Gần như tử lôi giáng xuống núi Thúy Vi đã khiến cho tu sĩ các nơi nhìn về đó, mà Tiết Tử Dung - Người trong cuộc lại chẳng tỏ vẻ gì. Y cứ đứng đấy chịu khảo nghiệm của đất trời.
Có rất nhiều tu sĩ mắc kẹt ở bước Kết Đan, chẳng có tư cách được đất trời khảo nghiệm, kẻ có tư cách thì cũng không đủ năng lực vượt qua mà ngã xuống.
Tiết Tử Dung siết chặt ngọc bài.
Tiếng ve u u xung quanh cũng im bặt, nhường chỗ cho lôi kiếp giáng xuống từng cơn.
Tiết Tử Dung không hề né tránh, mỗi một tia sét giáng xuống, y có thể cảm nhận rõ rệt sự thay đổi từ thần thức và cơ thể của mình.
Nếu như lúc kết đan làm y nghĩ đến con trai tiết ra chất ngọc, mạ lớp vàng lên thần thức, linh đài thì giờ đây lại là cảm giác hóa mình thành đất trời. Mỗi một giọt linh khí sượt qua thế gian này không thuộc về y mà y chính là giọt linh khí đó.
Mà lúc này, linh đài y cũng nhập nhẹm những hình ảnh từ lúc y còn là tiểu thiếu gia ở Phù Lê Châu cho đến hình ảnh người bà vỡ nát linh đài năm đó. Y thấy mình theo Ly Tương trên con đường đi đến Yêu Châu rồi những năm tháng rong ruổi khắp Đại Địa này.
Lộn xộn nhưng rõ ràng.
Và cuối con đường đó, Ly Tương bỗng vụt lên trước, chỉ để lại trong mắt y hình ảnh dây buộc tóc phất qua.
Như cơn ác mộng bao năm.
Khóe môi Tiết Tử Dung chầm chậm chảy ra giọt máu.
Y bỗng tự hỏi, bao năm qua mình cố chấp vì cái gì?
Trở thành Thánh Nhân thì sao? Xé ra bí cảnh ấy thì thế nào? Sư huynh y có thể trở về thật à? Sao y phải chịu nỗi đau này để làm một điều không có kết quả chắc chắn.
Y bỗng muốn dừng lại mọi đớn đau này.
Đúng lúc đó, tiếng chân nhè nhẹ vang lên.
Tiết Tử Dung bỗng mở bừng mắt, y nghĩ: "Tại sao đột nhiên mình lại muốn từ bỏ?"
Có phải những kẻ ngã xuống ở bước này đều là vì suy nghĩ trong thoáng chốc ấy?
Tiếng bước chân không dừng lại mà ngày một gần hơn. Tiết Tử Dung kinh hãi nhìn xem ai đến.
Ly Tương tập tễnh bước tới gần. Hắn không kêu gào hay kích động mà chỉ như một con rối có thân nhiệt và bước đi như bị lôi kiếp sắc tím đẹp đẽ kia dụ hoặc đến gần.
"Phải rồi, mình không thể bỏ cuộc." Tiết Tử Dung bỗng nghĩ.
Kế đó y búng ra tia linh lực. Tia linh lực ấy như mũi tên rời cung bắn về phía Ly Tương rồi nở bung ra như chùm pháo hoa, bao trùm lấy hắn.
Ly Tương ngơ ngác đứng trong lồng nhìn, hắn đưa bàn tay trầy trụa lên chạm vào. Linh lực ôn hòa chỉ ngăn hắn lại chứ chẳng làm hắn bị thương.
Bản năng của Tiết Tử Dung vĩnh viễn là bảo vệ sư huynh mình trước cả lo lắng và nghi hoặc. Trước khi hốt hoảng và cuống quýt vì sao hắn ở đây thì y đã bắn ra linh lực che chở cho người.
Như vậy thì tính là gì?
Người có thương nhớ, oán niệm. Y cố chấp như vậy, đã bao giờ y oán Ly Tương chưa?
Tiết Tử Dung nhìn Ly Tương phía trong lồng phòng hộ, y bỗng nghĩ đến điều ấy.
Tiếng sét đì đùng gọi y về lại thực tại.
Y đã chịu hết chín đạo sét.
