Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 44-45: 44: Đừng Lao Vào Tường Để Rồi Hối Hận - 45: Rừng Tối




44: Đừng Lao Vào Tường Để Rồi Hối Hận

Thu Diệc Diệu ăn hết xiên này đến xiên khác, cuối cùng thật sự là đã căng bụng đến không thể chịu được.

Cậu cảm giác như bụng của mình sắp to ra nên tìm ghế mặt trăng* để nằm nghỉ tạm.

Ghế mặt trăng

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đèn huỳnh quang treo bốn phía ở trên cây trong khu cắm trại cùng những chiếc đèn quấn quanh lều cũng được bật sáng, kéo bầu không khí lên cao hơn.

Thu Diệc Diệu nhìn Trần Gia Huy lúc ẩn lúc hiện đang cầm nước trái cây.

"Đi thôi, buổi tối tìm hoạt động gì đó đi, phải rời xa khỏi cái nơi cắm trại này." Thu Diệc Diệu không muốn buổi tối còn phải ở trong nơi cắm trại, đến lúc đó chắc chắn là sẽ bị Lương Lộ quấn lấy cùng chơi cái trò board game ác mộng kia.

Trần Gia Huy chần chừ một lúc rồi nói, "Vậy đi sang nơi cắm trại của Từ Thành nhé?"

Ở bên kia nếu cũng chơi cái trò tập thể thiểu năng này thì phải làm sao bây giờ!

Thu Diệc Diệu chỉ vào cậu, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng, "Đừng có nói những đề xuất mà cậu biết chắc chắn là tôi không chấp nhận nữa."

Trần Gia Huy lập tức chạy đi tung tăng khắp nơi để điều tra tin tức.

Chỉ chốc lát sau Trần Gia Huy đã trở lại, lúc quay về bên dưới chân còn mang theo cả làn gió.

"Thu Thu, tôi tìm được rồi!"

"Có gì mau nói nhanh nhanh."

"Nghe nói là ở trên núi có một nơi để ngắm sao, nhìn thấy cả ngân hà cơ, bây giờ đã có rất nhiều người xuất phát đi lên núi rồi đấy." Trần Gia Huy tràn đầy tự tin chờ được khen, "Thế nào, có hài lòng không?"

"Còn thất thần làm gì nữa, đi nhanh thôi!" Thu Diệc Diệu nhảy dựng lên từ ghế mặt trăng.

Chỉ cần có thể cách xa nơi cắm trại là tốt rồi, huống hồ cái loại hoạt động này nghe qua cũng không tệ lắm.

Trần Gia Huy thấy Từ Thành đã ở trước nơi cắm trại của lớp bọn họ nên nhanh chóng chạy như bay về phía của Từ Thành.

Thu Diệc Diệu cũng nhanh chóng bước chân rời khỏi nơi cắm trại.

"Không dắt theo tôi sao?"

Âm thanh kín đáo truyền đến từ phía sau, Thu Diệc Diệu xoay đầu lại thì thấy cánh tay của hắn đang vắt lên một chiếc áo khoác dày.

"..."

Thật ra, vừa rồi Thu Diệc Diệu một mực chỉ nghĩ làm thế nào để thoát khỏi ma trảo của Lương Lộ, quả thật không nhớ tới Khương Nặc.

Vừa định bù đắp thì hắn đã vứt áo khoác vào lồ ng ngực của Thu Diệc Diệu, sau đó oán giận nói, "Vừa mới cho cậu ăn xong, đảo mắt một cái đã quên tôi rồi, cho mèo hoang ở ven đường ăn nó cũng không nhẫn tâm đ ến mức như thế."

"Giận hả? Ha ha..." Thu Diệc Diệu thuận tay mặc áo khoác của Khương Nặc vào rồi bóp bóp gương mặt hắn, "Đừng giận, đừng giận mà."

Giải thích cũng không giải thích, đúng là một tên đàn ông cặn bã.

Đang nói chuyện thì Thu Diệc Diệu thoáng trông thấy Lương Lộ đi về phía của bọn họ, vì thế cậu mới nắm lấy cổ tay của Khương Nặc, dắt theo hắn chạy ra khỏi nơi cắm trại, "Đi đi đi đi hẹn hò thôi!"

Hai người chạy trốn rất nhanh, trong tiếng ếch kêu vang và giữa một đường ánh sáng lấp lánh.

Gương mặt trong lúc chạy vội, biểu cảm chờ mong, mái tóc uốn xoăn chuyển động như theo quy luật, sáng ngời trong ánh mắt, còn có câu "hẹn hò thôi", tất cả đều làm cho Khương Nặc giật mình.

Rõ ràng vừa rồi vẫn cảm thấy có chút ấm ức, bây giờ lại bị dỗ dành được rồi.

Khương Nặc âm thầm thở dài một tiếng vì bản thân không có tiền đồ, chiều chuộng cũng được, hắn đối với Thu Diệc Diệu thì không có điểm giới hạn.

