Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 98: (Bất tuần) Sắp về đến nhà




Trời vừa chớm xuân, chính là cái kiểu xuân chưa đượm mà đông chưa tàn. Đầu cành lê chẳng có tuyết đọng nhưng trên mấy chùm hoa trắng muốt sương đêm cũng chưa tan.

Trời lạnh là vậy nhưng mới giờ mão, mặt trời còn chưa kịp ló dạng, trên đường người qua kẻ lại đã tấp nập. Trong cái lạnh ấy, tiếng rao hàng quen thuộc, mùi đậu thơm lừng, mùi nước dùng và bánh ngọt hòa vào nhau, tai mắt đều có phúc.

Cổng thành khi này hãy còn khép hờ, chỉ đủ cho một người đi qua. Mãi đến đầu giờ thìn, trẻ con ùa cả ra đường, bấy giờ cổng thành cũng đã mở rộng hoàn toàn.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên nhành cây làm sương đêm dần tan. Trên cổng thành, bia đá khắc hai chữ "Thái Thương" cũng hiện rõ.

Ly Tương ngồi trên chạc cây lê phóng mắt khắp cả thành. Đó đây, tiếng ồn ào, huyên náo khiến hắn không nhịn được mà hít hà, đến cả con sẻ bay qua mình hắn cũng chẳng phiền lòng.

Mùi vị của nhân gian này có ngửi bao nhiêu lần cũng thật mới mẻ.

Thành Thái Thương giờ đây đã chẳng còn đọng lại gì trong ký ức hắn ngoài cái tên.

Những cửa hàng lâu đời vẫn cái tên đó nhưng người trông giờ đã hoàn toàn xa lạ. Trước kia hắn ở trên núi, chậm rãi nhìn một góc nhân gian biến chuyển, bây giờ bỗng dưng vọt đến trăm năm sau, hắn có hơi không quen, chỉ có gốc đại thụ này còn sừng sững ở đây như trăm năm trước.

Ly Tương híp mắt nhìn ánh mặt trời chói chang chiếu xuyên qua mình, chạm đến chiếc lá phía sau.

Hắn đã ngồi ở đây ba ngày rồi.

Vừa độ kiếp xong, thần thức hắn bị lôi kiếp đánh cho choáng váng, kế đó là truyền thừa Thánh Nhân ào ạt đổ vào, đánh hắn tan rã. Hắn còn chưa kịp có thời gian suy ngẫm, dưỡng thần đã bị kéo vào lối đi được dựng lên bằng phù chú khắc bằng chất liệu rởm, còn chưa ra đến bên ngoài đã cảm giác được lực nổ phía sau lưng mình, linh khí dồn dập đổ ập đến. Ly Tương cảm thấy mình y hệt con kiến đứng chắn trước dòng nước, chỉ tích tắc đã bị xô về phía trước, lênh đênh không nơi bấu víu.

Lối ra chỉ có một khe bé tí, thần thức hắn va chạm với linh khí, dẫn nổ không ngừng, sau đó lại bị ép dẹp cho vừa với cái khe rồi bị bắn ra ngoài như mũi tên xé gió lao đi.

"Mũi tên" cắm phập vào mông con sẻ đậu cạnh đó, sẻ ta hoảng hồn vỗ cánh bay vút lên không.

Ly Tương: "..."

Có Thánh Nhân nào vừa được sinh ra, chưa kịp trở thành một phần của đất trời, chưa kịp suy ngẫm truyền thừa, phóng mắt khắp thế gian, chữa trị thương tích đã gặp cảnh bị ép đi về bằng phù chú rởm, sau đó đáp lên mông chim như hắn không.

Làm gì có ai!

Nhưng hắn đâu còn sức phản kháng.

Thần thức Ly Tương chịu nhiều thương tổn, hắn gần như chẳng còn sức lực để phản kháng. Cứ thế, khung cảnh trước mắt hắn cứ mờ dần, sau đó, Ly Thánh Nhân chẳng còn chút ý thức nào.

Đến khi Ly Tương lấy lại ý thức, hắn mở choàng mắt, rồi bỗng cũng không biết bây giờ là khi nào.

Lúc hắn ra khỏi vực Phù Quang, khung cảnh xung quanh hãy còn là mùa hè, bây giờ lá đã úa vàng rơi rụng cả.

Nhìn khung cảnh núi rừng bên dưới, hắn thấy có chút thân quen, nhưng hắn cũng chẳng có thời gian nghĩ nhiều nữa, định bụng quay về núi Thúy Vi thì hắn bỗng phát hiện ra sự thật kinh hãi.