Mặt đất bị sét giáng xuống đánh thành từng lỗ to sâu hoắm, cỏ dưới chân, cây trong rừng cũng bị cháy sém tả tơi.
"Mình làm tất cả vì mình muốn tìm huynh ấy, chỉ là muốn tìm về mà thôi." Tiết Tử Dung nghĩ, "Chẳng vì ai hết."
Ly Tương vẫn đứng đấy nhìn chằm chằm. Hắn mấp máy môi.
Tiết Tử Dung trông thấy cảnh này thì sửng sốt.
Bởi vì hắn nói: "Thập Nhất."
Tiếng nói rất khẽ, đứng cạnh chưa chắc có thể nghe, Tiết Tử Dung chỉ đoán qua khẩu hình của hắn.
Y nhắm mắt lại, tay càng siết chặt ngọc bài.
Đạo thứ mười.
Trên lưng y, lôi kiếp đánh cháy y phục có nạm phù chú cấp Kết Đan, lưng y như vùng đất cháy sem dưới chân kia.
Lôi kiếp gọi đến từ pháp trận hung hiểm hơn bình thường. Tiết Tử Dung cũng ngạc nhiên không hiểu sao mình còn chưa gục ngã khi cảm nhận được cơn đau truyền tới từ sau lưng.
Có thể vì y biết, chỉ cần y vừa gục ngã là kết giới kia cũng tan biến, lôi kiếp chưa kịp tan kia lan ra dư chấn, thân thể tu sĩ Trúc Cơ kia sẽ không cách nào gánh nổi. Hoặc cũng có thể vì y nghĩ, y không còn nữa, ai sẽ đưa Ly Tương về lại nhân gian?
Tiết Tử Dung nghiến chặt hàm răng, y cắn đến độ máu tươi chảy ra nhưng lại không biết là máu chảy ra do lôi kiếp chấn lên lục phủ ngũ tạng hay do mình cắn răng.
"Tính là gì cũng được." Tiết Tử Dung nhìn Ly Tương chẳng phát ra âm thanh nào kia mà nghĩ, "Mình không so đo."
Đúng lúc này, Ly Nguyên Thượng đạp chân xuống cạnh Ly Tương.
Người kinh ngạc, không tin rằng Tiết Tử Dung sẽ đưa Ly Tương đến đây nhìn cảnh này. Ly chân nhân búng tay hủy kết giới phòng hộ của Tiết Tử Dung, kéo Ly Tương ra phía sau mình.
Ly Tương không có phản ứng gì lớn, hắn chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt, mắt không chớp.
Ngay sau đó, Ly Nguyên Huyền cũng đáp xuống cạnh. Ly chân nhân nhìn thấy Ly Tương thì cũng kinh ngạc hệt như sư huynh mình.
"Chỉ còn một đạo nữa thôi." Ly Nguyên Thượng lẩm bẩm.
"Đồ đệ của huynh đứa nào tiền đồ cũng hơn người." Ly Nguyên Huyền lạnh lùng nói.
Nói xong thì búng tay bắn ra luồng linh lực mỏng manh, nó len qua khói lửa và linh khí đất trời, tới bên cạnh Tiết Tử Dung, nhè nhẹ xoa lên vết thương cho y.
Không ai có tư cách can dự vào lôi kiếp của Thánh Nhân cả, Ly Nguyên Thượng và Ly Nguyên Huyền chỉ có thể đứng đó nhìn, nhiều nhất là giúp y chữa trị vết thương trên da thịt.
Đạo thứ mười một giáng xuống.
Ánh tím bao trùm lên toàn bộ núi Thúy Vi, Tô Mộc ngẩng đầu lên nhìn mà kinh hãi.
Hắn không có tu vi Thánh Nhân, chạy đến báo tin xong thì bị hai vị trưởng bối vứt lại, phải mò mẫm đến sau. Nhìn cảnh tượng tráng lệ này mà con ngươi đông cả.
Năm đó cảnh tượng lôi kiếp khi Bùi Nhiên kéo lôi kiếp Trúc Cơ đến làm hắn thấy sợ, mà nay nhìn đến mới thấm thía khoảng cách từ Trúc Cơ đến Thánh Nhân nào chỉ là một viên đan.
"Thập Nhất,..." Tô Mộc lẩm bẩm.
"Ai độ kiếp?"
