Nắm Lấy Tay Lần Nữa

Chương 1




Từng ánh sáng bắt đầu chiếu xuống, một ngày mới bắt đầu, những tia nắng ấm áp kia hơi hơi chiếu vào chiếc chăn màu lam.

Tống Mẫn xoa đôi mắt bị ánh sáng chiếu vào, theo phản xạ tự nhiên hơi hơi nheo lại, có chút không thoải mái chớp chớp mắt. Giờ phút này anh có thể cảm thấy toàn thân đều có chút căng chặt, thân thể có một loại cảm giác quỷ dị cực nóng lại cũng mang thoải mái vây quanh, loại cảm giác trở nên bối rối, anh không chút do dự mở mắt, sau đó toàn bộ thế giới đều ở trong tầm mắt.

Cơ hồ có chút hoảng sợ, tim anh đập thật nhanh. Nhìn thấy người đang nằm bên cạnh, khoé miệng anh hơi dâng lên một độ cung, dưới ánh mặt trời càng thêm đẹp đẽ, say đắm lòng người. Tay anh nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt ngày đêm tưởng nhớ, đầu ngón tay không nhịn được mà đem theo run rẩy, sau đó chớp mắt một cái liền ôm lấy người trong lòng.

Người này, người này, thế nhưng còn có thể một lần nữa nhìn thấy người này, còn có thể một lần nữa ôm lấy, còn có thể một lần nữa dắt tay. Đây đều là chuyện không thể nào tưởng tượng, làm cánh tay anh đang ôm người kia đều có vẻ run rẩy.  

Có chút sợ hãi hết thảy đây chỉ là ảo tưởng, có chút sợ trước mắt hết thảy chỉ là một hồi mộng đẹp. Tỉnh lại, vẫn chỉ có một mình anh đơn độc ở thế giới này, anh ôm càng chặt, tựa như muốn thắt chặt sinh mệnh. Ôm chặt như vậy làm thân thể Lâm Tĩnh An hơi hơi run rẩy, than nhẹ một tiếng khó chịu nghẹn ngào, nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt như tuyết của người trong lòng làm Tống Mẫn liền thanh tỉnh lại.

Ánh mắt anh chậm rãi chuyển đến thân thể kia, mang theo loang lổ dấu hôn phiếm hồng, anh lập tức ý thức được chuyện gì.

Nếu anh không có nhớ lầm, không thể tưởng tượng được thế nhưng lại quay về lúc cả hai mới phát sinh quan hệ với nhau. Tống Mẫn mặt có chút trắng bệch, anh bắt đầu nhẹ nhàng động động thân thể, Lâm Tĩnh An bởi vì vừa bị động, thanh âm thống khổ vang lên ở bên tai, mà dưới thân chất lỏng màu trắng cũng đang chảy xuống trên giường.

Nhẹ nhàng bế Tĩnh An lên, Tống Mẫn có thể cảm nhận được mình đang bế lên thân hình gầy yếu cỡ nào. Anh bắt đầu hướng phòng tắm đi đến, pha nước đủ độ ấm, Tống Mẫn ôm Lâm Tĩnh An ngồi vào bồn tắm, bắt đầu tẩy rửa cho cậu.

Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, đưa cậu lên giường đắp kín chăn, bôi thuốc mỡ cho cậu, mặc cho Lâm Tĩnh An áo ngủ cỡ lớn của Tống Mẫn, Tống Mẫn cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn Tĩnh An đang ngủ say vẫn cứ có chút bất an,Tống Mẫn thành kính ở trên trán cậu hôn xuống.

Tĩnh An, thật may mắn, còn có thể quay trở lại. Thật may mắn, trời cao chiếu cố anh, lúc này đây chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Người nằm trên giường nhập nhèm mở hai mắt, có chút ngoài ý muốn nhìn người ngồi ở mép giường, cặp mắt không thể tin được kia làm Tống Mẫn tâm hơi run rẩy, anh thế nhưng xem nhẹ người này lâu như vậy.

