Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 212




Chương 212: Cuộc điện thoại của dì Tiêu

 

Hạ Nhược Vũ không dám nhìn thẳng

vào Trần Hạ Thu Phương, cô giả vờ bình

tĩnh xuống lầu, nhưng mang tai đã đỏ thấu.

Sáng nay vội quá nên quên dọn dẹp,

cô không ngờ rằng Thu Phương sẽ đầy cửa

ra xem, xấu hổ chết mất.

Buổi tối, khi Mạc Du Hải trở về thì Hạ

Nhược Vũ vẫn luôn phụng phịu với anh.

Mạc Du Hải nhìn về phía Tinh Giang,

Tinh Giang mấp máy môi… Phòng ngủ ấy!

Cuối cùng thì Mạc Du Hải cũng đã

hiểu, cô đang giận anh đây mà. Anh nháy

mắt với Tinh Giang, anh ta gật đầu cung

kính rồi đi ra ngoài.

Kết quả cuối cùng là Hạ Nhược Vũ bị

kéo về giường diễn thêm mấy tập ‘yêu tinh

đánh nhau’ nữa, cái gì mà không vừa lòng,

khó chịu đều bị phá thành từng mảnh nhỏ.

Chỉ còn lại rên rỉ cầu xin xa thứ.

“Cầm thú!” Người Hạ Nhược Vũ trần

trùng trục nằm đó quấn khăn, cô lầm bẩm.

Một tay Mạc Du Hải chống cằm, anh

dùng một loại tư thế vô cùng lười biếng

nhìn cô, giọng nói sau khi được thỏa mãn

trở nên khàn khàn: “Em đang nói gì thế.”

“Không có gì, em muốn đi ngủ.” Hạ

Nhược Vũ kéo chăn trùm lên đầu rồi bắt

đầu giả chết, cô cũng không dám gây

chuyện với con sư tử hung dữ này.

Đây chính là thú dữ xổng chuồng.

Mạc Du Hải cười cười nhưng cũng

không trả lời, anh duỗi cánh tay dài của

mình ra rồi ôm cô gái nhỏ nhắn kia vào lòng

theo thói quen. Anh cảm nhận được sự

cứng đờ của cô thì nhếch miệng nói: “Yên

tâm, anh không làm gì em nữa đâu, trừ khi

em muốn…”

“Không không, em không muốn, em

chỉ muốn đi ngủ thôi.” Hạ Nhược Vũ vội

vàng lắc đầu.

Giọng nói của người đàn ông hiện rõ

sự tiếc nuối: “Vậy thì ngủ đi.”

Trong lòng Hạ Nhược Vũ đang gào

thét, tiếc nuối cái quỷ, vừa về chưa tới nửa

tiếng thì đã kéo cô lên giường ‘đánh nhau’

ba tiếng đồng hồ. Còn chưa đủ hay sao mà

tiếp tục, nếu tiếp tục thì chẳng khác nào

tiễn cái mạng già này của cô đi chứ.

Suốt cả đêm, Hạ Nhược Vũ cứ mơ lặp

đi lặp lại một giấc mộng. Trong giấc mơ đó,

Mạc Du Hải biến thành một trái cà tím siêu

†o khổng lồ đuổi theo cô, cứ kêu lên cô mau

ăn đi, hại cô ngay cả mơ cũng không được

thoải mái, chạy cả một đêm dài.

 

Buổi sáng tỉnh dậy, Hạ Nhược Vũ thấy

cả người mình đều đau nhức, đúng như

kiểu vừa tham gia chạy đường dài vậy.

Chỗ bên cạnh đã lạnh từ lâu rồi, chỉ có

một tờ giấy ghi chú được đặt trên tủ đầu

giường.

Hạ Nhược Vũ nhếch miệng rồi quay

người lấy tờ giấy đó lại. Trên tờ giấy là một

hàng chữ rồng bay phượng múa, mỗi một

chữ đều vô cùng mạnh mẽ, giống như tính

cách của người nào đó vậy.

Người đó vốn đã bá đạo, ngay cả chữ

viết cũng y như vậy.

Tối về ăn cơm ư? Ăn cơm gì, đừng nói

là về nhà họ Mạc nhé? Cô đã chịu đựng

quá đủ cái bầu không khí kỳ quái ở nhà họ

Mạc rồi. Có thể từ chối không nhỉ?

Hạ Nhược Vũ thuận tay định vò tờ giấy

lại rồi ném đi theo bản năng. Nhưng sau đó

giường như cô lại nghĩ tới điều gì, cô lấy tờ

giấy đó lại rồi bỏ vào ngăn kéo bên cạnh

mình.

Làm xong những thứ này thì Hạ Nhược

Vũ mới bắt đầu nằm dài ra.

Nhưng có người thấy cô nằm quá

thoải mái nên khó chịu. Hạ Nhược Vũ nằm

chưa tới năm phút thì điện thoại của cô đã

vang lên.

Hạ Nhược Vũ cũng không có suy nghĩ

nhiều, cô lấy điện thoại tới rồi trực tiếp nhấn

kết nối: “A lô, ai vậy?”

“Là tôi.”

Hạ Nhược Vũ nghe được giọng của

đầu dây bên kia thì vội vàng ngồi bật dậy.

Cô nâng tinh thần lên, trong giọng nói cũng

mang theo chút cẩn thận: “Là dì Loan ạ?”

Sao mẹ của Mạc Du Hải lại gọi điện

cho mình chứ, thế này thì kinh dị quá rồi.

“Trí nhớ của cô Vũ tốt nhỉ.”

