Ly Nguyên Huyền thừa biết đám tu sĩ thành tinh ở đây đã nghĩ xa đến đâu nhưng y nào có tâm trí lo, y quay sang xin lỗi bọn họ rồi bước ra khỏi sảnh.
Tiết Tử Dung thấy vậy thì cũng hành lễ rồi đuổi theo ra sân.
"Sư thúc…"
Tiết Tử Dung vừa gọi xong, cả người y đã nhẹ bẫng.
Ly Nguyên Huyền kéo y đạp gió đến bí cảnh Lạc Nguyệt.
Đông Phong Ý quả thật muốn đuổi theo nhưng trưởng bối nhà mình còn ở đây nên không dám tự chủ. Nàng ta quay lại nhìn sư thúc mình.
Tố Tây Diễm, sư thúc trẻ tuổi nhất của Đông Phong Ý tính tình có chút háo thắng. Nàng ta thấy Ly Nguyên Huyền đi như vậy lòng cũng tò mò bèn hắng giọng nói: "Chúng ta cũng nên đi giúp Ly sư huynh chứ?"
Nếu là có tà tu thì bắt tà tu, nếu là tu vi y suy kiệt có thể giúp y. Đằng nào thì Tố Tây Diễm chân nhân cũng có thể theo đến đó.
Suy cho cùng, ai cũng cảm thấy nếu mình đi theo xem thì có hơi quá đáng, một đệ tử bị đưa tới bí cảnh cũng không phải việc gì to tát nhưng có Tố Tây Diễm lên tiếng mở đường, mọi người thuận thế đi theo lại vừa hợp lý. Dù sao xưa nay chuyện của Ly Nguyên Huyền, có chuyện nào xen vào được mà Tố Tây Diễm lại chịu bỏ qua.
Bọn họ tu vi ai cũng xếp vào năm hạng đầu của phái mình, đạp lên hòn đá phút chốc cũng đến nơi. Tố Tây Diễm không muốn đệ tử phái mình có vẻ yếu kém quá bèn nói: "Ý, con cố gắng theo kịp."
Nói xong Tố chân nhân cũng vụt đi mất.
Đông Phong Ý vừa ngẩng đầu lên đã thấy đoàn người đi mất, nàng ta vội vã nhảy lên thanh kiếm lao theo.
Tiết Tử Dung đứng sau Ly Nguyên Huyền, y nhanh chóng thuật lại mọi chuyện cho sư thúc mình nghe. Trong tiếng gió gào thét chạm đến, Ly Nguyên Huyền vẫn nghe rõ mười mươi.
"Sư thúc quả thật không cảm nhận được sự chống cự của Chi An, rõ ràng nó không phải bị người ta cưỡng ép kéo khỏi giới tử."
Tiết Tử Dung nói: "Nếu sư huynh tự nguyện đi theo thì sao?" Mặc dù Bùi Chi An không ngốc đến mức dùng một que kẹo là lừa đi được, nhưng ở cái xứ người người đều là tu sĩ thì cũng chẳng ai dùng kẹo lừa trẻ con cả.
"Con nói đúng." Ly Nguyên Huyền đề thêm tốc lực, "Con nghĩ kỹ lại xem, có ai có hiềm khích với con hoặc Ly Tương và biết đến sự tồn tại của Chi An không?"
Y không nói là có hiềm khích với núi Thúy Vi. Kẻ có hiềm khích với núi Thúy Vi hẳn sẽ không lừa một đứa trẻ phàm nhân đến bí cảnh.
Tiết Tử Dung cũng hiểu ra điều này, y hỏi lại sư thúc mình: "Cả ngày hôm lúc đến Phù gia làm khách, sư thúc có thấy Phù Thanh Hoằng, Phù công tử hay không?"
Ly Nguyên Huyền đáp: "Không có. Phù môn chủ không có nhắc đến."
Nói đến đây, trong lòng mọi người đều đã rõ.
Tu vi của Ly Nguyên Huyền cao hơn sư điệt mình nhiều, chỉ một chốc hai người đã đến bí cảnh Lạc Nguyệt.
Ly Tương đến trước mọi người một bước.
Quả nhiên, hắn vừa giẫm chân lên cỏ đã thấy Bùi sư đệ ở ngay lối vào bí cảnh Lạc Nguyệt.
Bùi Chi An lúc này đang ngồi trên cánh tay của Phù Thanh Hoằng, nó nhắm nghiền mắt, cằm gác lên vai gã, nom bình yên đến lạ.
Ly Tương thấy cảnh này thì có hơi thất thần. Hắn nhớ lại người sư đệ này từ sau khi hắn trở về từ Yêu Châu đã không còn thân thiết với mình nữa, nếu không phải Tử Dung đòi người về, sợ là cả đời này hắn cũng không thể ở gần sư đệ mình được.
Bây giờ người sư đệ mình luôn ngóng trông lại bình yên ngủ trên vai người lạ, hắn có hơi ghen tỵ.