“Tỉnh rồi, anh vừa rồi đi ra ngoài mua cháo, vẫn còn nóng, em rửa mặt xong rồi ra ăn. Hiện tại nhìn bộ dạng này của em, cần anh giúp em đến phòng tắm không?”

Tống Mẫn mỉm cười nhìn Lâm Tĩnh An, đáy mắt phảng phất ôn nhu, làm người ngồi ở trên giường có chút bối rối.

“Không cần, em có thể tự mình làm được.” Thanh âm bởi vì một đêm trước  phóng túng có chút nghẹn ngào, mang theo chút run mà người cơ hồ nghe không ra. Tựa hồ là nóng lòng chạy đến phòng tắm, Lâm Tĩnh An mới vừa đi xuống mép giường liền cảm giác chân muốn mềm nhũn, eo đau nhức đến cơ hồ không đứng được.

Di chuyển có chút gian nan, một giây sau bên hông xuất hiện một bàn tay ấm áp, ngay sau đó cả người cậu cũng liền tiến vào trong lòng ngực đầy ấm áp. 

“Tuy rằng em nói là không muốn nhưng anh muốn thì làm sao bây giờ?” Ở dưới sự kinh ngạc của Lâm Tĩnh An, Tống Mẫn bế thân thể gầy yếu của cậu lên, dưới ánh mắt đầy khiếp sợ của cậu, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên môi của người nào đó còn đang ngây người, tự mình ôm cậu đem đi rửa mặt.

Thẳng đến khi ngồi ở trên bàn ăn, Lâm Tĩnh An mặt vẫn hồng hồng, cậu rũ mắt, vẫn luôn là bộ dáng ngoan ngoãn nhìn chằm chằm cháo trước mặt, không dám nhìn gương mặt ngồi bên cạnh đang cười hì hì.

Sau khi ăn no tuy rằng có rất nhiều nghi vấn, nhưng mà Tống Mẫn lấy lý do nói cậu cần nghỉ ngơi, Lâm Tĩnh An không thể không bị bắt nằm ở trên giường.

“Chúng ta cùng nhau ngủ đi.” Nói ra lời nói xem như là đương nhiên, Tống Mẫn đã nằm xuống, ôm lấy Lâm Tĩnh An. Tựa hồ cảm giác được cái ôm kia, Tống Mẫn cánh tay càng siết chặt.

“Ngủ đi!” Trên trán có một nụ hôn ấm áp, khoé miệng Lâm Tĩnh An hơi hơi cong lên độ cung nho nhỏ, người bên cạnh mang theo hơi ấm áp, cậu chậm rãi lại rơi vào giấc ngủ.

Cảm giác Lâm Tĩnh An đã ngủ, Tống Mẫn đôi mắt lại lần nữa mở ra, tay anh nhẹ nhàng chạm vào tóc của cậu, mềm mại, thật thoải mái. Tựa như cả người của cậu, mang theo ôn hòa lại rất là chấp nhất, làm cho người ta thật thương tâm.Tống Mẫn biết nghi hoặc của cậu, khiếp sợ của cậu. Nhớ rõ một đời trước khi Lâm Tĩnh An đến Quảng Châu, buổi sáng anh phải đi làm, đến chiều thời điểm anh trở về cậu đã làm xong bữa tối.

Lâm Tĩnh An tới bốn ngày, Tống Mẫn cơ hồ đều không có bồi cậu, ngay cả đến nhà ga cũng không có đi cùng. Anh ích kỷ như vậy, lại có thể may mắn có cậu làm bạn trong một thời gian dài như vậy.

Người này, đến tột cùng anh đời trước đã tích được bao nhiêu phúc đức, mới có thể may mắn có được cậu đến làm bạn cùng anh.

