29
Trên khán đài phát ra một trận xôn xao.
Bọn họ đứng ở trên cao nên có thể thấy rõ ràng người xếp ở vị trí thứ năm kia đang bắt đầu tăng tốc.
"Đó là ai vậy?" Có người lớn tiếng hỏi.
"Đồng phục màu xanh lam nhạt, là lớp 3 đó!"
"Là Thu Diệc Diệu! Đó là Thu Diệc Diệu!" Một cô gái hét lên với sự phấn khích.
Chỉ thấy bóng dáng màu xanh nhạt đang được nói đến này nhanh chóng áp sát Lưu Dũng, vẫn là ở khúc cua kia thoải mái vượt qua khỏi cậu ta.
Trên khán đài ngay tức khắc bùng nổ lên một trận hét chói tai.
Lưu Dũng khiếp sợ nhìn Thu Diệc Diệu ở vòng bên ngoài vượt qua cậu ta, hơn nữa khoảng cách còn là tận một người, cho dù Lưu Dũng muốn chơi xấu một chút cũng không thể chạm tới được cậu.
Sau khi bị Thu Diệc Diệu vượt qua, Lưu Dũng cũng bắt đầu tăng tốc, thế nhưng chạy theo không được một đoạn ngắn thì cảm giác bước chân bị lộn xộn, thể lực không chống đỡ nổi, chỉ có thể muốn nhưng sức không đủ mà nhìn bóng dáng màu xanh nhạt càng lúc càng xa.
Thu Diệc Diệu lại vượt qua mấy người đã bị tụt lại phía sau một vòng, tiến thẳng đến vòng cuối cùng.
"Vòng cuối cùng!" Trọng tài ở vạch đích vẫy cờ khi cậu chạy qua.
"A!! Thu Diệc Diệu cố lên!!" Nữ sinh của lớp 3 điên cuồng gào thét.
Thu Diệc Diệu lại chạy về phía trước một đoạn, phát hiện Khương Nặc không còn đứng ở đó nữa mà đang chậm rãi đi về đích.
"Diệu ca cố lên! Lấy được huy chương thì sẽ thưởng cho cậu." Lúc chạy ngang qua, Khương Nặc khập khiễng bước, mỉm cười hô lên.
"Đợi đó, đón tôi nhé!" Thu Diệc nặng nề nói ra vài từ trong hơi thở dần dần trở nên thô nặng.
"Được."
Thu Diệc Diệu lại bắt đầu tăng tốc.
Lưu Dũng nhìn bóng dáng phía trước vậy mà vẫn tiếp tục gia tốc, tâm lý phòng tuyến ngay lập tức bị sụp đổ.
Tại sao có người lại còn có thể tăng tốc vào ngay lúc này? Đấy có phải là con người không vậy? Cậu ta mắng thầm một câu, sớm biết đã không gửi thư khiêu chiến cho bọn họ, tại sao cứ bị đánh bại hết lần này đến lần khác bởi cậu ta... Nghĩ như thế nên bước chân bên dưới lại càng như bị đổ chì trầm trọng.
Vị trí thứ hai và thứ ba rất gần nhau, Thu Diệc Diệu từng bước từng bước áp sát hai người bọn họ.
Lớp tóc mái cuối cùng đã ướt mồ hôi dính vào trán, nhưng bước chân của cậu thoạt nhìn nhẹ nhàng đến lạ, trong một trận hò hét điên đảo, cậu vượt qua cả hai người để giành lấy vị trí thứ hai.
Trận đấu đi đến thời khác mấu chốt cuối cùng, khoảng cách giữa những người ở top đầu không quá lớn, mọi người đều bắt đầu tăng tốc.
Ở 100m cuối cùng, Thu Diệc Diệu lại bộc phát một trận nước rút nhanh chóng, nhìn qua hoàn toàn không giống người đang chạy 5000m.
"Thu Diệc Diệu cố lên!" Lương Lộ nắm lấy tay Ngô Mộng Tuyết, nhảy cẫng lên.