Ly Tương đang nghĩ vẩn vơ thì Phù Thanh Hoằng bỗng cất giọng: "Hình như Ly sư huynh lo cho vị sư đệ bé nhỏ này lắm nhỉ?"
"Tiểu sư đệ trong nhà, lo lắng là lẽ thường." Ly Tương dời mắt khỏi khuôn mặt say ngủ của sư đệ mình, hắn nhìn thẳng vào mắt Phù Thanh Hoằng mà trả lời gã.
"Bùi sư đệ được Tiết sư đệ gọi là sư huynh." Phù Thanh Hoằng để bàn tay mình lên lưng Bùi Chi An, năm ngón tay của gã gõ nhẹ nhàng theo nhịp lên lưng nó, "Như vậy Bùi sư đệ hẳn là sau này mới được tìm về. Có lẽ ở giữa có quá trình gì đó mà ta không biết. Không biết Ly sư huynh có tiện nói ra không?"
"Không tiện." Ly Tương lười lá mặt lá trái với gã.
Chuyện đệ tử chưa Trúc Cơ thì bỏ mạng, về sau được môn phái đón về không phải chuyện gì bí mật, nhưng không bí mật cũng không đồng nghĩa với việc hắn sẽ thoải mái nói ra. Nếu thừa nhận chuyện này chẳng khác nào nói với người khác thần thức của tu sĩ này có vấn đề, phải dùng cỏ Kết Hồn để an hồn?
Không nói ra người khác sẽ nghi ngờ, nhưng nói ra ngươi đấy sẽ khẳng định.
"Ly sư huynh thẳng thắn quá. Thảo nào thích xen vào chuyện của người khác." Phù Thanh Hoằng cong môi nở nụ cười nhưng đôi mắt lại chẳng hề cong.
Nói đến đây, Ly Tương gần như đã đoán được lý do họ Phù đưa Chi An đến nơi này.
Còn gì ngoài đòi lại mối thù ở chợ đêm kia chứ.
Còn nơi nào ở biên thùy này làm cho phàm nhân chịu thiệt ngoài bí cảnh Lạc Nguyệt chứ.
"Là ta lo chuyện bao đồng, Phù sư huynh đừng trách."
Phù Thanh Hoằng đang đứng rất gần lối vào bí cảnh Lạc Nguyệt. Nơi lối vào mở ra một khoảng rộng như hình bán nguyệt dựng thẳng vừa cỡ một người đi qua, chỗ ấy đang không ngừng hút vào rồi nhả linh khí ra.
Ly Tương không muốn chọc giận gã, chỗ hắn giẫm lên cỏ đã thành hố sâu nhưng hắn vẫn không làm ra động tác tấn công nào, hoàn toàn bày ra dáng vẻ nhún nhường.
"Dĩ nhiên ta không trách Ly sư huynh." Phù Thanh Hoằng nói, vừa nói gã vừa sửa lại tư thế ngồi của Bùi Chi An, cũng không biết do gã mỏi tay vì bế quá lâu hay vì lý do khác.
Ly Tương đã nhích lên một chút, tùy thời đón lấy sư đệ mình: "Nếu đã không có gì thì để ta đưa sư đệ mình về ngủ. Trẻ con không nên thức quá khuya."
"Chuyện này…" Phù Thanh Hoằng bày ra vẻ khó xử, gã lùi về sau một bước rồi nói, "Bùi sư đệ nói muốn tìm món quà độc đáo cho Bùi sư tỷ nào đó nhưng chợ đêm không có. Ta đã hứa với đệ ấy đưa đệ ấy đến đây để tìm quà rồi."
Quả thật Ly Tương không muốn nói nhăng nói cuội với gã nữa, ngặt nỗi sư đệ mình ngồi trên cánh tay người ta, hắn không thể không trò chuyện nhảm nhí: "Bùi sư tỷ của đệ ấy dữ lắm. Nếu biết đệ ấy tới đây thì sẽ nổi giận với đệ ấy."
"Ly Tương," Bất thình lình Phù Thanh Hoằng gọi tên hắn, "ngươi có biết sư đệ mình ghét nhất cái gì ở ngươi không?"
Ly Tương sững người.
Một người xa lạ còn có thể biết sự đệ mình nghĩ gì mà bản thân mình lại cứ mù mờ chạy theo. Hắn có chút mất mát.
"Ngươi không biết à?" Phù Thanh Hoằng hỏi, "Đó là thích lo chuyện người khác. Chuyện ở chợ đêm cứ cho dính đến sư đệ mình thì thôi đi, còn chuyện người đàn ông kia ngươi cũng xen vào. Ngươi có hỏi bọn họ cần người giúp không hay còn chê ngươi hại bọn họ."
Ly Tương sững lại.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm cánh tay Phù Thanh Hoằng.
"Như giờ đây sư đệ ngươi thích đến đây ngươi vẫn cứ ngăn cản, nếu là ta…" Hắn vừa nói vừa bế ngang Bùi Chi An.