Con đường đi tới nơi ngắm sao không giống với con đường mà buổi chiều Thu Diệc Diệu đi dạo, buổi chiều cậu chỉ đi dọc theo bờ hồ còn bây giờ thì bọn họ đang đi lên núi.

"Ây, Khương Nặc! Dạo gần đây sao cậu không chơi cùng đám người Thiên Địch nữa mà cả ngày cứ dính lấy Thu Thu nhà tôi làm gì thế?" Trần Gia Huy cố ý cười hì hì ồn ào ám chỉ.

Cậu ấy cũng không rảnh rỗi, lúc này đang đi lùi còn Từ Thành ở bên cạnh thì cẩn thận đỡ, như sợ cậu ấy sẽ bị ngã.

"...! Thiên Địch thích chơi board game, không thích ngắm sao." Khương Nặc thuận miệng nói dối, kỳ thật ngay cả hỏi hắn cũng chưa hỏi La Thiên Địch có muốn đi ngắm sao với hắn hay không.

Người đi lên núi rất nhiều, tuy rằng đường đi đen như mực nhưng mỗi người đều mở đèn flash trên điện thoại, cố gắng chiếu sáng con đường lên núi.

"Ây, Trần Gia Huy." Thu Diệc Diệu đột nhiên kêu lên, dùng cằm chỉ chỉ về đằng trước, nói nhỏ, "Cậu xem cặp đôi ở phía trước kia, có phải không?"

Trần Gia Huy xoay người, nhìn chăm chú về phía trước rồi theo đó nở một nụ cười mờ ám, gật đầu, "Đúng rồi, cậu có thể xuất sư được rồi đó Thu Thu."

Từ Thành ở giữa nhìn hai người một vòng, "Cái gì có phải hay không? Hai người đang nói chuyện bí hiểm gì thế?"

Trần Gia Huy kề vào tai của Từ Thành, dùng giọng gió đáp, "Hai người ở phía trước là một đôi tình nhân đấy."

Ngay phía trước cách bọn họ khoảng 5m có hai nam sinh đang đi bộ rất sát nhau, thoạt nhìn ở trong đám người thì không nổi bật nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân của cả hai đều lộ ra được sự thân mật.

"Ồ." Khương Nặc cũng thấy, "Giày của bọn họ là giày đôi."

Người bên trái mặc một chiếc áo len trắng mềm mại, người bên phải cao hơn một chút, mặc một chiếc áo khoác da màu đen.

"Công thụ rõ ràng." Thu Diệc Diệu nói một câu.

"Cái gì cơ?" Từ Thành nghe không hiểu.

"Không có, không có gì đâu, cậu không cần hiểu!" Trần Gia Huy đột nhiên đẩy Từ Thành ra khỏi Thu Diệc Diệu, nói với cậu, "Cậu đừng có nói này nói kia mà dạy hư người ta chứ!"

Thu Diệc Diệu cười nhạo, "Cậu còn sợ tôi dạy hư cậu ấy sao? Phổ cập kiến thức khoa học một chút không phải là tốt cho cậu à?"

Cậu cố ý nói như thế, ai bảo vừa rồi Trần Gia Huy chế nhạo Khương Nặc, bảo hắn cả ngày dính lấy cậu.

"Cậu còn nói nữa chứ!" Trần Gia Huy gấp đến độ giậm chân.

Thu Diệc Diệu buồn cười nhìn dáng vẻ của Trần Gia Huy rồi tiếp tục trêu chọc cậu ấy.

Nhưng Thu Diệc Diệu không biết một điều, ở phía sau cậu, đôi mắt của Khương Nặc cũng đã hơi cong lên.

Đỉnh núi cực kỳ rộng rãi, tầm nhìn ổn nhưng lại không mang lại được cảm giác tốt —— gió lạnh kéo đến dữ dội, vừa mới bước lên núi đã lập tức bị thổi đến nỗi phát run.

Thu Diệc Diệu ôm chặt lấy bản thân mình, lúc nói chuyện cũng mang theo run rẩy.

May mắn là Khương Nặc cho cậu một chiếc áo khoác, nếu không thì cậu nghĩ đêm nay mình chắc chắn sẽ bị đóng băng chết ở trên đỉnh núi mất.

"Không sao đâu, lúc bị đóng băng chết mà cậu mỉm cười thì khi chết rồi vẫn trông rất đẹp trai thôi." Trần Gia Huy đã đấu võ miệng với Thu Diệc Diệu cả một đường, xem ra công lực độc mồm độc miệng của cậu ấy cũng sẽ không bị gió lạnh làm cho yếu đi.

"Tôi mà chết thì sẽ biến thành quỷ ngày nào cũng quấn lấy cậu, bày ra cho cậu nhiều chuyện kinh khủng để cậu sống không bằng chết đấy nhé." Thu Diệc Diệu đáp.