Thời điểm lại lần nữa mở to mắt, Tống Mẫn mở cửa phòng, còn đang cầm theo cơm hộp tiến vào, có chút cảm giác buồn cười nhìn Lâm Tĩnh An nói: “Anh không có tay nghề nấu ăn, chỉ có thể gọi cơm hộp. Thật ra cũng có rất nhiều chất dinh dưỡng ở trong, anh còn mua cả canh xương hầm rau củ.”

Nhìn bộ dạng giải thích của Tống Mẫn, Lâm Tĩnh An bỗng nhiên cảm thấy người nam nhân này giờ phút này tự nhiên có chút đáng yêu. Rửa tay sạch sẽ, thời điểm hai người ăn cơm, Tống Mẫn mở miệng nói: “Hai ngày này anh đưa em đi chơi quanh Quảng Châu, buổi sáng ngày mai chúng ta đi Khu ấn tượng Lĩnh Nam (*), buổi tối đưa em đi xem phim. Ngày tiếp theo, chúng ta đi công viên Thiên đường Trường Long (**), sau đó cẩn thận nghỉ ngơi, rồi anh đưa em về.”

“Anh không đi làm sao?” Giờ phút này Lâm Tĩnh An thanh âm đã khôi phục lại, đã không còn hơi khàn như lúc trước, bây giờ có vẻ trong và cao hơn.  

“Công việc quan trọng, cũng không có quan trọng bằng em.” Tống Mẫn tay sờ đầu cậu, đôi mắt cậu lập loè giống như ngôi sao vậy, lại còn mang theo ấm áp ở trong khiến cho trái tim anh vì thế mà cũng trở nên ấm áp.

“Nhanh ăn cơm đi!” Không biết nên nói tiếp cái gì, liền chỉ có thể nhắc nhở ăn cơm, chỉ là khóe miệng đã giương lên lộ ra thẹn thùng thật sự của cậu.

Cơm nước xong hai người phi thường có ăn ý bắt đầu rồi lên mạng, Tống Mẫn có hai chiếc laptop ở đây, còn có một chiếc máy tính để bàn ở trong thư phòng.

Phòng ngủ, Lâm Tĩnh An vừa mở đăng nhập vào Weibo, đã bị hơn hàng chục nghìn lượt tag, trên Weibo của cậu cũng xuất hiện hơn một ngàn bình luận ở các bài khác nhau.  

Hoa cả mắt, rốt cuộc cũng tìm được tên đầu sỏ gây tội.  

An Cách ăn luôn tiểu thụ thụ: Đây là người yêu của tôi @ Tiểu thụ của An Cách [ hình ảnh ]

Hình đăng ở Weibo là ảnh cậu đang ngủ, bộ dáng an tĩnh, có vẻ bình yên, nhìn ấm áp như ánh nắng mùa xuân.

Trên ảnh chụp nhìn không rõ khuôn mặt cậu, nhưng lại cho người ta cảm giác thực thoải mái.

Lâm Tĩnh An có chút ngơ ngác nhìn Weibo của Tống Mẫn, khiếp sợ so với thời điểm Tống Mẫn đáp ứng cùng cậu kết giao thử xem chỉ có hơn chứ không kém.

Cơ hồ là quá mức không dám tin, cậu mở xem bình luận của mọi người, phần lớn đều là chúc phúc, chỉ có một số fan CP đang kêu gào, cùng một số fan anti đang không ngừng bôi đen.

Đại thần, anh chính là thụ: ĐM, nhất định là phương thức mở Weibo của tôi không đúng, An Cách-sama thế nhưng có tiểu thụ, này đúng là hợp kim titan sáng mù mắt chó.  

