Đối với tình cảnh này, Ly Tương cũng không biết phải an ủi thế nào. Sau cùng hắn quyết định sống cho xứng đáng với vai trò của kẻ làm đại sư huynh.
"Há miệng ra cho huynh xem."
Tiết Tử Dung nghe lời hắn nhất, nó cố kìm lại nỗi đau mất răng, há to miệng ra cho hắn nhìn.
Đại để thì trời cũng đã tối, sương cũng đã lên. Màn sương mờ ảo bàng bạc phủ khắp chẳng để lọt tí ánh sáng nào nên hiển nhiên hắn cũng chẳng thấy gì. Hắn lẩm bẩm: "Tối hù, chả thấy gì."
"Đệ có châu soi sáng. Để đệ lấy…"
"Đừng đừng đừng!" Ly Tương cản lại, "Nơi này không còn linh khí, đệ mở túi ra thì đống đồ trong túi văng cả ra ngoài đấy."
"Nhưng túi của đệ thủng rồi. Ban nãy kiếm gỗ đâm thủng túi…" Nó giải thích.
"Cái đó khác, thanh kiếm của đệ nhận được lời hiệu triệu nên mới vọt ra ngoài, không phải đâm thủng túi trữ… Mà nhắc tới kiếm… Đệ thấy ô của huynh đâu không?"
Hầu như kiếm tu đều dùng vũ khí chính là kiếm, thanh kiếm còn có thể tùy thời hóa sang hình thái khác. Còn Ly Tương, vũ khí của hắn lại là chiếc ô lụa. Cán ô làm bằng Thanh Trúc, chuôi có nạm ngọc Hoài Sa, cầm trong tay luôn không nóng cũng chẳng lạnh, có thể giúp linh khí tuần hoàn. Tán ô làm từ vải đặc trưng của phái Tiêm Ngưng, ngoại trừ tránh nắng tránh mưa còn có thể tránh cho linh khí biến động bất chợt.
Những món đồ này đều là của Ly Nguyên Huyền từng dùng để khống chế linh cảm cho đến khi nhập đạo. Về sau thì y đưa cho sư điệt mình. Tình trạng của Ly Tương nặng hơn y rất nhiều nên những thứ này cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Chủ yếu là Ly Tương thích.
Sau đó Bùi Nhiên lên núi, hắn một mực đòi sư đệ mình rèn lại ô Ngọc Tán để ra ngoài không cần mang nhiều đồ đến vậy.
Bây giờ bước vào vùng cấm linh, Ly Tương cũng tự biết ô Ngọc Tán hiện về nguyên dạng của mình, thành ra hắn mới hỏi tìm chiếc ô.
Hầu như đồ vật của Ly Tương đều đính kèm ngọc có khả năng phát sáng nên Tiết Tử Dung nghe hắn hỏi thì đứng dậy ngó quanh quất, lát sau nó thấy ngay chiếc ô mắc trên nhành cây.
Nhành cây này cũng không cao lắm, chủ yếu là tán ô mắc vào chạc cây nên hơi khó lấy. Nó phải đi xung quanh nhặt cành khô khều lên, lát sau mới lấy xuống được.
Có lẽ ông trời thấy nó vật vã quá nên thưởng cho nó món quà: Thanh kiếm gỗ của nó nằm trên tán ô!
Lúc vừa khều được chiếc ô, thanh kiếm gỗ cũng theo đó rơi xuống đầu nó.
Lần này Tiết Tử Dung không la lên, nó nhanh nhẹn nhặt đồ xem xét kỹ rồi chạy về chỗ Ly Tương.
Đại sư huynh nhà mình thấy nó nhảy nhót như khỉ để lấy chiếc ô mà không qua xem thì chín phần có chuyện không ổn rồi, nó cũng không thể để sư huynh thêm việc.
Sau khi lấy được ô, Tiết Tử Dung cẩn thận gấp ô lại. Chiếc ô thảm không nỡ nhìn: Cán ô không bị đập vỡ nhưng bị trầy rất nhiều, tán ô cũng đã lủng lỗ chỗ, kể cả viên ngọc phát sáng đính tua rua không biết va vào đầu mà mẻ mất một góc, nom như sắp rơi ra khỏi sợi dây.