Mà Khương Nặc và Từ Thành thì lại dùng ánh mắt như đang chăm sóc đám học sinh tiểu học ngốc nghếch để nhìn bọn họ.

"Làm sao đấy? Có ý kiến gì sao?" Thu Diệc Diệu liếc Khương Nặc.

"Không có." Khương Nặc nhướng mày.

Trên đỉnh núi quả thật là chốn biển trời lứa đôi, bước năm bước thì sẽ có một đôi, các cặp tình nhân đều mượn gió lạnh để rúc vào nhau sưởi ấm, nồng độ tình yêu quá dày đặc.

Thu Diệc Diệu xấu hổ đến nỗi không biết phải để ánh mắt đi đâu mới có thể không bị xem là quấy rầy.

Từ Thành lấy khăn quàng cổ của mình đưa cho Trần Gia Huy, trước khi lên núi Trần Gia Huy còn bảo Từ Thành đúng là đồ dế nhũi, chỉ mới bắt đầu vào thu đã đeo khăn quàng cổ rồi.

Vậy mà lúc này chính cậu ấy cũng đang quấn quanh cái khăn choàng kia.

Khương Nặc cũng hỏi, "Cậu có lạnh không?"

Thu Diệc Diệu nhìn Khương Nặc từ trên xuống dưới, "Cậu định đưa cái gì cho tôi vậy? Cậu đâu có khăn quàng cổ đâu?" Cuối cùng ánh mắt của cậu dừng lại ở áo khoác của Khương Nặc, cậu thấy cái này dường như là dày hơn của cậu một chút.

Khương Nặc: "À, không có gì, chỉ hỏi vậy thôi."

Thu Diệc Diệu: "..."

Đã lâu không đánh ai rồi, tay hơi ngứa đấy.

Khương Nặc: "Đùa một chút thôi, nếu cậu lạnh thì tôi cũng có thể đưa áo khoác của tôi cho cậu."

Thu Diệc Diệu: "Mặc hai cái áo khoác trông còn ngốc hơn là đeo khăn quàng cổ nữa."

Trần Gia Huy: "? Có người bị xúc phạm đó nha!"

Thu Diệc Diệu không tiếp tục nói chuyện này mà đổi đề tài.

Bởi vì khi Khương Nặc hỏi câu "Cậu có lạnh không?", đột nhiên cậu lại nhớ tới lời của Đan Giai Vũ lúc chiều, cô ấy nghĩ cậu và Khương Nặc thật sự đang ở bên nhau.

"Bây giờ tốt là bởi vì lời nói và động tác thể hiện ra bên ngoài trông rất tự nhiên."

Những lời này của Đan Giai Vũ giống như một tiếng sấm đánh vào trái tim cậu.

"Có lạnh không?", rất tự nhiên.

"Tôi cũng có thể đưa áo khoác của tôi cho cậu", rất tự nhiên.

Tự nhiên đến lạ, giống như những đôi tình nhân kia đang rúc vào nhau trên đỉnh núi.

Trái tim của Thu Diệc Diệu bỗng dưng bị loạn lên, cậu không dám nói thêm về chủ đề này nữa, chỉ có thể tập trung vào việc chính —— ngắm sao trời.

Ngẩng đầu lên ngắm vũ trụ rộng lớn, nhìn xuống xem sự thịnh vượng của giống loài, bầu trời đầy sao khiến cho con người bình tĩnh lại, làm cho con người cảm thấy bản thân mình nhỏ bé, giúp cho họ quên đi những phiền muộn trong lòng.

....

Nhưng mà tất cả đều chỉ là do Thu Diệc Diệu nghĩ.

Thật ra sao trời cũng không thể thấy được rõ ràng.

Người ở đây quá nhiều, ồn ào náo nhiệt, liên tục có những người tới sau chiếu rọi đèn flash l3n đỉnh núi, ánh đèn rọi đến trước mặt cậu lúc sáng rồi lại tối đen.

"Ây, tại sao trường học lại muốn tổ chức cho nhiều người đi chơi thu vậy chứ?" Trần Gia Huy cứ ở bên tai của Thu Diệc Diệu thở dài, vốn dĩ là cậu muốn cùng Từ Thành hẹn hò dưới bầu trời sao đầy lãng mạn.

Không ngờ mức độ náo nhiệt ở trên đỉnh núi còn có thể so với chợ bán thức ăn, không chỉ chẳng nhìn thấy rõ sao mà còn ầm ĩ, chen chúc.

"Không lẽ còn phải chọn người để đi chơi thu nữa á? Cậu cảm thấy chuyện này sẽ đến lượt cậu sao?" Thu Diệc Diệu tức tối.

"Chơi thu ở trường được tổ chức dựa theo khối, khối của chúng ta có tổng cộng 1058 người." Từ Thành nghiêm túc giải thích ở một bên.

Thu Diệc Diệu lặng lẽ hỏi Khương Nặc, "Bình thường cậu ấy cũng nghiêm túc như vậy hả?" Từ Thành đáng sợ ở chỗ là toàn bộ đại não đều bị tư duy lý tính chiếm cứ, độ nhạy cảm và trí nhớ tốt vô cùng.