"Tiểu Diệu Diệu xông lên!" La Thiên Địch bóp giọng như nữ sinh để gào.
Thu Diệc Diệu cảm thấy mình đã đi đến cực hạn rồi, lục phủ ngũ tạng dường như sắp sửa nổ tung nhưng vẫn kiên trì tốc độ này, không ngừng áp sát với vị trí thứ nhất, lao về phía đích.
"Thứ nhất! Thứ hai!" Trọng tài nhanh chóng vẫy hai lá cờ liên tục.
"A, là thứ hai..." Các bạn học lớp 3 đều có hơi tiếc nuối.
Vị trí thứ nhất và vị trí thứ hai dường như là cán đích cùng lúc, Thu Diệc Diệu thì vẫn còn chạy ở phía sau nửa người.
Nhưng Thu Diệc Diệu rất hài lòng với kết quả này, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cậu chạy 5000m nên không có kinh nghiệm, không biết ngay từ đầu cậu nên dùng tốc độ thế nào để bảo toàn thể lực, cũng không biết nên tăng tốc ở đâu.
Nếu như có lần sau thì nhất định cậu sẽ giành vị trí đầu tiên.
Sau khi vượt qua vạch đích, cậu trông thấy một nhóm người đang đứng ở đó để chờ cậu.
Nhưng cậu lao thẳng vào lòng của Khương Nặc.
Khương Nặc thật sự rất bắt mắt, tuy chỉ tuỳ ý đứng ở trong đám người nhưng cậu nhìn qua một thoáng cũng có thể trông thấy.
Cậu bảo đến đây chờ đón cậu, quả nhiên là cậu ấy tới thật.
Khương Nặc một tay cầm nước khoáng, một tay cầm khăn khô, ôm chặt cậu lùi mạnh về sau hai bước.
"Diệu ca, cậu mạnh lắm đó!" Lương Lộ vốn định cầm chai nước cam đưa cho Thu Diệc Diệu, nhưng lại thấy Thu Diệc Diệu lấy nước trong tay của Khương Nặc ngửa cổ uống cạn cả một nửa chai.
"Lớp của chúng ta ở đại hội thể thao lần này thật có thể diện!"
"Diệu ca vô địch!"
"Diệu ca đúng là thần của chúng ta!"
Tiếng tâng bốc nối liền nhau không dứt, Thu Diệc Diệu nghe xong thì mỉm cười nhẹ nhàng. Bây giờ cậu vừa mới chạy xong 5000m nên hơi thở vẫn chưa ổn định, thân thể cũng hơi nhũn ra.
"Đi bộ một chút đi, đừng dừng lại." Khương Nặc đỡ lưng cậu.
"Ây, nếu không thì để tôi đưa cậu ấy đi bộ một chút, cậu còn đang bị thương ở chân..."
La Thiên Địch nói, đang muốn đưa tay nhận Thu Diệc Diệu nhưng kết quả Khương Nặc lại không nhường.
La Thiên Địch: "?"
Khương Nặc: "Tôi sợ hai người đánh nhau."
La Thiên Địch: "Không đâu! Quan hệ của chúng tôi tốt rồi!"
Khương Nặc liếc La Thiên Địch một cái, không để ý tới cậu ta nữa mà xoay người dắt Thu Diệc Diệu đi về phía bãi cỏ.
"Cậu tránh ra đi, làm chậm trễ chúng tôi đu OTP rồi." Ngô Mộng Tuyết đẩy La Thiên Địch sang một bên, người này ở đây thật sự vướng tay vướng chân mà.
"Ây?! Mẹ nó chứ!" La Thiên Địch xoay đầu thì thấy rất nhiều nữ sinh đang giơ điện thoại lên quay chụp Khương Nặc và Thu Diệc Diệu, "Đường giả mà các cậu cũng cắn hăng say đến vậy à?"
"Cậu quản chắc?"
"Không biết nói chuyện thì đừng có nói nữa."
"Người đâu! Kéo cậu ta ra ngoài trảm cho ta!"
....
Trên bãi cỏ giữa sân thể dục.
