Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 211




Chương 211: Tình hình chiên đầu kịch liệt

 

Chờ khi ông ta nhìn kỹ rồi thì trả lại với

vẻ vô cùng cung kính, còn cúi người chín

mươi độ chào cô rồi mới vô cùng kích động

mà nói: “Có thể tiếp đãi cô là sự vinh hạnh

của tôi.”

Ông ta nói xong rồi quay đầu trừng

mắt với đám nhân viên đang trợn mắt há

mồm, không có mắt nhìn người kia: “Còn

không mau đi rót trà cho khác.

Ông ta đợi vài giây đồng hồ mà vẫn

chưa thấy ai động đậy thì mới phát hiện

bầu không khí này có chút không đúng.

Ông ta quay đầu lại với vẻ mặt vô cùng khó

coi: “Lý Phỉ Phi, có phải là cô lại tạo ra rắc

rối cho tôi đúng không!”

Đây chính là khách hàng cầm thẻ Vip,

là tượng trưng cho người kia, cho dù ai tiếp

đãi tấm thẻ này đều hận không thể cúng

bái người cầm thẻ. Đừng nói là hai người

nhân viên ngu xuẩn này của ông ta đã làm

ra chuyện ngu ngốc gì rồi nhé.

Sắc mặt của Lý Phi Phi trắng bệch như

tờ giấy, cô ta há to miệng nhưng nói không

nên lời, cô ta không ngờ rằng tấm thẻ này

là thật. Khi Lý Phỉ Phỉ nghĩ tới việc mình đã

làm mích lòng chủ nhân của tấm thẻ này thì

hai cái đùi cũng bắt đầu run rầy.

Trần Hạ Thu Phương còn vui vẻ tốt

bụng giải thích thay Lý Phi Phi rằng: “Quản

lý, cũng không có gì đâu, nhân viên của

ông nói là tấm thẻ Vip của chúng tôi là giả,

không mua nồi bộ quần áo rẻ nhất trong

tiệm các ông. Chúng ta vẫn nên đi thì tốt

hơn Nhược Vũ ạ, để cho người ta đỡ phải

báo cảnh sát.”

Cô ấy nhắc lại những lời Lý Phi Phi vừa

“Tôi, tôi…” Lý Phỉ Phỉ ấp úng nửa ngày

trời cũng chẳng nói được gì, nét mặt của cô

ta thay đổi cũng đã chứng minh những gì

Trần Hạ Thu Phương nói là đúng

Gương mặt mập mạp của quản lý nhăn

nhúm lại ngay lập tức, ông ta tức giận mà

mắng to: “Tôi đã sớm biết cô là một người

không chính trực mà, bây giờ còn dám nói

lời như thế nữa đấy. Lý Phỉ Phi, cô cút đi, cô

đã bị sa thải rồi!”

Quản lý la mắng Lý Phi Phỉ xong thì

quay đầu lại biến thành Phật Di Lặc cười ha

hả như cũ: “Cô gì ơi, xin lỗi cô, là do tiệm

chúng tôi dạy nhân viên không nghiêm, xin

lỗi vì đã khiến cho cô có một trải nghiệm xấu.

Công việc này là do nhà Lý Phỉ Phi tìm

mối quan hệ đưa cô ta vào làm, chính là vì

để cho cô ta có thể quen được nhiều người

có tiền. Có thể tìm được một cậu ấm nhà

giàu mà gả. Nhưng từ giờ thì giấc mộng

chim sẻ biến Phượng Hoàng của cô ta đã

vỡ tan.

“Quản lý ơi tôi biết sai rồi, tôi xin ông

đừng đuổi tôi mà.”

“Cầu xin tôi thì có ích gì, cô gây ra

chuyện lớn như thế này thì sa thải đã là

hình phạt nhẹ nhất rồi đấy.” Mặc dù ngoài

miệng quản lý nói như thế nhưng ánh mắt

ông ta vẫn luôn nhìn về phía Hạ Nhược Vũ,

dường như đang cố ý làm cho cô xem.