Ý thức hắn có rồi nhưng đến động đậy còn chẳng làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn sẻ ta bay khắp trời nam đất bắc, ngay cả đoạt xác con sẻ để bay về nhà hắn cũng chẳng làm được.

Vậy là hắn đành bắt đầu ngựa quen đường cũ, sống như con sẻ. Ngày ngày hắn cùng nó chuyện trò, tiếc là chỉ có mình hắn nói, sẽ ta chẳng hay chẳng biết gì cả.

Có những lúc, Ly Tương gào trong vô vọng, nào là bay về núi Thúy Vi đi, hắn sẽ giúp nó trường sinh bất lão, nào là đưa hắn về nhà đi, hắn sẽ trả ơn nó một đời ăn no ở ấm.

Nhưng lời của hắn như đá chìm đáy biển.

Con sẻ đưa hắn bay lượn khắp nơi, hắn cũng chẳng phân được đâu là đâu.

Tu sĩ ngày thường ra cửa đều ngự kiếm, kiếm có thể rót linh khí vào tự biết phân đông tây nam bắc, chỉ cần một ý niệm của tu sĩ đã đưa người đến nơi, còn không thì hắn phóng linh tuyến ra dò đường. Giờ đây hắn gì cũng chẳng làm được, phận đi nhờ ở đậu như hắn chỉ đành giương mắt Thánh Nhân mà nhìn.

Có hỏi cũng hỏi không ra.

Mùa đông lạnh đến tê người, con sẻ đứng trên chạc cây cho đến lúc cứng còng.

Rồi đứng đó vĩnh viễn.

Nó chết cóng trên đường bay đến phương nam.

"Tước huynh, vất vả rồi." Hắn thì thầm với con sẻ rồi vẫn tựa vào nó. Không biết cứ như vậy bao lâu, mãi đến khi tuyết gần như phủ kín hình hài bé nhỏ trên chạc cây ấy hắn mới bắt đầu có chút cảm giác.

Hình như hắn có thể cử động rồi.

Ly Tương chẳng kịp nghĩ nhiều, hắn vươn mình ra khỏi thân chim sẻ, đón lấy cơn gió lạnh, nhờ gió đưa đi một đoạn đường dài.

Hắn vốn phải góp nhặt từng chút sức lực, dù sao ngoại vật cũng chẳng thể nào chạm đến thần thức Thánh Nhân nếu hắn không nguyện ý, mà mảnh thần thức này lại yếu ớt đến mức chẳng dấy nên phong ba ở phàm thế. Hắn cứ vậy ngao du khắp chốn.

Gió đưa hắn đến chỗ con ưng già trên đỉnh tuyết, dù chỉ là mảnh thần thức hắn cũng run bần bật, cái lạnh ám hắn đến độ xuân về hắn cũng cảm giác như mình bị vùi trong hầm băng vậy.

Lại thêm một mùa đông, thần thức hắn miễn cưỡng có thể rời khỏi con ưng già thì trong núi tuyết có hai bóng người bước vào.

Hắn nhìn vạt áo có hình đốm lửa thì híp mắt lại.

Chuyện xưa như gió thoảng mây bay, hắn cũng chẳng đến mức đổ lỗi lên hai kẻ hậu bối Trúc Cơ kia, chỉ là hắn bỗng nghĩ, có thể đi nhờ bọn họ xuống núi.

Thần thức Thánh Nhân nuôi dưỡng giữa giá rét đã thành hình, nếu hắn miễn cưỡng có thể về nhà, nhưng thần thức Thánh Nhân một khi bước vào phàm thế sẽ kinh động tu sĩ các phương, còn chưa kịp về nhà đã bị vây công. Ly Tương biến mất trăm năm nay bỗng quay lại phàm thế với tư cách Thánh Nhân, chuyện này nếu hắn chưa đủ sức bảo vệ mình thì hắn thấy chưa nên để lộ. Còn thu hết khí tức lại, hắn đâu có đủ sức lực để làm lại nên đành đi nhờ mà thôi.

Vậy là hắn bám lên y phục của bọn họ, thì thầm bên linh đài để bọn họ nhanh chóng rời núi.

Hắn nhớ trăm năm trước có linh thuyền, dẫu xa cách mấy cũng chỉ vài ngày là đến nơi.

Thế là xuống núi, trong sự cáu kỉnh và khó hiểu của đồng bạn, tu sĩ bị hắn bám vào cứ như bị quỷ bám, đưa hắn đến đài linh thuyền.

Ly Tương quay lại thế tục, hắn như kẻ nhà quê xuống phố, chân chính nhìn thấy thế gian biến ảo khôn lường.