"Cậu, đầu gối không sao chứ?" Thu Diệc Diệu hỏi Khương Nặc.
"Không sao."
Thu Diệc Diệu khẽ cắn môi, tay khoác lên vai của Khương Nặc cố ý dùng sức đè xuống, cho chừa cậu dám gạt tôi ngày hôm qua.
"Ây, đừng đè, một lát nữa tôi quỳ xuống đất thì cậu cũng bị ngã." Thật ra chân của Khương Nặc vẫn có chút đau, nhưng hắn biết Thu Diệc Diệu không dùng nhiều sức, chỉ là đùa giỡn đè lên hắn thôi.
"Tôi sẽ không ngã đâu nhé!"
Bọn họ đi bộ trên bãi cỏ một lúc, lúc này người chạy cuối cùng cũng đã về đích.
Đám người top đầu của bọn họ cách người chạy cuối cùng với khoảng cách gần hai vòng.
"Vừa rồi cậu bảo nếu như tôi giành được huy chương, cậu thưởng cho tôi cái gì?" Thu Diệc Diệu nhìn góc nghiêng gương mặt của Khương Nặc, gương mặt này quả thật là do tạo hoá tỉ mỉ điêu khắc mà thành, ở nơi nào cũng không nhìn ra được góc chết.
Bọn họ ở rất gần nhau, khi Thu Diệc Diệu nói chuyện hơi thở đều phả bên tai của Khương Nặc, mang theo nhiệt huyết của thiếu niên vừa mới vận động xong.
"Cậu nghĩ xem muốn được thưởng cái gì?" Yết hầu của Khương Nặc thắt lại.
"Ừm..." Thu Diệc Diệu suy nghĩ một chút, buồn rầu cực kỳ, "Không biết nữa."
Khương Nặc: "Thưởng cho cậu một ngày có tôi phục vụ không giới hạn?"
Thu Diệc Diệu: "Là mặc cho tôi nói cái gì đi chăng nữa, muốn gì cũng được sao?"
Khương Nặc: "Đúng rồi."
Thu Diệc Diệu: "A? Thật sự có thể ư?"
Thu Diệc Diệu cảm thấy phần thưởng này không tệ chút nào, cách thức cảm ơn của Khương Nặc vô cùng có thành ý.
Đến lúc đó phải để cho Khương Nặc phục vụ cậu như thế nào, cậu phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Đại hội thể thao sẽ khép lại khi tất cả các môn thi đấu kết thúc vào chạng vạng.
Xét thấy khi Lưu Dũng gửi thư khiêu chiến cũng không nói rõ thắng thua thế nào, bây giờ đám người Lưu Dũng thua là chuyện ván đã đóng thuyền, đoán chừng bọn họ cũng sẽ không đề cập tới.
Mà Khương Nặc và Thu Diệc Diệu cũng không tính toán là cậu ta sẽ phải làm gì. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cuối cùng bọn họ cũng không muốn dây dưa không dứt với loại người như Lưu Dũng.
Sau khi Thu Diệc Diệu thi đấu xong 5000m thì không còn gì để làm, đành phải ngồi ở trên khán đài giấu tay trong đồng phục học sinh lén chơi điện thoại.
Thật ra chơi điện thoại cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cậu cảm thấy ở môi trường không được phép chơi điện thoại mà lại lén lút làm thì cảm giác rất kích thích. Có lẽ làm một học sinh hư sẽ luôn luôn có tâm lý phản nghịch như thế, chẳng giống như người ở bên cạnh——
Thu Diệc Diệu trộm liếc mắt nhìn người ở bên cạnh một cái, Khương Nặc đang đặt hai bài thi trên đùi để làm.
Học sinh giỏi, quả thật điên lắm rồi, dù sao ở đại hội thể thao mà còn làm đề thì chắc chắn không phải là người bình thường.
Đấu địa chủ trong chốc lát, cậu cảm thấy mình bị ánh mặt trời làm cho có hơi khát nước rồi, thế nhưng vòng quanh khán đài hai vòng vẫn không tìm được thùng nước của lớp ở đâu.
