Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 12: (Ấu thơ) Chó đá cứu nguy




Lên núi một thời gian, Tiết Tử Dung đã biết chứng đau nửa đầu của Ly Tương không hề nhẹ, chỉ là nếu Ly Tương không nhớ thì Tô Mộc, có khi là chính nó đều sẽ tự mình đưa thuốc sang. Nhưng khoảng thời gian này mọi người ai cũng bận bịu, đến lúc nhớ ra thì Ly Tương lại ngại phiền.

Ai mà biết chỉ có một đêm mà hắn đã không chịu được.

Tiết Tử Dung lay hắn thêm mấy cái nữa nhưng người chẳng nhúc nhích.

Mà đại sư huynh này dù có bất tỉnh cũng còn biết dọa người: Tiết Tử Dung vừa lay mấy cái thì bàn tay đang nằm ngay ngắn trên ngực hắn bỗng trượt xuống giường.

"Lục sư huynh! Lục sư huynh!"

Tiết Tử Dung ù té chạy đi.

Nó lao ra khỏi cổng viện rồi chạy đến chỗ Tô Mộc gần đó đập cửa, vừa đập vừa gào to: "Lục sư huynh!"

Chỗ Tô Mộc bình thường chỉ có hắn với mấy con rối gỗ, không gian lại rộng nên có đập cửa to hơn nữa cũng chẳng nghe. Mà Tiết Tử Dung lại chỉ là đứa trẻ, nó chẳng có cách nào vào trong mà không cần gọi cửa cả.

"Lục sư huynh! Cứu mạng! Đại sư huynh…"

Nó vừa gào vừa nện "ầm ầm" vào cánh cửa ấy.

Thoạt nhìn thì chỗ này cũng không kiên cố đến vậy nhưng nó xô mãi mà chẳng ra.

Ngay lúc này, sau lưng Tiết Tử Dung bỗng vang lên tiếng nện xuống đất "bình bịch" tựa như có chày đá thật to nện xuống sàn nhà vậy. Nó hốt hoảng quay phắt lại thì thấy con chó đá ở đối diện cổng viện mình đã nhảy xuống khỏi bệ từ bao giờ, nó đang ra sức chạy bình bịch về phía cổng của Tô Lục.

Sau đó…

Con chó đá nhảy bổ vào cánh cổng!

Tiết Tử Dung thấy con chó đá này nhiều lần rồi. Nó có cảm giác thứ này như có mặt ở khắp nơi trên núi Thúy Vi vậy. Có lần nó sang đỉnh Văn Phong cũng thấy thấp thoáng bóng dáng con chó đá nhưng hình như ai ai cũng quen với sự hiện diện của thứ này nên chẳng ai tỏ vẻ gì. Tiết Tử Dung thấy vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên nữa. Có vài lần nó đứng tần ngần trước bệ đá trống không, tự hỏi con chó đá ấy nặng bao nhiêu cân mà có thể chạy nhảy khắp nơi như vậy, lại còn tùy lúc nữa. Có khi nó nện ầm ầm xuống đất có khi lại nhảy nhót đến nhẹ nhàng.

Giờ thì Tiết Tử Dung tin chắc không có thứ gì đúc ra từ đá mà nhẹ được.

Con chó đá nhảy vào làm nửa cánh cửa vỡ nát ra. Then cài theo mảng gỗ vỡ vụn bay ra ngoài. Tiết Tử Dung còn đang kinh ngạc về lực công kích của chó đá nhưng nó cũng không chần chờ giây nào mà vọt vào, vừa chạy vừa la toáng: "Lục sư huynh! Lục sư huynh! Đại sư huynh…"

Cũng không biết do tiếng kêu của nó hay do tiếng giậm chân bình bịch của con chó đá mà Tô Lục cũng đã tỉnh dậy. Hắn cầm theo đèn bước ra ngoài sân, còn chưa kịp hỏi chuyện cái cửa đã bị Tiết Tử Dung nắm lôi đi.

Hắn ỷ mình lớn hơn nên kéo tiểu sư đệ lại hỏi: "Có chuyện gì? Đệ từ từ nói xem."

Tiết Tử Dung làm gì còn bình tĩnh nổi, nước mắt nước mũi nó bây giờ đã chảy tèm lem.

Lúc nãy lo tìm người thì không sao, bây giờ thấy được tia hi vọng thì nó như sụp đổ, nói năng loạn xạ: "Đại sư huynh, huynh ấy… Huynh ấy quên uống thuốc!"

Tô Mộc: "..." Đại sư huynh của chúng ta có bao giờ nhớ uống thuốc đâu kia chứ.

