Chương 230: Dỡ nhà hay sao?
Trân Hạ Thu Phương không phục,
khả năng nấu ăn của cô ấy cũng được
rèn giữa trong sự “yêu thương” của bổ
mẹ, sao có thể thua kém người khác
được: “Nhược Vũ, khả năng nấu ăn của
tôi chắc chắn không thể nào so sánh
được với những đầu bếp năm sao,
nhưng so với những người bình thường
khác, thì tôi chính là đầu bếp giỏi rồi
đó. Cảm ơn”
“Tôi không nói món ăn cậu làm
không ngon, tôi nói là món ăn cậu làm
rất ngon mà” Hạ Nhược Vũ vội vàng
bày tỏ lòng trung thành của cô.
Trần Hạ Thu Phương vẫn tiếp tục
giả vờ giận giữ nói: “Vậy cậu nói ai nấu
ăn ngon hơn tôi?”
Lời nói của người bạn thân đã khơi
dậy sự hiếu thắng trong lòng cô ấy, cô
ấy quyết định, nhất định phải so tài nấu
ăn với người trong lời nói của Nhược
Vũ, để cho Nhược Vũ hiểu được thế
nào là món ăn ngon.
“Mạc Du Hải” Hạ Nhược Vũ thuận
miệng nói ra, căn bản không nghĩ gì
nhiều, đến khi vừa dứt lời, cô mới kịp
phản ứng lại, cô vừa nhắc đến tên của
ai….
Tim cô đau nhói, ngoài mặt vẫn giả
vờ như không có chuyện gì xảy ra,
nhưng lại không nói gì nữa.
Trần Hạ Thu Phương căn bản
không chú ý đến biểu cảm của Hạ
Nhược Vũ, toàn thân cô ấy như bị sét
đánh, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và
sửng sốt, Nhược Vũ nói là Mạc Du Hải,
phải chăng cũng chính là Mạc Du Hải
mà cô ấy quen.
Ở thành phố Đà Nẵng này có lẽ
không thể tìm được Mạc Du Hải thứ
hai nữa, vì thế người mà Hạ Nhược Vũ
nói đến chính là ông chủ?!
Ông chủ còn biết nấu ăn sao? Lại
còn là một cao thủ nấu nướng? Như
này là không muốn để cho người khác
sống nữa hay sao?
Thực sự có người hoàn hảo đến
thế sao?
Trong trí nhớ của cô ấy, ông chủ là
một người cao cao tại thượng, giống
như một vị thần bất khả xâm phạm, là
người ăn gió uống sương, không nhiễm
khói bụi trân gian mới đúng.
Cho dù Nhược Vũ nói ông chủ mỗi
ngày đều chỉ ăn hạt sương cô ấy cũng
tin, chỉ duy nhất không tin ông chủ
cũng biết nấu ăn.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của ông
chủ, không giống với một người vào
bếp, mà giống với một sát thủ hơn.
“Nhược Vũ à, cho dù cậu có thích
bác sĩ Hải, cũng không nên nói những
lời trái với lương tâm như vậy” Cô ấy
nghiêm túc vỗ vai Hạ Nhược Vũ nói.
Hạ Nhược Vũ khó hiểu nhìn cô ấy:
“Tôi nói những lời trái với lương tâm khi
nào?”
“Cậu còn nói không phải, bác sĩ Du
Hải sao có thể biết nấu ăn được” Để
bày tỏ sự hoài nghi, Trần Hạ Thu
Phương còn cười ba tiếng “Ha ha ha”.
Hạ Nhược Vũ vốn dĩ không muốn
nói đến Mạc Du Hải, nhưng đã trót lỡ
nói ra rôi, cô nhất định phải làm rõ
đúng sai với cô ấy: “Tôi không hề lừa
cậu, tôi đã từng ăn đồ ăn Mạc Du Hải
nấu rồi mà”
“Thôi được rồi, Nhược Vũ, chắc tối
qua cậu mệt quá rồi nên mới xuất hiện
ảo giác, cậu mau ăn cơm đi, ngoan”
Gương mặt Trần Hạ Thu Phương tỏ
vẻ “Cậu cứ chém gió đi, tôi không tin
đâu” nói.