"Đừng tìm, không có thùng nước đâu." Khương Nặc ngẩng đầu khỏi đề thi, có hơi buồn cười nhìn cậu, người này đúng thật là hậu tri hậu giác* mà.
*Phải xem xét kĩ càng mới nhận ra.
"Hả?"
"Tôi nói, không có thùng nước riêng của lớp đâu, hôm qua Lương Lộ mua nước đưa cho cậu."
"Cái gì?! Sao cậu không nói sớm?!"
"Tôi đâu biết là cậu lại không biết chuyện này?"
"Năm ngoái tôi chưa từng ghé sang đại hội thể thao."
"À, không rõ lắm, không quan tâm." Khương Nặc nhìn sang sân thể dục.
"Mẹ nó." Thu Diệc Diệu híp mắt nhìn hắn một cái, cũng không hỏi xem nếu không tới đại hội thể thao thì cậu đã đi tới nơi nào.
"Tôi có một chai đã uống qua rồi, cậu muốn uống không?" Khương Nặc đưa tay lấy chai nước khoáng chỉ còn một nửa sang, "Vừa rồi mua cho cậu nên cũng nhân tiện mua cho mình một chai, uống mới một nửa."
"Muốn." Thu Diệc Diệu lấy nước từ tay của hắn về, "Nói ngược rồi, phải là tự mua cho mình nên mới tiện tay mua cho tôi chứ."
Khương Nặc mỉm cười không nói gì.
Ăn cơm trưa xong, cả người của Thu Diệc Diệu mệt mỏi ngồi ở khán đài ngáp liên tục vài cái.
"Đừng có ngáp nữa, ngáp nữa là tôi cũng sẽ buồn ngủ đấy." Ngáp sẽ lây nhiễm, Trần Gia Huy ngồi ở bên cạnh cũng sắp chịu không nổi rồi.
"Cút mẹ cậu đi, ông đây ngáp cậu cũng muốn quản." Thu Diệc Diệu dụi dụi mắt, mắng một câu.
Sau đó đột nhiên phát hiện chiều nay Trần Gia Huy lại ở bên cạnh cậu ngây ngốc suốt một giờ, không có đi tìm Từ Thành, đúng là một kỳ tích.
"Cậu không đúng chút nào." Thu Diệc Diệu nghiêm túc nói.
"Không đúng ở đâu?" Trần Gia Huy không hiểu.
"Từ Thành đâu rồi? Không phải là hai người chia tay rồi chứ? Nhưng như vậy thì cũng tốt!" Cậu không quen nhìn cái đôi tình nhân này lắc lư ở trước mặt. À, tuy là chưa có thành, nhưng ở trong mắt cậu cũng chẳng khác gì lắm.
"Cậu cút đi."
"Từ Thành đang đọc bản thảo ở trên đài chủ tịch đúng không?" Khương Nặc xen lời vào.
Trần Gia Huy gật đầu.
"Vậy thì cậu cũng không đi tìm cậu ấy?" Thu Diệc Diệu hỏi.
"Người ta đang làm việc, tôi phải tìm đến như thế nào?" Vẻ mặt của Trần Gia Huy đau khổ, trong lòng của cậu ấy cũng rất muốn ở bên cạnh Từ Thành từng khắc. Vất vả lắm mới không cần phải lên lớp, không có phòng học cách trở vậy mà Từ Thành lại quá bận rộn.
"Cậu mua cho cậu ấy ly trà sữa hoặc là nước trái cây gì đó đưa sang đi, không phải là có cơ hội sao? Nói không chừng là cậu ấy cũng đang muốn cậu sang ngồi ở chỗ của cậu ấy một lát." Khương Nặc xé một gói kẹo đút cho Thu Diệc Diệu.
Vẻ mặt của Trần Gia Huy vui vẻ, đảo qua sương mù trước đó rồi lập tức nhảy dựng lên, bật ngón tay cái với Khương Nặc, "Khương ca, cậu là cái này!"
Vị chua chua ngọt ngọt của kẹo tràn ngập trong miệng, Thu Diệc Diệu nhìn đứa con trai không có tiền đồ này lại nhảy sang đài chủ tịch, thở dài.