Nếu như sử dụng cho việc học thì mọi người khó có thể nhìn thấy, nhưng khi dùng trong sinh hoạt thì sẽ cảm thấy người này có phải là hơi ngốc không?

Khương Nặc trịnh trọng gật đầu, "Bỏ đi các trường hợp xin nghỉ thì hôm nay số lượng đi chơi thu có tổng cộng 993 người."

Thu Diệc Diệu: "...!các cậu có độc phải không vậy?" Cậu cảm thấy lúc Khương Nặc nói lời này dáng vẻ giống như là một người máy siêu trí tuệ nhưng lại chẳng có chút cảm xúc.

Ngay cả Từ Thành cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, bội phục sát đất, hổ thẹn không bằng, "Vậy mà cậu còn biết tới số người xin nghỉ?"

Khương Nặc bình tĩnh đáp, "Tôi soạn mà."

Thu Diệc Diệu: "..."

Trần Gia Huy: "..."

Từ Thành: "..."

Bởi vì l3n đỉnh núi ngắm sao hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng, hơn nữa gió đêm còn thổi rất lạnh, thổi nửa giờ cả người đều đã lạnh đến thấu xương.

Vì vậy bốn người quyết định xuống núi.

Trên đường xuống núi thì có người lên núi, cũng sẽ có những người cùng xuống núi, tới lui mấy hồi vô cùng náo nhiệt.

Những gương mặt non trẻ tràn đầy chờ mong với đỉnh núi kia, còn bọn họ là "những tấm chiếu đã từng trải", vậy nên đối với những vẻ mặt ngây thơ này đều cảm thấy tiếc nuối.

Trần Gia Huy còn ngăn cản mấy bạn học có quen biết lại, nói với bọn họ ở trên núi chẳng có gì để xem.

Nhưng những bạn học đó vẫn muốn kiên trì lên núi xem như thế nào.

"Đã nói không có gì trên đỉnh núi vậy mà những người này cứ người trước ngã xuống, người sau đứng lên." Trần Gia Huy thở dài.

"Con người đều như thế này mà, nếu không thì làm gì có nhiều người chưa đụng tường nam chưa quay đầu* lại chứ?" Từ Thành nói.

*Bất tràng nam tường bất hồi đầu - không đụng tường nam không quay đầu.

Có nghĩa là hành vi của một người nào đó là cố chấp và sẽ không lắng nghe những ý kiến khác nhau.

Có nét nghĩa tương đồng với câu "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" vậy á.

Rõ ràng là bọn họ nói về những người đang đi lên núi, nhưng Thu Diệc Diệu lại vô thức liên tưởng tới chuyện khác.

Có phải vì vẫn chưa thấy có chuyện gì, mà cho dù đến cuối cùng cũng chẳng được gì thì mọi người vẫn sẽ người trước ngã xuống rồi người sau đứng lên, chưa đâm vào bức tường phía nam là sẽ chưa quay đầu lại đúng không?

Như là, tình yêu đồng tính?

Có những khi trong lòng cậu xao động với Khương Nặc là bởi vì thích sao?

Những lời Đan Giai Vũ nói, nó đúng thật ư?

Giữa cậu và Khương Nặc, nếu đến cuối cùng cũng chẳng có gì thì cậu sẽ phải lâm vào cảnh người trước đã đau khổ rồi người sau như cậu lại còn đi vào, không đâm vào tường Nam thì sẽ không biết hối hận?

Trong lòng của Thu Diệc Diệu chứa đựng quá nhiều tâm sự, cố ý thả chậm lại bước chân..

45: Rừng Tối

Thu Diệc Diệu nhìn ba người đang đi ở phía đằng trước.

Trần Gia Huy và Từ Thành có quan hệ tốt bởi vì Trần Gia Huy mang mưu đồ khác, dùng tâm bất chính gây rối nhằm tiếp cận Từ Thành. Nhưng Từ Thành lại thuộc về kiểu người chân thật không có ý đồ gì, có người muốn làm bạn với cậu ấy thì cậu ấy sẽ không từ chối.

Vậy mối quan hệ của cậu và Khương Nặc trở nên tốt như vậy là do đâu?

Bởi vì trò giả vờ làm người yêu kia sao?

Cũng không phải, trò chơi này chỉ là một tình tiết nhỏ, vì nó mà bọn họ mới bị bắt ở cạnh nhau.

Ngay từ đầu quả thật là như Đan Giai Vũ nói, giữa hai người chỉ có sự ghét bỏ đối phương, làm mọi chuyện đều là muốn khiến cho người kia tức giận. Vậy mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ bao giờ?

Thu Diệc Diệu dần nhớ lại những thứ đã xảy ra trước đây, cảm giác đều là những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng chuyện nhỏ chồng vào chuyện nhỏ, quan hệ của hai người từ giả vờ thân mật trở thành thân mật thật sự.