Đó cũng tức là cô đoán đúng rồi. Hạ

Nhược Vũ nghĩ tới chuyện người ở đầu dây

bên kia là mẹ của Mạc Du Hải thì tư thế

ngồi cũng không khỏi nghiêm túc lên: “Dì

Loan quá khen rồi.”

“Ha ha, cô Vũ không cần phải căng

thẳng.” Châu Bích Loan nói vô cùng từ tốn:

“Là tôi điện thoại hơi bất ngờ.

“Không sao ạ, dì Loan có chuyện gì

không ạ?” Mặc dù Châu Bích Loan nói

chuyện rất khách sáo nhưng không biết tại

sao trong lòng Hạ Nhược Vũ lại có một cảm

giác rất quái dị không thể nói thành lời.

Châu Bích Loan nói hai câu vòng vo rồi

bắt đầu bộc lộ mục đích của cuộc điện

thoại này: “Không biết là cô Vũ đây có thời

gian để ra ngoài ngồi một chút hay

không?”

Hạ Nhược Vũ hơi sững sờ, nhưng cô

vẫn lên tiếng đáp: “Dạ được.”

Không phải sáng nay Mạc Du Hải để

lời nhắn lại muốn dẫn cô về sao. Sao bây

giờ mẹ anh lại muốn gặp cô chứ?

“Mười giờ, ở quán cà phê Bắc Ngạn

được không?” Châu Bích Loan hỏi với

giọng trưng cầu ý kiến, nhưng thật ra bà ta

đã quyết định rồi.

Hạ Nhược Vũ cũng không có suy nghĩ

gì nhiều, cô đã đồng ý ra ngoài thì ngồi đâu

cũng giống nhau: “Vâng, cháu sẽ đến đúng

giờ.”

“Vậy là tốt rồi.” Châu Bích Loan trả lời,

giọng bà ta rất dịu dàng.

Cho tới khi cúp điện thoại thì Hạ

Nhược Vũ vẫn còn có chút mơ màng. Mẹ

của Mạc Du Hải thật sự gọi điện thoại tới,

đầu óc của cô dần dần tỉnh táo lại, vội vàng

đi xuống giường nhìn thoáng qua đồng hồ,

còn chưa tới nửa tiếng là đã đến thời gian

hẹn.

Cô còn phải rửa mặt trang điểm, thời

gian rất gấp gáp.

Hạ Nhược Vũ chạy vội vào phòng tắm

đánh răng rửa mặt, vừa soi gương nhìn bản

thân mình.

Nhưng cô có chút do dự rằng có nên

nói với Mạc Du Hải trước không, dù sao thì

đó cũng là mẹ của anh.

Chỉ là ý nghĩ này vừa mới xuất hiện

trong đầu thì đã bị Hạ Nhược Vũ bác bỏ. Dì

Loan tự gọi điện thoại tới chắc chắn là

không muốn cho Mạc Du Hải biết, nếu như

cô nói thì lại nhiều chuyện quá.

Cuối cùng Hạ Nhược Vũ vẫn quyết

định không nói cho Mạc Du Hải biết, hôm

nay Tinh Giang cũng đã có việc đi ra ngoài,

chỉ có mỗi cô ở nhà mà thôi.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên

Hạ Nhược Vũ đi gặp mẹ của Mạc Du Hải,

nhưng chuyện ăn cơm hôm đó cũng chẳng

hề vui vẻ chút nào. Đây là lần đầu tiên hai

người chính thức gặp riêng nhau.

Trong lòng cô còn có một chút căng

thẳng không nói được thành lời, giống như

con dâu mới lần đầu gặp mẹ chồng vậy.

Hạ Nhược Vũ bị ý nghĩ trong lòng mình

làm ngần người, trong thời gian suy nghĩ

lung tung thì xe đã đi tới nơi hẹn gặp mặt.

Hạ Nhược Vũ thấy đã sắp tới giờ hẹn,

cô vội vàng xuống xe rồi đi nhanh vào quán

cà phê.

Từ phía xa đã thấy một người phụ nữ

trung niên nhã nhặn lịch sự, bà ta mặc một

bộ váy màu nhạt, ngồi ở vị trí sát cửa sổ.

Mỗi một hành động của Châu Bích Loan

đều thể hiện rõ phong thái của bà chủ nhà

giàu.

Hạ Nhược Vũ không thể không cảm

thán, khí chất của mẹ Mạc Du Hải đúng là

tốt thật, hơn nữa chăm sóc và giữ gìn làn

da rất tốt. Nhìn thoáng qua chỉ còn tưởng

bà ta mới ba mươi bốn mươi tuổi. Cô hít sâu

một hơi rồi đi tới đó.

“Cháu xin lỗi vì để dì Loan chờ lâu.”

Thật ra cô không hề đến trễ, chỉ là đến

sát giờ mà thôi, vả lại cô cũng không ngờ

rằng dì Loan sẽ tới đúng giờ như vậy.

Châu Bích Loan nhếch miệng, bà ta

không hề nói mình giận, cũng không hề nói

mình không giận: “Cô Vũ ngồi đi, đây là do

tôi đến sớm.”

Bà ta dừng một chút rồi vươn ngón tay

cầm lấy thìa bạc, nhẹ nhàng khuấy cà phê

trong ly, bà ta nói rất thản nhiên: “Từ trước

tới giờ tôi không thích để người khác chờ

mình.”

Giọng điệu của Châu Bích Loan nhìn

thì như nhẹ nhàng tùy ý, nhưng thật ra nó là

một thanh kiếm đâm thẳng vào lòng Hạ

Nhược Vũ. Cô tự nhủ với mình rằng đây chỉ

là ảo giác, hai người mới chỉ gặp nhau có

hai lần.

Không có lý do gì đề bà ta nhằm vào

cô cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.