Tiết Tử Dung bỗng nhớ tới mảnh ngọc được người của phái Tiêm Ngưng tặng cho. Nó nghĩ sau khi ra ngoài nhất định phải sửa lại cho sư huynh.
Sau khi đã gấp gọn chiếc ô, nó cầm đến đưa cho Ly Tương như hiến báo vật rồi ngoan ngoãn nhắm mắt há to miệng.
Ly Tương đau đến méo cả mặt nhưng vẫn bị hành động này của nó chọc cho phì cười. Hắn cố gắng nhịn lại, cầm hạt châu lên soi, thuận miệng nói: "Uầy, hạt châu vỡ rồi."
Ánh sáng từ viên ngọc không quá rõ nhưng cũng đủ cho hắn lờ mờ thấy chân răng còn sót lại.
Nếu là đứa sư đệ nào đó, Ly Tương hẳn sẽ dùng cách bạo lực như dùng linh khí cạy ra luôn. Nhưng giờ hắn rơi vào vùng cấm linh, tay trái cũng đã tàn rồi. Hơn nữa đây là phong chủ tương lai của Túc Phong đấy, hắn không thể làm ẩu, nhỡ đâu ảnh hưởng đến phần nhìn của sư đệ thì sao?
"Thật tình, chó con cũng không cắn người ta gãy răng thế này đâu." Hắn nói.
Tiết Tử Dung nghe thấy câu này thì bất giác run lên, sau đó cả người cứng đờ.
Ly Tương biết sư đệ mình rất để ý những việc vặt vãnh, thấy nó căng thẳng như vậy thì vội vã trấn an: "Cái này à? Không sao hết. Ra ngoài tìm Tô Lục lấy phần còn sót lại là được. Bây giờ ở vùng cấm linh, huynh cũng không tiện ra tay."
"Thật… Thật không sư huynh?" Tiết Tử Dung run run hỏi.
"Thật, huynh lừa đệ làm gì?" Hắn đáp, "Quan trọng là chúng ta ra khỏi nơi này trước." Hắn nhìn xung quanh, trong bóng tối Ly Tương có hơi trì độn, thêm nữa ánh mắt không tụ linh khí lại nên tầm nhìn giữa sương mù càng gần, chỉ thấy mấy tán cây lùn và xa một chút là những gốc đại thụ. Trong bóng tối, chúng như những vệt đen cắt vào màn sương lạnh lẽo.
Sau cùng Ly Tương thở dài, cũng chỉ đành bỏ cuộc: "Huynh cũng không biết chúng ta đang ở đâu nữa."
"Đệ biết! Đệ và Lục sư huynh hay vào đây hái linh thảo." Tiết Tử Dung reo lên.
Nó đứng dậy khua tay múa chân chỉ trỏ khắp nơi: "Chỗ này là giáp ranh với đồng cỏ, chúng ta đi khoảng một khắc là sẽ có lối mòn dẫn tới đồng cỏ. Ra đến đồng cỏ thì đi về hướng đông nửa canh giờ là có thể rời khỏi vùng cấm linh."
Ly Tương nhìn nó chỉ trỏ, hắn bỗng cảm thấy đứa sư đệ này có thể dựa vào được.
"Vậy… Đi thôi!" Ly Tương nói lớn.
Vào đêm ở trong rừng quả thật không phải ý gì hay ho kể cả khi khu vực này thường xuyên được kiểm tra, không có độc vật.
Tiết Tử Dung nghe hắn nói, nó đưa tay ra nắm tay Ly Tương kéo đi, nhưng còn chưa chạm vào cánh tay trái của sư huynh mình, người đã nghiêng thân mình tránh ra.