Tô Mộc đang ngẩn người nhìn thì nghe câu hỏi ấy, hắn ngoái đầu nhìn lại thì thấy Kiều Trác Việt đã đứng ngay cạnh.
Chương Kha ngã phịch phía sau, còn đang ôm ngực thở dốc.
Kiều Trác Việt thấy tử lôi thì biết có chuyện bèn vội vã súc đất quay về Thúy Vi. Nhưng Chương Kha tu vi kém mà Nhị sư huynh thì sốt ruột, chẳng nhớ để ý đến hắn thành ra hắn bị ép đến khí tức sắp chảy ngược mới theo kịp Kiều Trác Việt quay về.
Ba người nhìn nhau, Chương Kha chưa kịp hít thở đã phải theo hai sư huynh mình tất tả chạy lên rừng độ kiếp.
Mắt thấy đạo thứ mười một giáng xuống, Ly Nguyên Thượng vội phất tay kéo sư đệ mình ra sau. Ly Nguyên Huyền co linh tuyến về suýt không kịp.
Tia sét tím sau cùng đánh xuống. Tiếng nổ, tiếng đất đá văng tứ tung.
Linh khí như sương mù phủ kín trước mặt.
Sự im lặng bao trùm lên cả khu rừng độ kiếp. Chốc sau, chỉ có tiếng côn trùng nín bặt từ nãy đến giờ bỗng u u vang lên. Ban đầu tiếng ve kêu ấy ngắt quãng rồi dần dần nối với nhau thành một giai điệu vô nghĩa.
Linh khí va đập nhau tan ra, để lại giữa nền đất một Tiết Tử Dung quỳ sụp xuống, hai tay buông lơi, lòng bàn tay còn siết chặt ngọc bài, mà kiếm Tương Phùng đã hóa về hình dạng thứ nhất đang nằm trên đất.
Không ai kịp để ý, Ly Tương tập tễnh chạy lên. Hắn quỳ xuống đối diện sư đệ mình, nắm lấy cánh tay đang buông thõng ấy. Từ đôi mắt không còn tiêu cự của hắn, hai dòng lệ chảy ra.
Bỗng chốc, xa xa có tiếng chim lảnh lót vang lên. Linh điểu từ vùng cấm linh bay đến, lượn vòng trên bầu trời rừng độ kiếp như thể xua tan đi mây mù trên không.
Ly Nguyên Thượng thở phào một hơi.
Cùng lúc đó, ba sư huynh đệ Tô Mộc cũng đến nơi, trông thấy đàn chim sặc sỡ bay trên đầu mình thì kích động.
Không biết ai phóng ra một tia linh lực, linh tuyến bay lên cao trăm trượng rồi nổ bùng ra. Kế đó, liên tiếp là những tia linh tuyến đủ màu như cầu vồng cũng bay lên, đua nhau nổ lép bép như rang cốm lúa khiến cho cả Đại Địa này đều hay tin.
Đến phàm nhân ở nhân gian cũng thấy mây ngũ sắc trên đầu mình lượn quanh mấy ngày liền. .
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Nhân sĩ huyền môn từ khắp nơi trên Đại Địa này dõi mắt nhìn về núi Thúy Vi, có kẻ hiếu kỳ vị anh tài nào có thể vượt qua lôi kiếp sắc tím, có kẻ ngu muội muốn học theo, có người đố kỵ, có người dè chừng.
Thế gian này lại có thêm một vị Thánh Nhân.
Mí mắt Tiết Tử Dung hơi chớp, Ly Tương bỗng buông một tay ra, hắn đưa bàn tay mình sờ vào đó, ngón tay vụng về vuốt ve đôi mắt ấy.
Tiết Tử Dung đau đến không nói nên lời, thần thức y như bị người ta thô bạo nhét vào linh đài. Mà trên linh đài, viên đạo tâm non nớt đè lên đang run bần bật. Đạo tâm chưa chín như không đủ sức dằn xuống thần thức đang chực chờ trốn ra.
Truyền thừa Thánh Nhân như lũ đổ vào người y.
Y thấy ngàn vạn năm của Đại Địa này, thấy sự hưng thịnh cho đến lúc suy tàn của những tộc người, nhìn thấy quần ma loạn vũ từ thời thượng cổ cho đến Tứ Thánh bắt đầu bước lên con đường tu hành.