Con trai trong nhà nuôi lớn rồi thì chung quy là giữ không được.
Sau khi người ở bên cạnh đi, nơi này bỗng vắng vẻ hơn rất nhiều.
Nhưng Khương Nặc lại không nghĩ như vậy, hắn nghĩ, có thể xem như là đã đem được cái bóng đèn phiền phức kia đi ra nơi khác.
"Muốn nằm một chút không?"
"Hửm?" Thu Diệc Diệu nhìn Khương Nặc.
Khương Nặc vỗ vỗ lên đùi mình, chỉ vào.
Thu Diệc Diệu phản ứng lại, rất nhanh nói một tiếng "Muốn", hệt như là sợ nói chậm thì đối phương sẽ đổi ý.
Khoé miệng của Khương Nặc hơi cong nhìn nam sinh nằm lên đùi của mình.
Thu Diệc Diệu người cao chân dài, vì không muốn động phải thứ đang đặt ở trên ghế ngồi bên cạnh nên đành co chân, cong một tay đặt lên mặt của mình.
"Đó là đồng phục của tôi, cậu lấy nó sang đây."
"Hở?" Thu Diệc Diệu ngồi dậy, lấy đồng phục ở bên chân ném cho Khương Nặc rồi lại nằm xuống, chân cũng đã được duỗi thẳng.
Thu Diệc Diệu gối đầu lên chân của Khương Nặc, Khuơng Nặc đắp đồng phục lên mặt cậu, che đi ánh mặt trời.
Thu Diệc Diệu thoải mái hừ một tiếng, "Chu đáo quá đi, sau này nếu như ai làm bạn gái của Khương ca nhà chúng ta, không phải sẽ hạnh phúc đến chết sao?"
Khương Nặc "ừ" một tiếng, không nói nữa.
Nhưng Thu Diệc Diệu lại mất hứng, tại sao không phủ nhận? Bây giờ cậu ta đang giả vờ yêu đương với cậu kia mà! Tại sao khi nhắc tới bạn gái tương lai mà còn "ừ" chứ!
Nếu nữ sinh khác nằm ở trong lồng ngực của Khương Nặc...
Nghĩ tới điều này, trong lòng của cậu dâng lên một trận chua xót.
Nhưng tay của Khương Nặc lại theo đồng phục học sinh mà đưa vào, sờ lên mặt của cậu.
"?"
Tay của Khương Nặc đầu tiên là chạm vào cằm của Thu Diệc Diệu, nhẹ nhàng gãi gãi giống như đang trêu chọc một chú mèo nhỏ, sau đó ngón trỏ lại cố ý mà như vô tình cọ cọ nhẹ nhàng trên má cậu. Có thể thấy là hắn thật sự rất thích động tác này.
Khương Nặc thất thần nhìn đến sân thi đấu nhưng hoàn toàn không chú ý là mình đang xem cái gì, hắn cảm nhận được ngón tay của mình nhẹ nhàng xoa gương mặt của người trong lòng.
Làn da của cậu ấy rất mịn màng, cảm xúc khi sờ lên hệt như là đang chạm vào trẻ sơ sinh, vô cùng mềm mại. So với các nam sinh ở tuổi dậy thì cùng gương mặt đầy mụn thì mặt của cậu rất sạch sẽ, không có một chút tạp chất nào.
Nam sinh trong lồng ngực vừa rồi có bảo, sau này nếu ai làm bạn gái Khương ca của chúng ta.
Nhưng căn bản là chính hắn cũng không nghĩ về việc sau này mình sẽ có bạn gái, giống như là hắn không thể tưởng tượng ra nếu như một nữ sinh nằm ở trên đùi hắn thì sẽ là cảm giác như thế nào.
Tựa như hắn không có hứng thú gì với những điều ấy.
Hắn cảm thấy như bây giờ là tốt rồi.
Tác giả có điều muốn nói.
Giữa thanh thiên bạch nhật mà làm trò (không đứng đắn gì cả)