Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 80




- Thưa cậu, chúng tôi đã biết ai là chủ mưu trong vụ tai nạn của nhị thiếu phu nhân. Là chủ tịch tập đoàn Lưu thị, vừa bị công ty cậu thu mua lần trước khi tài chính đang xuống dốc – Một người mà Tĩnh Phong nhờ điều tra về tai nạn của Thiên Giai gọi điện đến báo. - Tiếp đi.- Tĩnh Phong nói ngắn gọn - Người gây án cũng đã bỏ trốn, còn tên chủ tịch Lưu tôi đã cho người để mắt đến, hắn không thể ra khỏi thành phố này được. - Làm tốt lắm. Có thông tin gì thì báo thêm. - Vâng, thưa cậu. Tĩnh Phong cúp máy. Anh mệt mỏi nhắm mắt ngả lưng ra phía sau ghế. Hình ảnh Thiên Giai đang cười đùa lại hiện lên trong tâm trí anh. Anh vô thức bóp chặt chiếc điện thoại. Anh không biết mình phải làm gì với tên chủ tịch Lưu đó. Tống hắn vào tù? Quá dễ dàng nhưng hình phạt đó không tương xứng với điều mà vợ anh phải chịu. Giết hắn? Nếu Thiên Giai ở đây, chắc chắn sẽ xin anh tha thứ cho ông ta. Anh cũng không còn ở trong giang hồ kể từ vài năm qua. Việc đó đối với anh không hề khó, nhưng bản thân anh cũng một phần không muốn. Tĩnh Phong bắt đầu thử đọc những quyển tiểu thuyết tình cảm mà Thiên Giai đã từng đọc. Trong đó có một quyển anh thấy sao giống hoàn cảnh Thiên Giai bây giờ. Nhưng chỉ khác một chỗ: nhân vật nữ trong đó chết mãi mãi, không còn tồn tại trên thế gian này. Anh tin, luôn tin, vợ anh sẽ tỉnh lại, sẽ không bỏ anh lại một mình trên cõi đời đầy sự tranh đua, đố kị này. Một hôm, Tĩnh Phong cầm một quyển tiểu thuyết, đi đến cạnh giường của Thiên Giai, anh nói: ”Vợ này, anh biết ai là kẻ chủ mưu làm em bị tai nạn rồi. Anh biết nếu anh giết hắn ta em sẽ không vui. Nên anh chỉ đưa hắn ta vào tù. À, bữa nay anh cũng đọc tiểu thuyết, có bài thơ này hay lắm, anh đọc cho vợ nghe nhé. Nghe xong thì tỉnh lại, nói chuyện với anh được không?” Rồi Tĩnh Phong bắt đầu đọc: ”Chẳng còn nghe được tiếng em ngày nào Kể với anh câu chuyện cổ tích mà em yêu nhất Anh nghĩ hoài, anh nghĩ thật lâu Anh lại bắt đầu lo lắng rồi Hay là anh đã lại sai? Em nói với anh mà nước mắt tuôn rơi Chuyện cổ tích chỉ toàn là dối trá Anh chẳng thể nào là hoàng tử của em. Có thể em sẽ không hiểu đâu Kể từ khi em nói yêu anh Những vì sao trên bầu trời của anh đều sáng lấp lánh Anh nguyện biến thành thiên thần trong cổ tích Thiên thần mà em thiết tha yêu Đôi tay ấy sẽ dang rộng thành đôi cánh, chở che em Em nhất định phải tin Tin chúng mình sẽ giống như cổ tích Sẽ muôn đời hạnh phúc bên nhau…” ” Em thấy hay đúng không? Giờ thì anh đã hiểu tại sao khi đọc truyện vợ anh hay khóc rồi. Đau thương phải không em? Em cũng phải biết rằng giờ anh rất đau khổ, anh có thể mất mọi thứ, nhưng không thể mất đi tiếng cười của em. Tỉnh lại đi Thiên Giai, em đã ngủ rất lâu, rất lâu rồi.” Tĩnh Phong gấp quyển tiểu thuyết lại, để lên giường. 5 năm trước, trong bệnh viện anh cũng chờ cô tỉnh lại. Hiện tại, anh lặp lại việc làm đó. Nhưng anh thấy thời gian quá lâu. Đã hơn 1 tháng rồi mà Thiên Giai vẫn chưa có chuyển biến gì nhiều. Bác sĩ nói cơ thể cô chỉ hấp thụ tốt hơn một chút đối với các chất dinh dưỡng. Còn việc tỉnh lại thì có thể phải chờ rất rất lâu, có khi sẽ không tỉnh nữa. Tĩnh Phong bỗng thấy sợ và hoang mang. Anh không biết mình sẽ phải sống ra sao khi không có cô ở bên, cùng anh chia sẻ những vui buồn. Khó khăn lắm họ mới có thể ở bên nhau, hạnh phúc chưa trọn vẹn mà ông trời nỡ mang cô gần như xa vòng tay anh như vậy… “Khi đêm nay anh sẽ trở về Sau những bộn bề, lo toan vội vã Gió mùa thu vẫn gợi những say mê

Tim thao thức vẫn cần cơn ngoan ngủ

Biết làm sao, anh biết phải làm sao?

Khi bên anh không còn nghe tiếng em ngày nào Chỉ là sự bủa vây của dòng đời xuôi ngược Anh cần lắm một vòng tay dịu ngọt Cho anh yên bình trong tình yêu của em…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.