Chương 220: Sẽ không có chuyện gì
Hạ Nhược Vũ dựa vào ghế sô pha
mềm mại, tràn đầy châm chọc, “Đương
nhiên là anh không biết, anh hoàn toàn
không quan tâm. Anh cảm thấy kẻ vô
nhân tính như anh làm gì có quyên mà
nói chuyện đó.”
Ngay từ đầu, cô đã nói lời gay gắt
với anh ta, nhưng Hàn Công Danh
không tức giận, dung túng từng lời một,
bởi vì anh ta cảm thấy đây đều là hậu
quả do chính mình gây ra và bản thân
anh ta phải gánh chịu, thế nhưng
chuyện về Lâm Minh Thư, anh ta cần
giải thích một chút.
Anh ta không muốn bị đổ oan rồi
nhận lấy châm chọc và khiêu khích của co.
“Vậy thì em có biết tại sao cô ấy lại
có thai không?”
“Hàn Công Danh, anh đang đùa tôi
đấy à?” Làm sao mang thai, chẳng lẽ
một mình mang thai được à?
Hàn Dư cười khổ, “Cô ấy biết trong
lòng anh có em, tôi cũng định nói rõ
ràng với cô ấy, ngày đó, cô ấy hẹn anh
tới, hai người cũng nói rõ ràng tách ra
là được, anh cũng không suy nghĩ
nhiều. Kết quả là cô ấy bỏ thuốc vào
rượu của anh”
Hạ Nhược Vũ sửng sốt một chút,
cô thật sự không biết chuyện này, sau
đó nghĩ lại, liền phủ nhận lời anh ta nói:
“Việc xấu của anh quá nhiều rồi, ai biết
anh nói thật hay giả, bây giờ Minh Thư
cũng không biết đi đâu rồi.”
“Em cũng nói anh làm việc xấu
nhiều, nhưng em có thấy anh bất cẩn
để người ta có thai bao giờ không?”
Trong mắt Hàn Công Danh có một tia
tự giễu.
Cô hé miệng lại không biết phản
bác thế nào, đúng là Hàn Công Danh
hay trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng anh
ta chưa hề làm ra chuyện lớn, chỉ có
mỗi lần của Minh Thư.
Nhưng như vậy cũng chẳng đại
biểu cho cái gì: ‘Cho dù là Minh Thư bỏ
thuốc, anh có dám nhận không thừa
nhận trước kia không phải không?”
“Không thể” Hàn Công Danh chật
vật đáp, nhưng anh ta lại bổ sung một
câu: “Anh biết trước kia mình rất phóng
đãng, anh cho là em sẽ mãi mãi không
rời xa anh, nhưng bây giờ anh biết,
cuộc sống sau này mà không có em thì
thế giới của anh đều là màu xám trắng.
“Vậy thì ngại quá, rời khỏi anh là
lựa chọn đúng đắn nhất trong đời của
tôi, bây giờ cuộc sống của tôi có rất
nhiều màu, cũng rất hài lòng với cuộc
sống hiện tại.”
Hạ Nhược Vũ cố ý nói người lại lời
anh ta, thấy vẻ mặt cứng ngắc của anh
ta thì trong lòng thoải mái hơn nhiều.
“Lời anh nói cũng xong rồi, thứ cho
không tiếp được.”
Cô nhìn thoáng qua thời gian,
không biết mình đã ra ngoài hơn một
tiếng rồi, nhất định là Thu Phương
đang sốt ruột chờ.
“Nhược Vũ, đợi đã… Hàn Công
Danh vội vàng đi theo cô.
Hạ Nhược Vũ phất tay: “Đừng nói
mấy lời kia nữa, tôi không muốn nghe”
Ngừng một chút, cô cười vô hại với
anh ta, nói từng câu từng chữ rõ ràng:
“Sau này hai người hai nơi, tự sống tốt
phần của mình đi”
Cô chỉ có một yêu cầu, chính là
đừng gây rắc rối đến cho cô.
Cảm kích vì lúc đó chưa cưới.
“Nhược Vũ, anh chưa hề nghĩ tới
việc rời khỏi em, thật xin lỗi, là anh đã
tổn thương em rồi.” Hàn Công Danh
cười gượng, đôi mắt đào hoa dịu dàng
hiện lên vẻ buồn bã và thất thần.
Trong lúc nhất thời, trong lòng cô
có một tia xúc động, không phải vì còn
lưu luyến người đàn ông trước mặt, mà
là chỉ có chút cảm thán mà thôi.
Nếu trước kia anh ta không ngoại
tình, cô sẽ không quay về bắt gian,
càng sẽ không đem bản thân dâng cho
Mạc Du Hải, Minh Thư cũng sẽ không
có được hi vọng, chuyện về sau cũng
sẽ không xảy ra.
Chỉ có thể nói là tạo hóa trêu
ngươi, hi vọng anh ta có thể thay đổi
thành một người mới.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng
hai cốc cà phê tới.
Hàn Công Danh còn muốn nói gì
đó, thấy người phục vụ vừa gọi món đã
bị thay đồ, điều kỳ quái là người phục
vụ nở nụ cười quái dị, một tay bưng
khay nhưng tay kia lại đút vào túi.
