Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc

Chương 11. Học làm Mãn Hán toàn tịch




[Mãn Hán toàn tịch hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.]

“Bạn nhỏ Đường Du Nhiên, mời bạn trở về giường nhỏ của mình!” Giọng nói của cô giáo Chương đầy bất đắc dĩ vang lên ở trên đỉnh đầu hai người.

Đường Du Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cười gượng với cô giáo Chương, sau đó cô bé bò về giường của mình.

Cố Dữ trợn mắt nhìn về phía trần nhà phòng học, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

“Cố Dữ, Cố Dữ, cậu thích ăn cái gì, tan học về nhà mình sẽ làm cho cậu ăn!” Đường Du Nhiên quay đầu nhìn qua, sau khi nhìn thấy cô giáo Chương về lại chỗ ngồi, lúc này mới nhỏ giọng hỏi Cố Dữ.

……

Cố Dữ hít sâu một hơi, sau khi im lặng một lúc mới nhìn về phía Đường Du Nhiên nói: “Mãn Hán toàn tịch.”

“Mãn Hán toàn tịch?” Đường Du Nhiên hơi sửng sốt, sau đó yên lặng nhớ kỹ tên món này ở trong đầu: “Được, ngày mai mình sẽ làm Mãn Hán toàn tịch cho cậu!”

Cố Dữ quay đầu liếc nhìn cô bé bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó cậu nhắm mắt lại không nói.

Buổi tối sau khi tan học, Đường Du Nhiên đi theo mẹ của mình về nhà, nghênh đón cô bé, luôn là cái ôm đầy nhiệt tình của em trai Nam Nam.

“Chị, chị, chị lấy thân báo đáp thành công không?” Nam Nam ôm bình sữa trong tay, chớp đôi mắt to, đầy vẻ quan tâm nhìn về Đường Du Nhiên hỏi.

Đường Du Nhiên chu môi, có chút không vui nói với Đường Nam: “Không thành công.”

“Tại sao vậy?” Đường Nam nghiêng cái đầu nhỏ hỏi.

“Bởi vì…” Lời nói của Đường Du Nhiên vừa đến bên miệng, thì dừng lại, cô bé xoay người, nắm lấy bả vai em trai, gằn từng chữ một: “Lấy thân báo đáp mà cha nói hôm qua, vô dụng thôi, chị moah moah với cậu ấy, lại sờ, còn hôn cậu ấy, nhưng mà vẫn không lấy thân báo đáp thành công.”

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì chuyện lấy thân báo đáp này, hai bên phải đồng ý mới được.” Đường Du Nhiên có chút buồn rầu nói.

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì cô giáo nói, lấy thân báo đáp chính là trở thành vợ chồng.”

“Tại sao vậy?” Vẻ mặt Đường Nam mê man nhìn chị gái mình.

“…” Đường Du Nhiên không nhịn được liếc mắt nhìn Đường Nam một cái, không biết nói gì: “Tại sao vậy, tại sao vậy, em là máy lặp lại sao, chỉ biết nói mấy câu này à?” Vẻ mặt Đường Nam mê mang nhìn biểu cảm của chị gái.

…..

Đường Du Nhiên im lặng.

“Vậy…” Đường Nam cắn ngón tay mình, nghẹn một lúc lâu mới nói ra được một câu: “Vậy chị làm sao bây giờ?”

Đường Du Nhiên thở dài một hơi, ném cái balo trên lưng lên ghế sô pha trong phòng khách, sau đó vừa thay giày vừa nói: “Chị quyết định, bắt đầu từ hôm nay chị sẽ học nấu cơm! !”

“A, Du Du muốn học nấu cơm sao?” Giọng nói của cha bọn họ truyền từ trên tầng tới: “Cha không nghe lầm chứ?”

Mẹ của Đường Du Nhiên cũng ló đầu từ trong phòng bếp ra nói: “Du Du muốn học nấu cơm sao? Vậy vào phòng bếp hái rau hẹ giúp mẹ trước.”

“Con không muốn hái rau hẹ!” Đường Du Nhiên làm mặt quỷ với hai bọn họ, sau đó nghiêm túc nói: “Con muốn học làm Mãn Hán toàn tịch!”

Cô bé vừa nói ra những lời này, trong phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.

Cha mẹ Đường Du Nhiên liếc mắt nhìn nhau, sau một hồi im lặng, khóe miệng của cha Đường Du Nhiên hơi giật giật, dò hỏi: “ Con nói…con muốn làm Mãn Hán toàn tịch? ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.