… Hạ Nhược Vũ không còn gì để
nói, trong lòng thầm nói, sau này nếu
có cơ hội nhất định sẽ để Thu Phương
biết, cô không hề nói dối.
Nhưng có lẽ do cô nghĩ nhiều rồi,
số lần Mạc Du Hải vào bếp nấu ăn là
cực kỳ ít, càng đừng nói đến việc nấu
cho người khác ăn.
Khi hai người họ vẫn đang ở đó
đấu võ mồm, tiếng chuông cửa đột
nhiên vang lên.
Hạ Nhược Vũ tiếp tục cúi đầu ăn,
dù sao cũng không phải đến tìm cô.
“Tôi đi mở cửa đã” Trần Hạ Thu
Phương cũng tưởng rằng có người đến
tìm mình, trực tiếp đi mở cửa.
Một người đàn ông trung niên tay
cầm một tờ giấy đưa cho cô ấy: “Cho
hỏi đây có phải nhà của cô Trần Hạ
Thu Phương không?”
“Đúng vậy, chú là ai?” Trần Hạ Thu
Phương nghi ngờ cầm lấy tờ giấy, cô ấy
trợn tròn mắt, ngạc nhiên khi nhìn thấy
hóa đơn bên trên, lắp bắp nói: “Đây, đây
không phải đồ tôi đặt”
Khuôn mặt ngơ ngác hỏi: “Đây là
đồ ai đặt?”
“Chúng tôi chủ là người vận
chuyển, những thứ khác chúng tôi
cũng không rõ.” Nói xong, người đàn
ông trung niên quay người lại, vẫy tay
nói với những người phía sau: “Chuyển
hết vào trong đi”
Chắc không phải có tiên nhân nào
đó chọn cho bọn họ một số đồ rách
nát, sau đó bắt bọn họ trả tiền đó chứ.
Đọc full tại truyen.one nhé Trần Hạ Thu Phương vội
vàng từ chối: “Ấy, đợi đã, đây không phải đồ
của bọn tôi, chú đem trả lại hết đi”
Nhưng đã có người lần lượt đi vào
bên trong, người này nối tiếp người kia,
nhìn về phía đống đồ đang xếp ở lối
vào hành lang, cô ấy tự hỏi không biết
căn hộ nhỏ của cô ấy có thể nhét được
hết đống này không.
“Cô Thu Phương cứ yên tâm sử
dụng, những thứ này đều phải thanh
toán xong rồi thì chúng tôi mới vận
chuyển đi” Người đàn ông trung niên
chỉ vào tấm thẻ trên ngực mình nói:
“Công ty vận chuyển Chim Non chúng
tôi sẽ không vận chuyển hàng hóa bừa
bãi đâu.”
Trần Hạ Thu Phương từng nghe
thấy tên công ty vận chuyển Chim Non
này, nghe nói đồ công ty họ vận chuyển
đều là hàng cao cấp, nếu như tờ hóa
đơn đó không có sai sót gì, thì giá
thành của những sản phẩm đó có thể
mua được một căn nhà rồi, vậy mà lại
được đặt trong căn nhà cô ấy thuê với
giá chưa đến 10 triệu đồng.
Ngoại trừ một người có thể làm ra
việc này, cô ấy không nghĩ ra được
người thứ hai.
Ánh mắt cô ấy bất giác nhìn về
phía người phụ nữ đang tập trung ăn
uống ở bên trong.
Mẹ ơi, con cũng rất muốn có một
người bạn trai giàu có đến như thết
“Thu Phương, là ai vậy?” Hạ Nhược
Vũ còn tưởng rằng Trần Hạ Thu
Phương rất nhanh sẽ trở lại, nhưng mà
cô ăn xong rồi người vẫn còn chưa
quay lại, hơn nữa ngoài cửa còn có
tiếng vận chuyển đồ đạc.
Cô tò mò bước ra ngoài, liên nhìn
thấy ánh mắt vừa trách móc vừa hâm
mộ của người bạn thân, cô hơi khó
hiểu, hỏi: “Chuyện này là thế nào?”