Chừng như Tiết Tử Dung cũng thấy mình nói năng lung tung quá, nó kéo tay áo Tô Mộc lần nữa, nói: "Huynh ấy, đệ, đệ lay mãi huynh ấy cũng không tỉnh!"

Nghe đến đây thì Tô Mộc như bừng tỉnh, hắn kéo tay Tiết Tử Dung ra rồi nói với nó: "Chờ huynh lấy hòm thuốc."

Cứ thế hai người và một chó chạy rầm rầm về chỗ Ly Tương. Tô Mộc an ủi nó qua quýt mấy câu rồi đá nó ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Trong sân chỉ còn một người và một con chó đá giương mắt nhìn nhau.

Bệnh tình của Ly Tương mấy năm nay vẫn vậy, không thuyên giảm cũng không trở nặng, chủ yếu là vì những vị thuốc tốt đều đến tay Tô Mộc cả. Mỗi lần Ly Nguyên Thượng ra ngoài, lúc trở về đều vơ vét không ít giao cho hắn, thêm nữa lại có Tiết Tử Dung quản chặt đại sư huynh mình không để người lơ là quên thuốc thang.

Nhưng người như Ly Tương, mắc phải chứng bệnh này thì sống đến bây giờ chủ yếu vẫn là dựa vào bản thân mình.

Tô Mộc nhét ít lá cỏ vào hai mũi Ly Tương rồi đỡ người nằm sấp xuống, kéo áo ra hắn ra. Lát sau, trên lưng và đầu đại sư huynh bị ghim không biết bao nhiêu là kim. Hắn còn thô bạo nhét một đống thuốc bột vào lư hương làm khói bốc cả căn phòng.

Làm xong hết Tô Mộc mới quay lại giường nhìn đại sư huynh mình đang cau mày, hẳn là sắp tỉnh.

May mà lần này có Thập Nhất phát hiện sớm, nếu như không ai hay biết, vậy thì sáng mai có thể Ly Tương đã tỉnh lại như thường, đầu chỉ có hơi đau mà cũng có khi đại sư huynh hắn sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa mà chìm sâu vào giấc ngủ của mình mãi mãi.

Hương khói vấn vít cả căn phòng làm lòng người thư thả, Tô Mộc ngồi xuống giường, thả một tia linh lực vào kiểm tra kinh mạch của đại sư huynh rồi chỉ biết thở dài.

Cũng phải gần mười năm nữa bí cảnh Lạc Nguyệt mới mở ra. Trong lúc này hắn chỉ có thể gắn sức bảo vệ kinh mạch cho sư huynh hắn.

Đúng lúc này Ly Tương cũng dần tỉnh lại.

Lần nào vừa tỉnh lại hắn cũng có chút thất thần, không biết mình ở đâu. Mãi một lúc sau mới dần dần nhận ra xung quanh mình.

Thấy hắn tỉnh rồi, Tô Mộc nói: "Huynh đó, bận cách mấy cũng phải lấy thuốc chứ. Đêm nay nếu có Thạch Thạch và Thập Nhất thì…"

Thạch Thạch hẳn nhiên là con chó đá đã phá cửa vào viện của hắn.

"Thạch Thạch còn phá mất cửa nhà của đệ."

Ly Tương vừa tỉnh dậy nên cũng không có hơi sức đâu tính toán với sư đệ mình, hắn định xua tay thì phát hiện cả người mình cứng ngắc, chẳng có chút cảm giác nào bèn bỏ cuộc, chỉ nói: "Mai huynh sửa lại cho đệ."

"Lần này huynh dọa Thập Nhất quá trời. Lúc đệ mở cửa ra, đệ ấy khóc tèm lem mặt mũi cả."

Ly Tương không đáp lại lời này.

Hắn biết bản thân mình sẽ tùy thời phát bệnh, chỉ là mấy năm nay mọi người đều ra sức giữ gìn. Trước kia hắn có quên đổi thuốc cũng chẳng sao, bây giờ chỉ quên một ngày đã gây ra náo loạn.

"Cũng không biết Thập Nhất có bị dọa sợ hay không?" Hắn nhủ thầm.

Cũng không thể để một ngày nào đó đệ ấy tỉnh dậy lại thấy bên mình là xác chết lạnh căm. Ly Tương nghĩ.

"Lão Lục này," dường như đã hạ quyết tâm, hắn nói, "từ mai đệ dẫn Tử Dung theo đệ học y đi, sắp xếp cho nó ở bên chỗ của đệ."

Nỗi lo nghĩ kia hắn không nói ra.

"Để làm gì?" Ý của Tô Mộc là vẫn mong tiểu sư đệ ở bên cạnh đại sư huynh, ít ra cũng như đêm nay…

"Đệ ấy còn nhỏ như vậy, mà dạo này huynh bận đến thế, không có thời gian trông nom."