Thu Diệc Diệu không thể tin, bản thân mình vậy mà cũng làm bạn được với người khác ngoài Trần Gia Huy.

Có lẽ bởi vì từ khi còn bé ba mẹ của cậu đã thường xuyên cãi nhau, cậu giống như đã được rèn luyện cái loại năng lực mà chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể xuyên thủng đối phương.

Có người trơ mặt đi tìm cậu, bởi vì muốn cậu hỗ trợ đánh nhau giúp.

Có người thì giống như Vương Trị, gọi cậu là đại ca bởi vì cậu đã từng ra tay giúp đỡ cậu ấy.

Có người cố tình tiếp cận tặng quà cho cậu bởi vì thích gương mặt của cậu, muốn phát triển thêm mối quan hệ.

Tất cả những chuyện này đều có nguyên nhân, do mục đích tiếp cận cậu giống như là đang xây dựng lên thật cao cái trò xếp gỗ dễ lung lay, chỉ cần cậu rút ra khúc gỗ tượng trưng cho mong muốn của bọn họ thì toàn bộ khối gạch kia sẽ sụp đổ.

Giống như là Thu La Phàm và Đinh Lan vậy

Ngay từ đầu bọn họ kết hôn với nhau là bởi vì liên hôn thương nghiệp. Sau khi Đinh Lan phát hiện chuyện Thu La Phàm ngoại tình, tuy có làm loạn nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng làm hoà trở lại, bởi vì bà không muốn mối quan hệ với Thu La Phàm bị phá vỡ. Thu La Phàm cũng đồng ý chuyện này, bọn họ làm ầm ĩ hết lần này đến lần khác nhưng chậm chạp kéo dài thời gian ly hôn, cũng chỉ vì ích lợi.

Tuy nhiên bọn họ không nói lời nào với nhau, vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra nguyên nhân thật sự. Bên ngoài họ bảo là vì cái gia đình này, vì con trai khoẻ mạnh lớn lên nên mới tiếp tục ở bên nhau, nhưng đằng sau đều đã sớm tìm cho mình một gia đình mới.

Thu Diệc Diệu không tin vào tình cảm giữa người với người.

Cậu đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt nhìn ân ái tình thù của thế gian, hiểu rõ được những điều này thật ra cũng chỉ là h@m muốn riêng ở trong lòng thúc đẩy.

Không có tình yêu nào là đích thực.

Thu Diệc Diệu suy nghĩ, lúc tỉnh lại là bởi vì điện thoại rung lên làm chấn động đến nỗi bừng tỉnh.

"Alo? Thu Thu ơi? Cậu đang ở đâu vậy?"

Người gọi là Trần Gia Huy.

Thu Diệc Diệu nhìn bốn phía thì phát hiện xung quanh chỉ toàn là những bóng dáng xa lạ ít ỏi, còn ba người Khương Nặc, Trần Gia Huy và Từ Thành đều không thấy.

"Mấy người lại còn đang chơi trốn tìm với tôi đó hả? Cút hết ra đây đi!"

"Không có, bọn tôi đang ở chỗ đình nghỉ chân rồi, cậu nhớ không? Lúc mà chúng ta lên núi thì có nhiều người nghỉ ngơi ở trong cái đình này, cậu còn cười bọn họ vô dụng, vừa mới bước hai bước đã đi không nổi nữa mà ngồi ở đó đấy."

Thu Diệc Diệu nhớ rõ cái đình mà Trần Gia Huy nói, nhưng mà bây giờ nơi cậu đứng dường như không có cái gì trông giống cái đình cả, "Ở bên này của tôi không có gì, để tôi đi về phía trước một chút."

Trần Gia Huy: "Được, bọn tôi ở đình chờ cậu."

Thu Diệc Diệu: "Không cần đâu, các cậu đi trước đi, tôi đuổi theo ngay thôi." Cậu cầm điện thoại bước chân đi nhanh hơn về phía trước.

Trần Gia Huy nghe thì có hơi do dự, "Cậu có sao không vậy? Nơi này có chút..."

Có chút tối.

Trần Gia Huy biết Thu Diệc Diệu sợ tối, nhưng khi ở trước mặt người khác thì cậu luôn bận tâm tới mặt mũi của Thu Diệc Diệu, dẫu sao thì Thu Diệc Diệu cũng không muốn để cho người khác biết cậu ấy sợ bóng tối. Đối với chuyện này Trần Gia Huy luôn suy xét chu đáo, Thu Diệc Diệu vì thế mới rất vui khi làm bạn với cậu.

Thu Diệc Diệu: "Không sao mà, nhiều bạn học lên núi như thế chắc chắn là tôi sẽ gặp được bạn học quen mặt thôi, các cậu đi đi, không cần quan tâm tôi đâu."

Cũng đã mấy tuổi rồi, chẳng phải là đứa nhỏ sợ lạc đường nữa.