Lý Phỉ Phỉ cũng hiểu ngay, cô ta ra vẻ

đáng thương rồi nói: “Xin lỗi cô, tôi cũng

không phải là cố ý.”

“Cô không cố ý thì chính là có ý rồi

đúng không.” Trần Hạ Thu Phương phản

bác lại.

Đột nhiên Hạ Nhược Vũ cảm thấy có

chút không thú vì, vì sao lại phải cược một

lần mua xuống mấy thứ kia chứ, cô nói:

“Không phải là cậu muốn đi thăm nhà tôi à

Thu Phương, chúng ta đi thôi.”

“Đúng rồi, cậu ở tầng bao nhiêu.” Trần

Hạ Thu Phương nghe xong thì chuyển

hứng thú ngay lập tức, cô ấy cũng chẳng

thèm để ý tới vẻ mặt của mấy người kia mà

trực tiếp đi theo Hạ Nhược Vũ ra ngoài.

“Ở tầng sáu mươi sáu, tầm mắt cũng

không tệ lắm.”

“Mẹ ơi, tầng cao nhất cơ à, mau dẫn

tôi lên xem.”

Quản lý nghe được bốn chữ ‘tầng sáu

mươi sáu’ thì giật thót tim, cả người ông ta

bắt đầu chao đảo. Có lẽ tất cả mọi người

đều không biết người ở tầng sáu mươi sáu

là ai, chỉ có một số ít biết.

Đó chính là người đại biểu cho quyền

lực và tiền tài ở thành phố Đà Nẵng này,

làm mích lòng người phụ nữ của anh thì

đừng hòng làm ăn ở chỗ này nữa.”

Mấy cô nhân viên kia thấy mặt quản lý

của mình trắng bệch không còn chút máu

thì vội vàng vây lại hỏi thăm: “Quản lý, quản

lý ơi ông sao thế.”

“Cô gái lúc nãy là ai, vì sao ông lại sợ

cô ta đến thế chứ.”

“Tấm thẻ Vip đó là thật à?”

“Toi đời rồi, mọi thứ đều xong rồi.

Tương lai của tôi đều bị đám người có tầm

nhìn hạn hẹp như các cô dẫm nát rồi.”

Quản lý con người lại, ông ta chỉ hị vọng

rằng người phụ nữ vừa nãy không nói

chuyện này với người kia.

Nếu không thì bọn họ thật sự xong đời

Nhưng chút hi vọng cuối cùng trong

lòng ông ta cũng bị người chọc thủng.

“Không cần tôi nói nhiều, hẳn là ông

cũng biết nên làm như thế nào nhỉ.” Tinh

Giang cũng không rời đi ngay lập tức mà là

ở lại giải quyết hậu quả.

Những người khác không nhận ra Tỉnh

Giang là ai, nhưng lúc quản lý tham gia tiệc

rượu thì từng thấy anh ta đi bên cạnh người

kia. Mặt ông ta cắt không còn chút máu,

cuối cùng chỉ có thể ỉu xìu mà gật đầu: “Tôi

hiểu rồi.”

“Tôi cho ông thời gian hai ngày.” Tinh

Giang để lại một câu nói rồi dẫn người đuồi

theo Hạ Nhược Vũ nơi xa.

Tên mập mạp này nên cảm thấy may

mắn vì hôm nay người đi theo cô Vũ là Tinh

Giang anh, nếu đổi thành cậu cả thì chắc

chắn sẽ không xử lý dễ dàng như thế.

Bọn họ vừa đi thì ông mập mạp kia

trực tiếp ngồi bệt xuống đất, cả người ông

ta như mất hết sức lực, không còn chút tỉnh

thần nào.

Hạ Nhược Vũ không biết rằng, chưa

tới hai ngày là cái cửa hàng đó đã đồi biển

hiệu. Sau khi Mạc Du Hải biết chuyện này

thì bảng hiệu cũ mãi mãi không thể xuất

hiện trong thành phố Đà Nẵng nữa.

Anh chính là có quyền lợi đáng sợ như

thế đấy. Một nhãn hiệu đóng quân ở quốc

tế rất lâu đời nhưng anh có thể khiến cho

nó biết mất chỉ trong vài ngày.