Lúc nãy hình như cô không nói gì
mà.Đọc full tại truyen.one nhé
“Không, không có gì, cậu ăn xong
rồi sao?” Trần Hạ Thu Phương từ hâm
mộ chuyển thành kích động, ông chủ
chuyển đồ đạc đến đây, có phải có
nghĩa là sau này khi Nhược Vũ không ở
đây nữa, cô ấy có thể tháo ra rồi bán
đi?
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cô
cũng cảm thấy hô hấp trở lên khó khăn.
Mẹ ơi, đó là một căn nhà đó, còn
cần gì xe với bạn trai nữa.
Hạ Nhược Vũ gật đầu, nhìn mọi
người lần lượt chuyển những thùng
giấy vào trong, sau đó lấy những đồ gia
dụng bên trong ra, lắp đặt chúng đâu
vào đấy, lại nhìn nhãn hiệu ở bên trên
thùng giấy, đều mà những thương hiệu
nổi tiếng thế giới, giá cả không hề rẻ.
Cô tấm tắc: “Thu Phương, cậu như
thế là không được đâu, cậu phát tài lúc
nào sao không nói cho tôi biết?”
“Ha ha, làm gì có chuyện đó, tôi chỉ
là vừa trúng được một tấm vé số lớn
mà thôi” Trần Hạ Thu Phương nói, cô
ấy cũng rất hi vọng có thể phát tài,
nhưng mà ông trời không cho cô ấy cơ
hội đó.
Ti vi, ghế sofa, bàn uống nước,
từng thứ đều được chuyển đi và thay
thế bằng đồ mới, thậm chí cả cửa sổ
cũng được dán thêm một lớp cửa
chống trộm.
Hai người còn có thể nghe thấy âm
thanh của máy khoan điện ở phía cửa
phòng.
Đây là đang chuyển nhà đi hay
sao?
“Thu Phương, cậu nói thật cho tôi
biết, những thứ này từ đâu mà có?” Hạ
Nhược Vũ nghiêm túc nhìn về phía cô
ấy.
Trần Hạ Thu Phương giật mình,
tưởng rằng cô đã phát hiện ra rồi, đang
lưỡng lự có nên nói thật cho cô hay
không, thì thấy cô đau lòng nói: “Thu
Phương, cậu không được vì tiền mà
bán đi chính linh hôn của mình đâu.. ”
“Cút!” Gương mặt Trần Hạ Thu
Phương tối sầm lại, làm như kiểu cô ấy
thực sự có được một khoản tiền lớn
vậy. Đọc full tại truyen.one nhé
Nhưng cô ấy lại nghĩ, bạn bè cô ấy
không có ai giàu có: “Những thứ này
đều là tôi dùng tên của cậu để mua,
đến lúc đó nhớ thanh toán ba phần tư
số tiền là được rồi”
“Cậu như thế này có thực sự ổn
không…” Hạ Nhược Vũ nghe thấy cô
ấy nói vậy thì thở ra một hơi, sau đó có
chút đau lòng nói.
Chỉ cần nhìn vào những nói đồ này
thôi, tính sơ qua cũng đủ khiến cô đau
lòng rồi.
“Không có cách nào khác, ai bảo
cậu ở cùng tôi, để phù hợp với địa vị
của cậu, tôi đã đặc biệt đặt số hàng
hóa này, cậu có hài lòng không?”
Trần Hạ Thu Phương cười với cô,
như này chắc cô không còn gì để nói
nữa rồi.
“Cậu thắng rồi” Hạ Nhược Vũ vẫn
còn chìm đắm trong nỗi đau, nên
không nhìn thấy người bạn thân của
mình vừa thở ra một hơi, biểu cảm nhẹ
nhõm.
Cuối cùng, đến cửa cũng bị những
người lắp đặt tháo xuống, đổi thành
cửa chống trộm kiên cố và an toàn
hơn, nếu như có thể dỡ xuống cả bức
tường, Hạ Nhược Vũ tin rằng bọn họ
cũng sẽ dỡ nó xuống và dọn đi.
Ngoại trừ việc diện tích của căn
nhà không thay đổi, cả căn phòng gần
như đã thay đổi hoàn toàn.