Trần Gia Huy: "Vậy được, bọn tôi ở nơi cắm trại chờ cậu nhé."

Thu Diệc Diệu "ừ" một tiếng rồi ngắt điện thoại, tiếp tục bước chân đi trên đường nhanh hơn.

Nhưng tại sao người càng ngày càng ít vậy?

Vừa rồi không phải còn có rất là nhiều người xuống núi hay sao?

Cậu cố gắng không để cho mình nhìn rừng núi đen kịt ở bên cạnh.

Không lẽ mọi người đều đang ở trên đỉnh núi để ngắm sao hết rồi?

Nhưng còn may là có vài bạn học đi theo cặp cũng ở trên con đường này, Thu Diệc Diệu tập trung ánh mắt về hai người phía trước, dự định đi theo bọn họ, ít nhất nếu như vậy thì cậu sẽ không sợ hãi.

Nhưng mà càng đi thì đường càng lệch, cũng chẳng thấy cái đình nghỉ chân mà Trần Gia Huy nói, thứ còn sống gần nhất chỉ có hai người mà cậu đang theo chân. Thu Diệc Diệu đang buồn bực thì hai người ở phía trước bỗng dưng chợt ngừng lại – bắt đầu ôm nhau.

Thu Diệc Diệu: "..."

Lúc này cậu mới phát hiện hai người kia là một đôi tình nhân. Vừa rồi trăng mờ gió lộng nên cậu không thấy rõ, ấy vậy mà lại là một nam một nữ.

Cậu thấy hơi quá rồi đó!

Thu Diệc Diệu nghẹn lời nhìn hai người ở phía trước bắt đầu hôn nhau, cậu còn muốn cúi người sờ trên mặt đất thử xem có cơm chó nào để ăn hay không đấy.

Đôi tình nhân này dường như cũng phát hiện được ở đằng sau họ có người, mức độ cảnh giác tăng cao, rất nhanh đã vọt sang rừng cây nhỏ bên cạnh.

Thu Diệc Diệu: "..."

Đừng đi mà, tôi không làm phiền hai người đâu, tôi chỉ muốn theo về chỗ cắm trại thôi!

Ủa alo?

...

Đôi tình nhân kia đi khỏi, bây giờ thì quá tốt rồi, thứ còn sống ở trên con đường này chỉ có duy nhất một mình cậu.

Cậu có thể làm được gì nữa bây giờ, chỉ có thể căng da đầu lên tiếp tục đi về phía trước.

Wechat của Trần Gia Huy gửi tới nói là bọn họ đã về đến nơi cắm trại rồi, đang chuẩn bị nướng thêm chút đồ để chờ cậu về ăn.

Thu Diệc Diệu không trả lời, dùng flash điện thoại để chiếu sáng con đường ở trước mặt khoảng 1m.

Không có ai.

Không có ai cả.

Vẫn chẳng hề có ai.

Thu Diệc Diệu càng đi càng sợ hãi, cảm giác này của cậu gần như đã đạt đến cực hạn rồi.

Cậu dừng lại bước chân, hít một hơi thật sâu.

Quay đầu nhìn lại, phía sau cũng không có người nào.

Trời đất rộng lớn, phảng phất như cậu đang đứng ở trước một cái hố đen, trong tay cầm một chùm ánh sáng yếu ớt và mờ mịt để nhìn xung quanh, không có chỗ để đi cũng chẳng còn đường để lùi.

Cảm xúc sợ hãi lan tràn trên sống lưng hệt như là bị kiến cắn.

Những ký ức không thấy ánh mặt trời kéo đến, tựa như những cơn sóng triều vồ vập nuốt chửng cậu, cuốn vào bụng.

Thu Diệc Diệu chậm rãi ngồi xuống ở ven đường, tựa lưng vào một thân cây đại thụ.

Trong ngọn núi lớn tối tăm, những ánh sáng yếu ớt mỏng manh cũng đã biến mất, cậu mặc kệ bản thân mình hoàn toàn rơi vào bóng tối.

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên.

Động tác của Thu Diệc Diệu máy móc lấy điện thoại từ trong túi ra, giữ bình tĩnh trong cơn sợ hãi mới nhìn thấy người gọi là Khương Nặc.

"Tôi đi tìm cậu." Điện thoại truyền đến giọng nói của Khương Nặc, Thu Diệc Diệu cảm thấy như cả năm giác quan của mình đều đã suy yếu, tai nghe giọng của Khương Nặc như cách nhau vài thế giới, vậy nên cậu không nhận ra Khương Nặc còn chưa hỏi là cậu đang ở đâu mà đã nói thẳng rằng "Tôi đi tìm cậu."

"Tôi... lạc đường rồi." Thu Diệc Diệu cất tiếng.

Thu Diệc Diệu vừa mới lên tiếng, Khương Nặc đã nghe ra được giọng nói của cậu có gì đó không ổn, hắn có hơi sốt ruột, "Xung quanh cậu có cái gì biểu tượng một chút không?"