Dòng chảy truyền thừa quét vào người y, có những cảnh tượng Tiết Tử Dung chưa kịp nhìn đã lướt qua nhưng không hiểu sao y tin chắc rằng chỉ cần mình muốn là có thể nhớ lại.
Gương mặt của sư phụ, sư thúc, những gương mặt xa lạ y chưa từng gặp lướt qua thần thức, có những người y nhìn trọn nhân quả một đời, có những người y chẳng thấy được điểm cuối..
Đó là những vị Thánh Nhân bao đời qua.
Mà cuối dòng chảy đó, y thấy người mình mãi canh cánh suốt trăm năm qua.
Y muốn mở mắt ra, muốn giãy giụa bắt lấy người ấy nhưng thân thể giờ khắc này như kẻ phản đồ lười biếng, cười nhạo sự vùng vẫy của y.
Chỉ có bàn tay siết ngọc bài là không làm phản.
Đương khi Tiết Tử Dung đang tranh đấu, y bỗng cảm nhận được hơi ấm trên khuôn mặt mình. Dù y không thể mở mắt nhưng y vẫn cảm nhận được đầu ngón tay đè lên chỗ con ngươi.
Y thấy hơi xốn mắt nhưng lại không đủ sức ngăn người đối diện lại.
Mà cho dù đủ sức y cũng sẽ không làm vậy.
Niên thiếu trôi qua sau lưng người ấy, đến khi y từ đứa nhóc chỉ cao đến eo đã vụt lên thành chàng công tử trầm mặc, kiệm lời. Hết thảy vui buồn chỉ tỏ bày cùng người đang quỳ đối diện mình.
Nếu như năm đó, người đấy vẫn còn ở đây, y sẽ không cần lo nghĩ, y sẽ xuống núi như bao người, sẽ gặp thêm bao người, sẽ đi khắp trời nam đất bắc. Dù cho chút rung động thuở thiếu thời có ám ảnh thế nào, y cũng sẽ từ từ bỏ quên chúng giữa phồn hoa.
Nhưng người ấy lại biến mất.
Trăm năm qua, nỗi nhớ nhung ấy kết thành cát bụi phủ kín hồn y, nhắc cho y luôn nhớ đến người đó. Thời gian có thể xóa nhòa những tình cảm thiếu thời của một người mà cũng có thể vun đắp thứ tình cảm ấy thêm nặng sâu.
Tiết Tử Dung chính là kẻ sau.
Y chợt nhận ra, mình đã không còn có thể buông người ấy được nữa.
Người ấy trở thành đạo tâm níu giữ sự thanh tỉnh cũng được, trở thành tâm ma thôi thúc y làm xằng bậy cũng được.
Y không để ý đâu.
Cho dù thiên quy đè nặng lên Thánh Nhân, y cũng sẽ đưa người ấy về, bởi vì y đã thấy người đó, là minh chứng rõ ràng nhất của việc người đó còn tồn tại trên thế gian này.
Truyền thừa rút xuống như thủy triều trên biển.
Tiết Tử Dung mở bừng mắt. Y đưa tay ra kéo Ly Tương vào lòng mình, bàn tay đang siết chặt ngọc bài đặt trên bờ vai hắn.
Ly Tương chẳng hề cử động.
Nhìn cảnh hai người ôm nhau, Chương Kha với Tô Mộc không khỏi hít thật sâu, chỉ có Kiều Trác Việt vui mừng toan chạy lên nhưng Ly sư thúc đã nhanh hơn, người vọt lên trước, bắt lấy vai Tiết Tử Dung và Ly Tương rồi điểm mũi chân biến mất, để lại ba người ngơ ngác nhìn sư phụ mình.
Nhưng Ly Nguyên Thượng không nói gì.
Lòng y giờ đây đầy vẻ hoài nghi, vì vào cái chớp mắt khi lôi kiếp tử sắc tan đi, ngoài Tiết Tử Dung, y còn cảm nhận được sự hiện diện của một Thánh Nhân khác, một Thánh Nhân nóng sốt mới ra lò.
Chỉ là hệt như ảo giác, ngay chớp mắt sau, khí tức của vị Thánh Nhân kia như hòa vào đất trời, biến mất khỏi thế gian.