi…… Thật ra thì Dĩ Nặc là người tốt.”
Nhìn nhìn cô, Trịnh Nhược Hạo cười không quan tâm, tỏ vẻ đồng ý. “Có thể, nhưng quan hệ của tôi và cậu ấy cũng không có tốt, nên tôi cũng không cần biết rõ đời tư của cậu ấy.”
Mau rời khỏi cái nơi làm cho người ta ngượng ngùng này mới là thượng sách, vì vậy Tiêu Nhiên nói cảm ơn anh lần nữa, muốn nhanh chóng rời khỏi.
“Phương tiểu thư ~” Trịnh Nhược Hạo gọi cô lại.
“Không biết có thể có may mắn biết được số điện thoại của cô không?”
Loại yêu cầu này xuất phát từ miệng của một quý ông thì thật khó mà từ chối, huống chi quý ông này còn là người vừa giải vây giúp mình.