Tô Mộc biết lời hắn còn điều chưa nói nhưng cũng không vạch trần mà chỉ dọa: "Đệ ấy dính huynh như vậy, huynh tự nói đi. Đệ ấy đồng ý thì đệ không có ý kiến."

"Đệ ấy không đồng ý thì đệ không thể kéo người đi à?" Ly Tương tỏ vẻ nghi ngờ câu này.

"Không! Xét trong nhóm thì y tu như đệ là kẻ tay trói gà không chặt, không dám đụng vào phong chủ tương lai." Tô Mộc nở nụ cười nhưng Ly Tương thấy rõ mắt hắn chẳng có chút ý cười nào.

"Rồi, rồi, huynh sẽ nói với nó."

Tô Mộc nghe vậy thì định bước ra kêu tiểu sư đệ nhà mình vào, nhưng hắn còn chưa kịp mở cửa đã nghe Ly Tương nói: "Khoan, khoan! Đệ định để ta nằm sấp như vầy, lưng bị ghim như nhím thế này gặp sư đệ à? Mất mặt chết! Nhổ ra!"

Tô Mộc liếc hắn một cái rồi quay lại bàn hí hoáy viết, ý là chưa đủ thời gian.

Ở ngoài sân, Tiết Tử Dung thấy cửa vẫn đóng kín thì không khỏi lo lắng nhưng Tô Mộc lần nào thăm khám cho sư huynh cũng đều thần thần bí bí như vậy cả. Nó chỉ còn cách ngồi ở ngoài sân, hết nhìn cánh cửa đóng kín đó thì lại quay sang nhìn con chó đá đang ngồi trên bàn.

Đợi mãi chẳng thấy cửa mở, nó bèn đi đến ngồi cạnh con chó đá kia.

"Hôm nay cám ơn mày lắm. Không có mày tao không biết phải làm sao." Nó nói xong còn đưa tay sờ đầu chó đá tỏ ý cám ơn.

Con chó đá nghiêng đầu nhìn nó nhưng không phát ra âm thanh nào. Nó cũng đã quen với chuyện này rồi.

Sờ vào con chó đá này chẳng có tí mềm mại nào cả mà ngược lại trên tay còn có chút thô ráp.

Thì dĩ nhiên là vậy mà.

Nhưng Tiết Tử Dung vẫn không nhịn được mà vuốt ve.

Trẻ con thiên tính đều thích động vật nhỏ. Con chó đá tuy không nhỏ cũng chẳng mềm nhưng dù sao cũng là "động vật", thậm chí có lần nó đi sang chỗ sư phụ mình, thấy lúc người xoa đầu con chó đá này nó còn có ảo giác đá tảng híp mắt đầy thỏa mãn cơ.

Ở núi mấy năm qua, nó cũng lờ mờ đoán đây là con chó đá tu thành tinh ở chỗ Thất sư huynh mình. Tuy là nó chưa bao giờ thấy Thất sư huynh nhưng dường như người này hễ có gì cũng đều thông qua chó đá để báo với mọi người.

"Hẳn là do các sư huynh đều đã Trúc Cơ nên nghe hiểu lời của mày. Chờ tao Trúc Cơ là đã có thể nghe hiểu mày nói rồi." Nó vừa nói vừa xoa đầu của chó đá.

Chó đá vẫn chỉ nghiêng đầu nhìn nó.

"Ủa, sao lông cổ mày nhiều vậy, bộ lúc ai tạc tượng này quên mất à? Đuôi cũng bị dư một chót nè!" Nó sờ nhúm lông cổ một chút, lại thấy cái đuôi của chó đá có nhúm lông to thì bắt lấy, nói, "Ai tạc tượng cho mày mà ẩu quá, thiệt kỳ mà."

Chó đá bỗng nhảy dựng lên, nó nện rầm rầm xuống đất, chót đuôi còn đánh lên tay Tiết Tử Dung một cái rồi mới giẫm chân "bình bịch" chạy mất.

Tiết Tử Dung nhìn bàn tay bị đánh hằn lên vệt đỏ của mình rồi mới nhìn theo con chó đá, thấy nó bấu hai chân trước lên bệ đá rồi đặt một chân sau lên, sau đó mới dùng sức kéo cả người trèo lên bệ đá.

Chó đá xoay hai vòng trên bệ rồi từ từ nằm xuống hệt như bao con chó đá khác, giống như nó chưa từng rời khỏi bệ đá bao giờ vậy.

Tiết Tử Dung đang ngoẹo cổ nhìn thì đúng lúc này cửa phòng kêu cọt kẹt. Nó quay đầu lại nhìn thì nghe tiếng đại sư huynh nói: "Tử Dung, vào đây."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.