Dịch vụ khách hàng là một công việc khó khăn: Sáng mù mắt, tên Weibo của sama quá là làm cho người ta không thể điềm tĩnh được luôn, lại còn đặt là An Cách ăn luôn tiểu thụ thụ, có phải muốn rớt tiết tháo như vậy hay không. Yên lặng châm nến vì tiểu thụ o(╯□╰)o, cũng nhắc nhở @ Tiểu thụ của An Cách, mau tới nhặt tiết tháo của tiểu công nhà cậu về ╮(╯▽╰)╭

Cẩu độc thân muốn tìm hãn tử phi ngựa: Lầu trên lầu trên, bạn không có chú ý tới Weibo của tiểu thụ sao? Thật tuyệt vờiii, liền để là Tiểu thụ của An Cách O(∩_∩)O tên Weibo mà cũng như vậy.

Muốn anh nói thích em: Tiểu thụ của An Cách VS An Cách ăn luôn tiểu thụ thụ, tên Weibo quả thật muốn tra tấn người ta khóc, cẩu độc thân chịu không nổi (>﹏ <)

Này không phải thật sự: Huhuhuhu, đại thần thế nhưng có tiểu thụ, huhuhu, bình tĩnh không được, chúng ta xuống dưới tầng cùng chạy hai vòng đi, tỉnh ngủ tỉnh ngủ.

Hán tử mì gói nhìn qua: Huhuhuhu, trên lầu chờ tui với, nhất định là máy tính của tui khởi động không bình thường, sao tự dưng lại thế này, để tui suy nghĩ lại ⊙﹏⊙

Cho bạn một viên kẹo ngọt ngào:~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~ chúc phúc sama tìm được tiểu thụ, chúc hạnh phúc.

Phía dưới một đống chúc phúc làm cho Lâm Tĩnh An tâm nhẫn nại không được tắt Weibo đi, nhanh chóng đi đến trước mặt Tống Mẫn, muốn nói cái gì đó, lại không thể nào mở miệng.

Thời điểm Lâm Tĩnh An đứng dậy, Tống Mẫn đã biết, vẫn luôn chú ý tới người này, động tác nhỏ của cậu tự nhiên cũng thấy được.

Nhìn cậu bộ dáng muốn nói lại thôi, anh liền mở miệng trước: “Đồ ngốc, em là người yêu của anh, ở trên Weibo thừa nhận tình yêu của chúng ta biểu hiện cho việc anh thật sự trân trọng.”

Chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy, khiến cho Lâm Tĩnh An đỏ hốc mắt, đôi mắt cậu nhìn chăm chú vào Tống Mẫn, thanh âm mang theo run rẩy rất nhỏ.

“Em thật cao hứng, thật cao hứng.” Cao hứng anh thừa nhận chúng ta kết giao, không hề chỉ là cậu, một mình cam tâm tình nguyện. Cao hứng chưa bao giờ yêu cầu lại cố tình đặt tên Weibo như vậy, biết rõ cũng chỉ là một cái tên, lại cũng có thể trình bày tâm nguyện của cậu. Cao hứng người này cùng cậu giống nhau, coi trọng phần cảm tình này.

Lâm Tĩnh An chưa bao giờ biết, điều này sẽ làm cậu kích động đến muốn khóc. Rõ ràng không phải con gái, lại ở một khắc này vui sướng cùng kích động đến không kiềm chế được.

“Đồ ngốc” nhẹ nhàng thở dài, Tống Mẫn môi chậm rãi dán lên môi của Lâm Tĩnh An. Cảm giác được cậu đáp lại, Tống Mẫn bắt đầu một nụ hôn kịch liệt. Anh điên cuồng hôn trán Lâm Tĩnh An, gương mặt, mũi, môi. Hô hấp ấm áp, môi lưỡi quấn lấy nhau, hô hấp hỗn độn, ôn nhu triền miên, môi lưỡi dao động, từng chút từng chút làm tâm anh nhiễu loạn.

Thời điểm bị hôn hít đến hít thở không thông, bên tai anh nhẹ nhàng vang lên em yêu anh, một khắc kia tim như ngừng đập.

Anh cũng yêu em, anh dưới đáy lòng chậm rãi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.