Hạ Nhược Vũ và Trần Hạ Thu Phương

lên lầu, cô điền mật mã vào, cửa vừa được

mở ra thì Trần Hạ Thu Phương đã sợ ngây

người bởi kiến trúc và cách trang trí bên

trong. Cô ấy không ngừng thốt lên từng

tiếng kinh ngạc, như người ở quê mới lên,

nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.

Y như lúc Hạ Nhược Vũ mới tới đây.

Sờ một chút bên trái rồi lại sờ bên phải

một chút, mắt muốn hoa cả đi.

Tỉnh Giang nhìn cô gái kia nằm ở đây

một chút, ngồi ở kia một chút, loi nhoi như

một con khi thì trong ánh mắt anh ta có

chút ghét bỏ.

Đúng lúc Trần Hạ Thu Phương nhìn

thấy được, cô ấy không hề có chút khách

sao nào mà trừng anh ta một cái: “Sao,

chưa từng thấy người đẹp à. Nhìn đi, nhìn

đủ chưa?”

Tinh Giang im lặng rời mắt đi, không

nói tiếng nào.

“Tôi dẫn cậu lên lầu xem một chút đi

Thu Phương.” Hạ Nhược Vũ thấy bầu

không khí giữa hai người có chút gay gắt

nên vội hướng chủ đề sang chỗ khác.

Hạ Nhược Vũ còn cảm thấy kỳ quái

trong lòng, tính cách của Tỉnh Giang rất

lạnh lùng, tại sao lại hay đối đầu với bạn

thân của cô thế nhỉ.

Chẳng lẽ hai người đó thuộc dạng

không đánh không quen nhỉ.

Chậc chậc, đúng thật là…

Hạ Nhược Vũ đã quên rằng lúc trước

cô còn từng định giới thiệu Trần Hạ Thu

Phương cho Kiều Duy Nam.

Trần Hạ Thu Phương hừ Tinh Giang

một cái rồi lên lầu theo Hạ Nhược Vũ.

Tầm nhìn của lầu hai càng thêm rộng

rãi, tất cả đều là phòng kín, cô ấy nhàm

chán đẩy cửa phòng này, phòng kia nhìn

xem.

Cho đến khi Trần Hạ Thu Phương

chạm tay vào một cửa phòng nào đó thì Hạ

Nhược Vũ lập tức vọt tới, cầm chặt lấy tay

cô ấy rồi nói: “Trong này không có gì để

nhìn đâu Thu Phương, tôi dẫn cậu xuống

dưới uống thứ gì đó nhé.”

“À thế à, thế cũng được.” Trần Hạ Thu

Phương nhìn vẻ mặt có chút đỏ ửng đáng

nghi của Hạ Nhược Vũ, cô ấy giả vờ như

định buông tay.

Hạ Nhược Vũ còn chưa kịp thở phào

thì đột nhiên Trần Hạ Thu Phương đã dùng

sức đẩy cửa phòng ra. Trên mặt đất là

mảnh quần áo rải rác, lại còn có mấy thứ

khó mà miêu tả, thêm vào đó là cái giường

nước mềm mại kia.

Trần Hạ Thu Phương hiều ngay lập tức,

cô ấy nở một nụ cười xấu xa rồi nói: “Xem

ra là tình hình chiến đấu ngày hôm qua rất

kịch liệt nhỉ? Nhược Vũ, hôm nay cậu còn

có thể đứng dậy đi dạo phố với tôi đúng là

khổ cho cậu rồi.”

Hạ Nhược Vũ vội vàng đóng cửa

phòng lại, giả vờ bình tĩnh rồi bắt đầu nói

hưu nói vượn: “Tôi không biết cậu đang nói

cái gì.”

“Không biết thì cậu đỏ mặt làm gì?”

Mặt của Hạ Nhược Vũ đỏ như lửa nóng,

nhìn qua còn tưởng có thể trực tiếp rán

trứng trên đó, thế mà lại còn giả vờ không

biết cô ấy đang nói cái gì nữa chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.