Tiết Tử Dung ngơ ngác nhìn lại.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Thật sự bây giờ để tiểu sư đệ biết tay mình tàn rồi không hay lắm, sau đó lại thấy vẻ mặt mất mát của nó, Ly Tương bỗng sinh ra ảo giác mình đã làm sai, phạm tội tày đình rồi. May mà đầu óc hắn lanh lẹ, vừa thấy sư đệ mình nhìn lại, hắn bèn ngồi xổm xuống rồi nói: "Lên đi huynh cõng cho."
Tiết Tử Dung lắc đầu nguầy nguậy.
"Lên đi, đường núi khó đi, đệ đi như vậy cũng không phải cách, với cả chỉ có một viên ngọc soi đường, chia ra hai người nhìn không tiện." Ly Tương tiếp tục khuyên nhủ bằng lý lẽ vớ vẩn.
Tận đến lúc nằm lên tấm lưng gầy gò của đại sư huynh, Tiết Tử Dung vẫn thấy mớ lý lẽ đó thật vớ vẩn.
Nhưng không biết vì nó tham luyến tấm lưng vững chãi này hay vì nó không muốn làm Ly Tương không vui mà chấp nhận kéo thấp trí thông minh của mình xuống, đi ra sau lưng Ly Tương rồi cẩn thận nằm lên.
Ly Tương không ổn lắm, nhưng đã lỡ rồi, hắn cũng không thể làm tiểu sư đệ sinh nghi thêm mà gắng sức đứng dậy.
Cũng chỉ có cánh tay tàn, hai chân hắn vẫn còn thừa sức đi bộ ra khỏi đây.
Tiết Tử Dung vòng tay ôm cổ Ly Tương, hai tay cầm kiếm gỗ và chiếc ô để rủ xuống, cố gắng giúp Ly Tương di chuyển dễ dàng hơn.
Quả nhiên, chỉ đi một chốc hai người đã tìm thấy đường núi. Bấy giờ Ly Tương mới an tâm cõng Tiết Tử Dung lắc lư trên lưng mình đi tiếp.
"Lạnh không? Lạnh thì nói với sư huynh." Ly Tương và Tiết Tử Dung chuyện trò tiếng được tiếng không.
"Đệ không lạnh. Có sư huynh cõng thế này, đệ không lạnh chút nào." Tiết Tử Dung thỏ thẻ vào tai hắn.
Nghe đứa sư đệ mù quáng sùng bái mình, Ly Tương bỗng cảm thấy nếu mà ra ngoài rồi mà cánh tay trái đang buông thõng kia không thể trị được nữa thì cũng đáng giá lắm.
"Sư huynh, đi như thế này nếu gặp Tiết Văn Kỳ thì sao?" Tiết Tử Dung bỗng hỏi.
"Hửm? Tiết Văn Kỳ hả? Bây giờ ông ta cũng khác gì chúng ta đâu. Phàm nhân với nhau, hai đấu một thì sợ gì?"
"Cũng đúng ha." Nó thì thầm, "Ban đầu ông ta nói muốn dùng trận pháp giấu đệ đi, chờ hết đại hội sẽ đưa về Phù Lê Châu. Ông ta còn nói họ Tiết giỏi về trận pháp, phù chú, giấu đệ vào trận pháp thì cho dù đệ đứng trước mặt mọi người cũng sẽ không ai thấy đệ hết."
Tiết Tử Dung cũng không biết mình nghĩ gì mà mách lại với Ly Tương, nó chỉ thấy mình chịu ấm ức rồi, phải có người an ủi.
Quả nhiên, đại sư huynh không làm nó thất vọng.
"Nếu ông ta giấu đệ vào trận pháp huynh sẽ xuống núi gọi Bát sư huynh của đệ về. Hắn giỏi nhất là trận pháp, ngay cả trận pháp của Tiết Khí Đài cũng do hắn chịu trách nhiệm chính đấy." Ly Tương bỗng nhớ ra từ lúc Tiết Tử Dung lên núi vẫn chưa gặp lão Bát, hắn vội bổ sung, "Mấy năm nay huyền môn đưa các cao thủ pháp trận và luyện khí xuống phàm gian để xây dựng tuyến đường đi lại khắp Tứ Địa, về sau phàm nhân cũng có thể đi mây về gió như tu sĩ."
