Chương 225: Về sau đừng xuất hiện
Hai người họ vừa đi tới cửa, một y
tá đã vội vã chạy vào: “Cô, cô Hạ, anh
Hàn phẫu thuật xong rồi”
“Cô nói ai, anh ta tên là gì? Mau nói
đi, người mà cô nói tên là gì?” Cả người
Mạc Du Uyên cứng đờ, sau đó kéo áo
của người y tá này, kích động nói.
Người họ Hàn quen với Hạ Nhược
Vũ chắc không chỉ có một người nhỉ,
nhưng trong lòng cô ta lại liên tưởng
tới người kia.
Không, Hàn Công Danh đang đi
làm mà, sao lại bị thương được.
“Là… là… Cô y tá có chút khó khăn
nhìn Hạ Nhược Vũ, chuyện bị thương
này thuộc riêng tư, cô ấy không dám
nhiều lời.
Hạ Nhược Vũ biết chức trách của y
tá, cũng không để cô ấy khó xử: “Hàn
Công Danh bị thương.”
“Bị thương, sao anh ấy lại bị
thương, có phải do cô hại hay không?”
Ánh mắt sắc bén của Mạc Du Uyên
nhìn chòng chọc vào Hạ Nhược Vũ.
Cô mấp máy môi, ngầm đồng ý.
“Hạ Nhược Vũ, cái đồ yêu tinh hại
người, đồ sao chổi, cô toàn khiến
người chung quanh mình bị hại thảm
thôi.
Mạc Du Uyên hận không thể tiến
lên cho cô một bạt tai, nhưng nhìn
người đứng bên cạnh cô thì chỉ đành
nhịn xuống.
“Cô đưa tôi đi nhanh lên.” Mặc kệ y
tá có đồng ý hay không, Mạc Du Uyên
không nói hai lời liền kéo người ta đi.
Lục Khánh Huyền nhìn cô ta đi,
cũng không có lý do gì ở lại, cuối cùng
u oán nhìn bọn họ một cái, nghiến răng
đi theo: “Du Uyên chờ chị một chút, chị
đi với em”
Hai người vừa đi, căn phòng lại
khôi phục sự yên tĩnh.
Hạ Nhược Vũ tự giêu cười một
tiếng, trong một ngày mà bị người ta
gọi hai lần là sao chổi, không chừng
bọn họ nói không sai, không thì Hàn
Công Danh làm sao bị thương, nếu
không phải Lục Khánh Huyền liêu mình
bảo vệ, Mạc Du Hải có lẽ cũng trở
thành một trong số đó.
Chỉ là anh may mắn hơn thôi.
Mà cô gặp họa liên tục, giống như
có người cố y đối nghịch với cô, đáng
sợ hơn là cô còn không biết người
đứng sau là ai.
Cô từng nghỉ ngờ là do Lục Khánh
Huyền làm, nhưng dựa vào thân phận
của cô ta thì không có năng lực làm
chuyện này.
“Mặc dù em gái của anh xấu miệng
một chút nhưng cũng nói đúng sự thật,
sau này không phiền đến bác sĩ Mạc
nữa.
Nói xong, Hạ Nhược Vũ cười, miễn
cưỡng đi giày của mình vào rồi khấp
khiễng đi ra ngoài.
Mạc Du Hải dùng ánh mắt sâu
thẳm nhìn bóng lưng yếu ớt quật
cường kia, trong mắt như có dòng
nước ngầm, nhưng nhanh chóng biến
mất trong vùng tối tăm, không ai đoán
ra lúc này anh đang nghĩ gì.
“Sao cậu lại đến đây một mình”
Trần Hạ Thu Phương nhìn Hạ Nhược
Vũ vịn tường khập khễnh đi tới, ngẩng
đầu ngó phía sau cô.
Phía sau trống rỗng không có một
ai.
Ông chủ đâu, sao lại không đỡ
Nhược Vũ.
Ánh mắt Hạ Nhược Vũ tối lại,
nhưng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ
bình thường, bình tĩnh đổi đề tài: “Ừm,
Hàn Công Danh thế nào rồi?”
“Anh ta không sao cả, đã vào
phòng hồi sức rồi, anh ta cũng may
lắm, đạn găm vào xương bả vai” Thu
Phương sửng sốt một chút, trả lời.
Ngừng một chút rồi ngó chung
quanh, xác nhận không có người mới
nhỏ giọng nói vào tai cô: “Nhược Vũ
này, tôi khuyên cậu đừng có qua, cái bà
già yêu quái kia đoán chừng có thể
nuốt sống cậu đấy”
“Còn cả cái cô Mạc Du Uyên kia
nữa, cậu chắc chắn sẽ không chịu nổi.”