Thu Diệc Diệu: "Đều là... rừng cây thôi..."

"Cậu mở định vị di động lên đi, tôi đi tìm cậu." Giọng nói của Khương Nặc lúc cao lúc thấp, còn mang theo cả tiếng giày đạp lên cát đá, có lẽ là đang đi trên đường.

"Cậu đứng yên ngay tại chỗ chờ tôi, rất nhanh tôi sẽ đến." Khương Nặc nói thêm.

"Ừ..."

Ngắt điện thoại, Thu Diệc Diệu bật định vị lên.

Như là bắt lấy được cọng rơm cứu mạng, cậu nhìn chằm chằm vào điểm xanh kia đang di chuyển trên màn hình, không ngừng tới gần cậu.

Là Khương Nặc.

Đây là đường núi cho nên bản đồ cũng chỉ là một khoảng trống không vẽ ra con đường nào, nhưng chỉ qua 15 phút Khương Nặc đã xuất hiện ở trước mặt của Thu Diệc Diệu.

Thu Diệc Diệu ngẩn ngơ nhìn, chỉ thấy thiếu niên ở trước mặt thở hổn hển, trong không khí có hơi lạnh nhưng trên trán của cậu ấy đều là mồ hôi.

Cậu ấy chạy vội tới đây.

Hơn nữa chạy cũng rất nhanh.

Khương Nặc nhìn Thu Diệc Diệu đang cuộn mình bên cạnh một cái cây trông không hề ngầu một chút nào. Cả người co lại thành một cục, hoàn toàn không có được vẻ kiêu ngạo khó bảo thường ngày thuộc về cậu, mà lại có vẻ bất lực vô cùng – thậm chí ban đầu khi hắn liếc mắt cũng không nhìn thấy người này đang ngồi xổm ở đây.

Giống như là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Khương Nặc đi qua kéo người ở trên mặt đất dậy thì phát hiện tay của cậu rất lạnh.

"Được rồi, không sao rồi." Giọng điệu của Khương Nặc dịu dàng vô cùng, ánh mắt của Thu Diệc Diệu vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn lấy ngón tay mình chạm vào gương mặt cậu, gương mặt cũng rất lạnh lẽo.

Làm người khác nhìn mà đau lòng.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

Khương Nặc nắm lấy tay của Thu Diệc Diệu không buông, mười ngón tay đan vào nhau, cứ như vậy mà dắt cậu đi.

Có hơi ích kỷ, có chút thừa nước đục thả câu nhưng Khương Nặc không muốn buông tay.

"Còn nói mình không mù đường, tôi thấy cậu đúng là một đứa mù đường."

"Vừa rồi tôi thấy những bạn học lên núi khi chúng ta xuống đều đã về hết cả rồi nên cảm thấy không đúng, vậy nên mới gọi điện thoại cho cậu."

"Con đường cậu đi hình như là dẫn qua một cái thôn khác, có phải là muốn bị bán vào thôn để làm vợ người ta hay không?"

"Ây, cũng trách tôi vì vừa rồi có nhiều người lên xuống núi nên không trông cậu cho tốt, vừa mới xoay đầu đã không còn thấy cậu đâu nữa."

"Những lần sau tôi có thể dắt tay cậu đi như vậy không?"

Khương Nặc vẫn luôn tự nói chuyện, cho dù Thu Diệc Diệu ở bên cạnh không có phản ứng gì.

Thu Diệc Diệu đột nhiên nhớ tới lần trước ở nhà ma, sau khi Khương Nặc tìm được cậu thì cũng là thế này, hắn vẫn luôn nói chuyện không ngừng.

Cậu biết tâm tư của Khương Nặc, làm như vậy có thể khiến cho đường núi tối đen bớt đáng sợ đi một chút.

"Khương Nặc." Thu Diệc Diệu vẫn luôn không mở miệng đột nhiên lại gọi hắn một tiếng.

"Hoá ra còn có thể nói chuyện à?" Khương Nặc bẹo bẹo má của Thu Diệc Diệu, "Cũng may là đứa nhỏ này chưa ngốc."

Thu Diệc Diệu nhẹ nhàng "ừ" một tiếng làm cho Khương Nặc thấy có hơi đáng yêu mà cũng có chút buồn cười. Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy Thu Diệc Diệu hiền lành và vô hại thế này, mặc kệ cho hắn bắt nạt thế nào cũng được.

Hắn lại muốn xoa xoa một chút.

Bàn tay của Khương Nặc khô ráo và ấm áp, sức mạnh nam tính cùng với cảm giác an toàn thông qua bàn tay mà truyền đến.

Từ giây phút hắn nắm lấy tay cậu, Thu Diệc Diệu đột nhiên cảm thấy an tâm. Thật giống như là đang mang cảm giác hoảng sợ ở hố đen bất chợt lại nhìn thấy có một người soi đèn đến tìm cậu.