Anh nhìn thấy Hạ Nhược Vũ kéo
ghế ra, người phục vụ lấy trong túi ra
thứ gì đó, sắc mặt thay đổi, không khỏi
hét lên: “Nhược Vũ, cẩn thận!”
“Cái gì?” Hạ Nhược Vũ quay đầu lại
nhìn, chỉ thấy khuôn mặt của Hàn Công
Danh càng lúc càng gần, cô muốn
tránh ra xa thì đã thấy Hàn Công Danh
lao đến, ôm cô vào lòng, trong mắt
mang theo một tia dịu dàng, khóe môi
mỏng buông ra một nụ cười.
Sau đó, cô kinh hoàng khi thấy
người phục vụ đang bưng khay lấy ra
một khẩu súng lục đen từ trong túi của
mình, có gắn ống giảm thanh, bắn hai
phát về phía cô.
Chỉ nghe thấy tiếng đạn xuyên qua
và tiếng kêu rên của người đàn ông, cô
cảm thấy sức nặng của Hàn Công
Danh đang dựa vào người mình, áo sơ
mi trắng đã nhuộm đầy máu.
Trong chốc lát, quán cà phê vang
lên tiếng la hét âm ï.
“Ôi, giết người, giết người rồi”
“Chạy mau, kẻ kia có súng.”
“Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát: Ôi, tôi
không muốn chết”
Tiếng la hét nối tiếp nhau xen lân
tiếng khóc của mấy đứa trẻ, ồn ào
quanh quẩn bên tai Hạ Nhược Vũ, cô
ngốc nghếch ôm lấy cơ thể Hàn Công
Danh, bàn tay cô thấy ướt sũng, cô liền
giơ lên xem, màu máu đỏ sền sệt trước
mắt, tay không tự chủ run lên.
Hầu như toàn bộ áo sơ mi trắng
của Hàn Công Danh đều bị nhuộm
thành màu đỏ.
Tên sát thủ thấy không thành công,
anh ta muốn nổ thêm một phát súng
giải quyết Hạ Nhược Vũ, nhưng lại bị
đám người hung hãn bao vây, ra tay
cũng không kịp, nếu tiếp tục ở đây, thân
phận của anh ta sẽ bị bại lộ.
Anh ta chỉ có thể rời đi trước và
sau đó tìm kiếm cơ hội.
“Hàn Công Danh, Hàn Công Danh,
anh mau nói gì đi” Hạ Nhược Vũ cuối
cùng cũng tìm được giọng nói của
mình, cô không ngừng gọi tên Hàn
Công Danh, nhưng anh ta lại không hề
đáp lại, trái tim cô như bị bóp nghẹt.
Giọng nói bất giác run rẩy, gào thét
nói: “Tại sao lại cứu tôi, tôi không cần
anh cứu tôi, tôi không muốn nợ anh,
anh không được chế, nếu không thì
cũng chết vô ích mà thôi”
“Có ai không, mau gọi cứu thương,
bạn của tôi bị trúng đạn rồi.”
Người đàn ông dựa vào cô ho nhẹ,
vốn đã bị thương rất nặng, anh ta vẫn
dùng chút sức tàn an ủi cô: “Anh không
sao đâu Nhược Vũ…”
“Anh chảy nhiều máu như vậy, sao
mà không sao được, anh đừng nói gì
cả, tôi gọi xe cấp cứu cho anh, nhất
định không được ngủ, nghe chưa?” Hạ
Nhược Vũ thấy anh ta còn ý thức, vừa
vui mừng vừa lo lắng nói.
“Ừm, được rồi, anh sẽ nghe lời em”
Hàn Công Danh lúc này vẫn còn tâm
trạng mỉm cười, ánh mắt anh ta chứa
đầy tình cảm, như muốn in sâu biểu
cảm của cô lúc này trong lòng.
Nhược Vũ vẫn quan tâm đến mình,
thật tốt.
Hạ Nhược Vũ thấy anh ta sắp đến
tình trạng bị sốc, còn nói những lời này,
cô cũng không biết nên đáp lại làm
sao, chỉ có thể làm chuyện vừa sức
mình, rút khăn vải trên bàn, ấn vào chỗ
bị thương của anh ta, muốn cầm máu
cho anh ta.
Không biết anh ta bị thương ở đâu,
máu không cầm được, khăn trải bàn
cũng ướt một mảng lớn.
Sắc mặt anh ta càng ngày càng
trắng, mí mắt nhiều lần suýt chút nữa
thì nhắm lại.
Hạ Nhược Vũ gấp lắm rồi: “Hàn
Công Danh không được ngủ, anh có
nghe không, không được ngủ.”
Hàn Công Danh thậm chí không
còn sức để trả lời, chỉ cần cô không
sao là được.
Cuối cùng sau mười phút, cô nghe
được tiếng còi xe cứu thương vang lên
ngoài cửa thì kích động hô lên: “Hàn
Công Danh, anh nghe chưa, xe cứu
thương tới rồi, anh sẽ không sao, anh
có nghe không?”
Cô cúi đầu thì thấy anh ta đã lâm
vào hôn mê.