"Thế tu sĩ còn cần gì tu hành?" Tiết Tử Dung ngạc nhiên nói.
"Đệ vừa dẫn linh, đừng có ăn nói báng bổ thế." Ly Tương can ngăn nó, "Cũng chỉ là đi lại, phàm nhân và tu sĩ khác nhau nào chỉ dừng lại ở đó. Đường tu hành dài đằng đẵng, như đệ bước một chân vào rồi thì chỉ có thể đi tiếp mà thôi."
Thật ra lời vừa thốt ra kia là theo quán tính, truyền thừa dẫn linh tuy chưa đến mức mang chuyện tồn vong của đất trời ra kể cho nó hay nhưng cũng đã nói rõ với nó sự khác biệt kia, vì vậy nó nhanh chóng gật đầu: "Đệ hiểu rồi."
"Làm khó cho đệ, vừa dẫn linh xong thì gặp lệnh cấm linh, cũng không biết dẫn linh đã trọn vẹn, truyền thừa đã đầy đủ chưa. Huynh cũng chưa bao giờ gặp cảnh này, về phải hỏi ý sư phụ với sư thúc mới được."
Tiết Tử Dung không trả lời câu này.
Nó cũng không biết mình đã nhận truyền thừa đầy đủ chưa, nhưng khi biết đến linh cảm thượng đẳng và thứ thuốc dẫn là sợi lông thuần trắng của thú Tâm Tương, nó thấy vậy là đủ rồi.
"Đệ sẽ cố gắng tu hành, sớm ngày Trúc Cơ." Tiết Tử Dung nói.
Sau đó mình sẽ theo các sư huynh, sư thúc, sư bá vào bí cảnh Lạc Nguyệt tìm thú Tâm Tương thuần trắng. Nếu lỡ cả đời không tìm ra, nếu huynh ấy phải Nhập Đạo, Kết Đan thì mình sẽ dùng linh lực của mình cùng gánh vác áp lực của linh cảm với huynh ấy. Nếu huynh ấy muốn đến vùng cấm linh sống những ngày còn lại mình cũng sẽ bầu bạn cùng.
Ly Tương không biết lòng tiểu sư đệ mình đang nghĩ điều xa xôi gì, chỉ nghe nó nói vậy thì có hơi hốt hoảng: "Đệ từ từ mà Trúc Cơ. Nhìn Nhị sư huynh của đệ đi, chỉ lo tu hành, mười bảy tuổi đã Trúc Cơ, bây giờ thì hay rồi, cứ như đứa choai choai. Đệ mà bắt chước hắn sau này nữ tu nào thèm để ý đến đệ chứ?"
"Vậy mười tám tuổi đệ mới Trúc Cơ." Tiết Tử Dung nói.
Ly Tương cười thầm nhưng không nói gì.
Dù sao Trúc Cơ cũng không phải chuyện tu sĩ có thể chọn lựa, khi thời cơ đến ắt sẽ có bước chuyển giao.
Cơ mà Ly Tương nghĩ nghĩ lại một chút, nghĩ xong thì nói: "Mà huynh báo trước, kết đôi với nữ tu cũng là chuyện sau này, bây giờ đệ đừng có nghĩ nhiều. Lòng có tạp niệm không hay đâu."
"Sư huynh! Đệ mới có tám tuổi." Nó ngại ngùng kêu.
"Tám thì sao chứ? Bây giờ không lo đợi đến lúc đó mới lo à?"
"Sau này đệ không kết đôi với nữ tu, đệ phụng dưỡng huynh!"
Ly Tương cười híp mắt khi nghe nó nói vậy. Dù sao trẻ con ai mà chẳng từng nói sẽ không tìm bạn đời, cứ ở thế chăm sóc mẹ cha, lớn lên chẳng phải chúng đều có gia đình của riêng mình, người thân, mẹ cha về sau đều trở thành họ hàng ư?
Có lẽ hồi bé hắn cũng từng nói vậy.
Nhưng hắn cũng không tiếp tục phản bác mà lại tỏ ra hưởng thụ lời con trẻ ấy.