Trần Hạ Thu Phương trực tiếp
thăng cấp cho mẹ của Hàn Công Danh
là bà già yêu quái, ngay cả khi Hạ
Nhược Vũ rời đi chưa tới một tiếng,
những lời chửi rủa của bà ta không
ngừng lặp lại, khiến cô ấy bị choáng
váng.
“Không sao.” Hạ Nhược Vũ hiểu ý
tốt của bạn nhưng nghĩ tới ánh mắt của
Hàn Công Danh lúc thay cô đỡ đạn, cô
không cách nào coi nhẹ được, không
phải vì tha thứ, mà bởi vì lương tâm
không cho phép.
Trần Hạ Thu Phương thấy cô kiên
trì thì hết cash, chỉ có thể theo cô cùng
đi, nếu bà già yêu quái kia dám động
tay chân thì cô cũng sẽ hỗ trợ Nhược
Vũ.
Người còn chưa vào phòng, tiếng
nói chuyện bên trong đã vọng ra.
“Dì cứ yên tâm, tiền thuốc men, phí
chữa bệnh cháu sẽ lo hết.”
“Sao mà được chứ”
“Dì, cô Mạc có ý tốt thì dì cứ nhận
đi”
Những người trong phòng lặng đi
khi thấy họ bước vào.
Ai cũng nhìn Hạ Nhược Vũ bằng
ánh mắt chán ghét và hận thù.
“Hạ Nhược Vũ, bây giờ cô mới vác
mặt tới à, vừa rồi cô chạy đi đâu” Lý
Thấm trừng mắt nhìn cô.
Hạ Nhược Vũ bình tĩnh nhìn bà ta:
“Cháu không chạy, chuyện gì nên chịu
trách nhiệm, cháu tuyệt đối không trốn
tránh”
Ánh mắt cô lại rơi vào Hàn Công
Danh đang hôn mê, còn chưa nhìn
được bao lâu, một bóng người đã tiến
đến, che khuất tầm nhìn của cô. Ánh
mắt cảnh cáo của Mạc Du Uyên lại
phóng tới.
Cô cũng không nói gì, rời ánh mắt
đi: “Anh ấy thế nào rồi”
“Thế nào à, còn có thể thế nào.
Con của tôi bị cô hại thành thế này,
chẳng lẽ còn chưa đủ sao, chẳng lẽ
chờ nó bị cô hại chết thì cô mới hài
lòng?”
Lý Thấm càng nói càng xúc động,
nếu không phải kiêng dè người đàn
ông vừa rồi, bà ta đã sớm nhào tới xé
xác Hạ Nhược Vũ.
Đặc biệt còn có Mạc Du Uyên ở
đâu, bà ta càng muốn cho Hạ Nhược
Vũ thấy thái độ của mình.
“Tôi nói là bác gái Lý, chuyện này
đâu thể trách mình Nhược Vũ, lúc nãy
cảnh sát tới lấy lời khai cũng nói rồi
mà, đây là có người cố ý trả thù, không
chừng đứa con trai yêu dấu của bà đắc
tội với một cô gái nào đó, người ta khó
chịu thì tìm người tới giết thôi”
Trần Hạ Thu Phương không nhịn
được, cách xe như vậy mà cô vẫn có
thể cảm nhận được nước bọt của Lý
Thấm muốn văng lên mặt.
Lý Thấm có hơi mất tự nhiên và lo
lắng, lặng lẽ nhìn thoáng qua phản ứng
của Mạc Du Uyên, thấy cô ta không tức
giận thì lại cứng lên: “Cô đừng có mà
vu oan cho con của tôi, con trai tôi ưu
†ú như vậy, sao đắc tội với người khác
được.”
Ngừng lại một chút, lại dùng ánh
mắt khinh thường cười trên nỗi đau
của kẻ khác: “Cô chắc còn chưa biết,
Hạ Nhược Vũ mới là loại phụ nữ lắng
lơ, vừa rồi còn mập mờ với một người
đàn ông trước mặt mọi người, lôi lôi
kéo kéo, tôi thấy mà còn thẹn thay cho
cô ta.
Bà ta vừa thuận miệng một câu, đã
làm tổn thương mấy người, bảo gồm
cả người bà ta rất xem trọng là Mạc Du
Uyên.
Trần Hạ Thu Phương nhìn thoáng
của sắc mặt có chút cứng ngắc của
Mạc Du Uyên, làm bộ nói: “Thật sao,
sao tôi lại không biết nhỉ, người đó tên
là gì, nói nghe xem nào.”
Ngoại trừ Lý Thấm không biết quan
hệ giữa Mạc Du Uyên và Mạc Du Hải,
Tiểu Quyên cũng biết, cô ta dùng sức
kéo tay áo của Lý Thấm, hi vọng bà ta
không nói ra điều ngu xuẩn gì.