Bùi Chi An bị tiếng ồn của hai người và hành động trở tay đổi tư thế bế của Phù Thanh Hoằng làm cho hơi tỉnh lại. Nó đưa tay lên dụi mắt mà không hiểu gì cả, còn đang ngơ ngác, hết nhìn Ly Tương lại nhìn sang Phù Thanh Hoằng.
"Phù sư huynh…"
"... Ha, ngươi xem, sư đệ ngươi tỉnh lại, người nó gọi đầu tiên là người ngoài như ta kìa."
Ly Tương chả rỗi hơi đâu so đo mấy vấn đề này. Bùi Chi An thích gọi ai thì gọi, quan trọng là hắn phải đón được sư đệ về tay.
"... nếu là ta," Phù Thanh Hoằng nói tiếp câu ban nãy, "ta sẽ để sư đệ mình tự nếm trải."
Gã vừa nói vừa nhấc tay ném Bùi Chi An qua khe bán nguyệt.
Bùi Chi An vừa tỉnh lại, mơ màng chẳng rõ gì cả đã bị vứt khỏi tay, nó chỉ kịp "a" một hơi rồi mất hút.
Ngay khoảnh khắc nó vừa chạm đến cổng vào, Ly Tương cũng nhảy qua đó. Phù Thanh Hoằng lại chẳng có hành động gì.
Chớp mắt, Bùi Chi An trôi tuột qua cánh cổng.
Ly Tương chỉ chộp được một khoảng không, hắn liếc mắt nhìn Phù Thanh Hoằng rồi cũng nhảy qua khe bán nguyệt đó.
"Phàm nhân được hai khắc," hắn lẩm bẩm, "bằng không thì…"
Là do Ly Tương không nói với gã Bùi Chi An có thể vào bí cảnh được bao lâu cho nên sau này cũng không liên quan gì đến gã, là Bùi Chi An đòi đi đến nơi có món quà độc đáo. Ly sư huynh cũng đã đi theo, chỉ cần trải thần thức ra là sẽ bắt được người, còn nếu tìm không được người là do hắn vô dụng.
Thiên quy hoàn toàn không trách phạt được gã nhưng cũng đủ cho họ Ly kia biết xen vào chuyện của người khác sẽ có hậu quả gì.
Bản thân mình cũng chỉ là một kẻ đầy nhược điểm thì đừng ngông cuồng can thiệp vào chuyện của kẻ khác.
Nhìn vẻ mặt Ly Tương hốt hoảng, gã bỗng cảm thấy khuôn mặt hề trêu ngươi đêm đó tan biến.
Ngay khi gã vừa quay mặt, dời tầm mắt khỏi cổng vào, một tiếng "chát" vang lên.
Đường roi có gai quất thẳng vào giữa trán gã, xé nát lớp da mỏng manh trên khuôn mặt chính khí đó, máu tươi chảy xuống ngang qua đốm lửa băng gần như nhuộm đỏ ngọn lửa đấy.
Thẩm Đề Sương vừa giẫm chân xuống đất đã thấy cảnh kẻ đứng trước mặt ném sư đệ mình qua cổng, sau đó sư huynh nàng lao đến bắt hụt người rồi mất hút sau cánh cổng theo sư đệ. Nàng ta không kịp nghĩ nhiều đã rút chiếc roi gai nhọn quấn bên hông ra quất thẳng vào giữa mặt Phù Thanh Hoằng.
Gã không kịp phòng bị, trúng phải chiêm hiểm độc.
Kế đó, có đến hơn hai mươi tu sĩ ăn vận trang phục hệt nhau đồng loạt rút kiếm ra chỉ về phía gã.
Đệ tử mấy phái khác vừa chạm đất đã thấy cảnh đánh nhau này thì đều giật thót, không ngờ phái Thúy Vi dịu dàng nho nhã cũng có lúc như vậy.
Dù Phù Thanh Hoằng có tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ như Ly Tương từng nhận xét là ngang tay với hắn. Thế trận này, có mười mấy Phù Thanh Hoằng mới may ra. Nhưng dĩ nhiên, Phù Thanh Hoằng chưa bao giờ là kẻ sẽ bó gối chịu trói, huống hồ đây còn là nơi Băng Hỏa Môn phủ khắp, gã không tin chỉ vì đùa dai ném một người phàm vào bí cảnh mà những kẻ này dám làm gì mình.
Nhưng Phù Thanh Hoằng không biết, những "kẻ này" thì không nhưng Thẩm Đề Sương thì có, nàng ta không để gã kịp phản ứng đã vung roi thứ hai đến.
Đúng lúc này, kiếm ý mỏng manh mà dẻo dai bắn tới đánh cho đầu roi có gai lệch sang một bên.
"Dừng tay!"
Cùng với lúc giọng nói đó vang lên, Ly Nguyên Huyền và Tiết Tử Dung đáp xuống chắn giữa hai bên.