Bàn tay của Thu Diệc Diệu dần ấm lên, đến nỗi sau đó tay của hai người cũng hơi ra mồ hôi nhưng Khương Nặc vẫn không buông.

Mười ngón tay kết nối với trái tim, hai tay nắm chặt nhau, từng ngón tay thon dài cuộn lại, đan xen, cảm giác như dòng điện hơi tê dại từ đầu ngón tay chạy đến trái tim của mỗi người.

Cả hai đi trên con đường núi tối tăm, đi qua cả nơi mà đôi tình nhân kia biến mất. Trong khu rừng yên ắng chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ do đạp lên mặt đất cát đá tạo ra, phỏng chừng là đôi tình nhân kia cũng đã trở về rồi.

Gió thổi qua rừng núi làm bóng cây lay động, Thu Diệc Diệu đột nhiên bảo, "Tôi sợ bóng tối."

"Ừ." Khương Nặc dịu dàng đáp lại, nhẹ nhàng nhéo tay cậu như là đang cổ vũ cho cậu tiếp tục nói.

"Thật ra lúc học tiểu học thì thành tích của tôi tốt lắm." Thu Diệc Diệu đột nhiên bảo, những lời mà dường như không hợp với đề tài vừa rồi.

Nhưng Khương Nặc trông không có bất ngờ gì, "Ừ, có thể thấy được cậu rất thông minh."

Thu Diệc Diệu lại bảo, "Khi còn bé tôi cũng rất nghịch ngợm nữa, có đôi khi vì ham chơi mà kiểm tra không được hạng nhất thì ba sẽ lấy biện pháp nhốt trong phòng tối để phạt tôi. Người lớn thường hay dùng những câu chuyện ma quỷ để doạ con cái của mình, như là nếu con không nghe lời thì sẽ ném con vào trong phòng tối rồi bị quỷ ăn mất hoặc tương tự như thế. Vì vậy cho nên khi bị nhốt tôi đã rất sợ hãi, chờ đến khi bọn họ thả tôi ra thì tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt để lấy được lời khen của người lớn. Cái chiêu này nghe rất buồn cười nhưng mà thật ra lại rất hữu hiệu."

Nói xong cậu tự giễu nở nụ cười.

Nhưng Khương Nặc không cười, lắng nghe cậu nói thêm.

"Vì vậy tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt trong kỳ thi. Nhưng các kỳ thi lớn nhỏ nhiều như vậy nên sẽ luôn có những sai lầm. Có một lần tôi bị bệnh rồi làm bài không đúng như kỳ vọng, Thu La Phàm... ba của tôi đã nhốt tôi vào trong phòng tối. Nhưng lần đó sau khi nhốt xong thì trong công ty lại có việc nên ông ấy vội vàng đi họp, bận rộn khắp nơi, quên mất tôi."

"Khi ấy tôi bị nhốt ở bên trong, rất bất lực, không phân biệt được là ngày hay đêm tối, chỉ có thể nửa tỉnh nửa mê, có một chút tiếng động thôi cũng sẽ tỉnh lại. Cậu biết không, một người ở trong bóng tối lâu thì mọi tiếng động nhỏ bé cũng sẽ bị phóng đại đến vô hạn, cảm giác có thể làm cho trái tim đột nhiên kinh hãi. Không có ai cho tôi thức ăn, cũng may phòng tối kia là kho hàng, bên trong có nước, tôi cũng chỉ dựa vào việc uống nước để đi qua ba ngày."

"Ừ..." Khương Nặc tưởng tượng đến bộ dạng bất lực của Thu Diệc Diệu nhỏ bé khi bị nhốt trong phòng tối, bỗng dưng lại muốn ôm cậu một cái.

Hắn hoàn toàn không ngờ, một Thu Diệc Diệu hô mưa gọi gió, buông thả không thể dạy bảo lại còn có một quá khứ như vậy.

"Sau này khi tôi được người khác phát hiện mà thả ra thì dường như đã ngất xỉu rồi, phải vào viện truyền dinh dưỡng mấy ngày."

Từ đó về sau bóng tối đã tạo nên một nỗi ám ảnh trong lòng của đứa trẻ Thu Diệc Diệu.

"Từ khi ấy trở đi tôi đã biết một người tuyệt đối không thể để lộ ra điểm yếu của mình với kẻ khác, bởi vì nó sẽ trở thành vũ khí quan trọng để người khác áp chế mình. Cho dù tôi sợ bóng tối thì tuyệt đối cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Tôi không muốn lại phải đón ý rồi phục vụ chỉ để lấy lòng ba tôi nữa. Sau đó đi học tôi không muốn nghe, ban đêm thì đánh nhau ở hẻm tối, cho dù bàn tay đều là mồ hôi lạnh thì cũng gắng sức mà vung gậy."

"Chỉ cần tôi không sợ bất cứ thứ gì thì sẽ chẳng điều gì có thể làm tổn thương tôi nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.