Cơ mà…

"Người Băng Hỏa Môn, có liên quan, phụ thuộc Băng Hỏa Môn không được lên linh thuyền."

Ly Tương: "..."

Hắn thì thầm vào linh đài kẻ cho mình đi nhờ: "Tại sao chứ?"

Kẻ kia bỗng thốt lên: "Tại sao chứ?"

Gã nói xong, không chỉ tên bạn đồng hành của gã mà tất cả mọi người đều tập trung nhìn lại, chính gã cũng hốt hoảng bịt kín miệng mình như thể gã vừa thốt ra câu ngu ngốc kia vậy.

Người bán phiếu nhìn gã bằng ánh mắt "ngươi nói xem" đầy mỉa mai.

Ly Tương không dám soát hồn người này, hắn sợ mình bây giờ chưa quen làm Thánh Nhân, nhỡ lỡ tay thì…

Có người phía sau thấy người kia đứng đực ra đó thì xô gã ra rồi nói: "Hai vị anh hùng Băng Hỏa, các vị kết thù với núi Thúy Vi trăm năm có lẻ mà còn muốn lên linh thuyền sao?"

Ly Tương bỗng không hiểu, hắn không dám tin chỉ vì chuyện đó mà cả núi Thúy Vi lại kết thù với môn phái chốn biên thùy xa tít.

Nhiều nhất cũng chỉ là đỉnh Túc Phong có thù mà thôi.

Còn về linh thuyền, không lẽ Chương Kha lại bạo tay đến vậy.

Trong cơn suy nghĩ mê mang, tu sĩ bị hắn bám vào bị đồng bạn mình kéo ra bên ngoài, mắng cho một trận rồi cáu kỉnh rời đi.

Bấy giờ Ly Tương mới nhìn thấy trên đài linh thuyền có khắc chữ Linh Trạch.

Từ Linh Trạch Châu về đến núi Thúy Vi nếu không đi linh thuyền thì mất rất nhiều thời gian. Nhưng Ly Tương không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể thì thầm vào linh đài kẻ đang cho hắn bám, lại không dám thầm thì quá nhiều nữa cơ.

Tu sĩ, cho dù là loại phế vật nhưng một khi đã dẫn linh thì linh cảm có thể thôi động, nếu bị người ta bám lên linh đài xúi giục ngày này qua tháng nọ mà còn không nhận ra thì kẻ đó còn kém hơn cả phàm nhân.

Vì vậy hành trình vốn dĩ liên tục trong một tháng bị hắn đổi thành du sơn ngoạn thủy hết gần nửa năm. Nhiều lúc Ly Tương sốt ruột nhưng cũng không dám đoạt lấy linh đài.

Tu sĩ Trúc Cơ nếu bị thần thức Thánh Nhân đoạt lấy linh đài thì linh đài cũng không gánh nổi, chỉ một thời gian thôi linh đài sẽ sụp đổ, cả người không chống đỡ được.

Nhân quả của Thánh Nhân, đạo tâm của Thánh Nhân, thân là kẻ chấp pháp thay thiên quy, tất cả không cho hắn tùy tiện làm việc này.

Huống hồ hắn cũng thấy không nên.

Cứ thế, đến buổi tối ba ngày trước gã mới đến thành Thái Thương.

Vừa đến nơi, Ly Tương lập tức rời khỏi người gã, mặc kệ gã đứng ngơ ngác giữa con đường lạ xa đầy người lại qua.

Ly Tương ỷ vào việc núi Thúy Vi có mấy Thánh Nhân nên xông ra ngoài cũng không sợ tu sĩ các nơi phát hiện, hắn vọt lên núi ngay lập tức. Ly Tương hệt như con thú nhỏ xa nhà, lầm lũi tìm đường hết trăm năm vậy. Hắn không khóc, không cười, trong đầu toàn là cảnh vật thân quen, là cột đá ranh giới của linh sơn, là Phù Uyển cư đầy hoa lê, là cầu treo, gốc hòe, là khuôn mặt sư phụ và đám sư đệ…, là Thập Nhất.

Hắn sắp về đến nhà thật rồi.

Đột nhiên, thần thức Ly Tương như đâm phải kết giới khổng lồ bị bật ngược ra vậy.

Hắn bỗng ngẩng đầu lên nhìn.

Đại trận hộ sơn bao trùm cả ngọn núi Thúy Vi được khởi động, ngăn cản những kẻ không thuộc về núi Thúy Vi, không có sự cho phép của linh sơn xông lên.

Trăm năm bước đi trên ranh giới sống và chết, trải qua bao kiếp lênh đênh, đến lúc tìm về đến nhà, linh sơn lại chẳng thừa nhận hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.