Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 111: (Bất tuần) Yêu chủ Thịnh Hoài




Bậc đại năng giao đấu, cho dù là Thánh Nhân như Ly Nguyên Thượng cũng chưa chắc có thể xen vào huống chi các Thánh Nhân đến trước cũng chỉ có thể miễn cưỡng đứng ngoài nhìn vào trận chiến.

Mặc dù vậy, qua dăm ba lời trao đổi, vô tình ai cũng cảm thấy sự thật là Tiết Thánh Nhân muốn mở cổng vực Phù Quang thả tội nhân ở đó ra mà thiếu chủ Yêu tộc lại đang tìm cách ngăn họ lại.

Lòng người bất an lẫn khó hiểu.

Bất an vì sợ những kẻ tội ác tày đình quay lại phàm gian, khó hiểu vì sao cứ cách một đoạn thời gian lại có người muốn làm vậy. Mà lần này, người muốn làm vậy còn là Thánh Nhân.

Đúng như Ly Nguyên Thượng từng dự đoán, hành động này của Tiết Tử Dung quy thành trách nhiệm của đại sư huynh trộm thần khí trấn sơn.

Một vị rưỡi Thánh Nhân trước mặt vẫn chưa dừng lại, bọn họ giao tranh với Thịnh Minh khiến cho ngay cả tu sĩ vây xem cũng bị chưởng phong và linh lực sượt qua rát cả mặt.

Thịnh Minh vẫn ra sức khuyên nhủ: "Sư huynh, dừng ở đây là được rồi."

Hai người kia không ai trả lời hắn cả.

Thời gian sắp đến, nếu bỏ lỡ thời gian này vậy thì phải đợi đến buổi đêm. Ly Tương không muốn kéo dài thêm nữa. Nếu như chuyện chưa rõ ràng, thời gian càng dài, bất lợi càng nghiêng về phía hắn. Chỉ một Thịnh Minh đã có thể cầm chân hai, à thì, một Thánh Nhân rưỡi, mà đấy là Thịnh Minh còn chưa đạt tới hình thái cao nhất của Hồ tộc chứ chưa nói đến các tộc khác của Yêu Châu.

Trong một chốc, hết thảy tính toán của Ly Tương viết hết lên mặt hắn, Tiết Tử Dung cũng đã nhìn ra dấu vết.

Nhưng y không đồng ý.

Ly Tương nhìn vẻ mặt đó thì chậc lưỡi một tiếng, cũng mặc kệ sư đệ hắn có đồng ý hay không đã rút khỏi thế giằng co.

Tiết Tử Dung cắn răng lan rộng thần thức ra vây lấy Thịnh Minh sau đó truyền âm với Ly Tương: "Sư huynh, dừng lại!"

Ly Tương muốn tranh thủ thời cơ mở cổng vực Phù Quang.

Mà Tiết Tử Dung phản đối vì y biết, phù chú mở cổng nếu trong người có dòng máu đó thì chỉ tu vi Kết Đan là có thể mở ra, còn nếu không, dù là Thánh Nhân cũng khó lòng gánh cả ba vị trí một lúc huống chi Ly Tương chỉ có một thần thức trần trụi, không có được sự bảo hộ của thân thể.

Nhưng Tiết Tử Dung cũng biết, để một thần thức giằng co với Thịnh Minh cũng quá nguy hiểm. Tu vi tu sĩ cả đời đạp trên lưỡi dao mài ra thì Yêu tộc chỉ cần nắm lấy cán dao là có, sự chênh lệch đó khiến cho xưa nay Yêu tộc luôn cao hơn tu sĩ phàm nhân một bậc.

Xưa nay chỉ có Tứ Thánh là ngang bằng với họ.

Một suy nghĩ vụt qua trong đầu Tiết Tử Dung nhưng y không kịp nói thành lời đã phải gia tăng linh lực vào kiếm khí chống lại tám chiếc đuôi kia.

Mà điều Tiết Tử Dung lo nghĩ sao hắn lại không biết.

Ngay cả Đông Phong Hàm Chi dù mang họ Đông Phong, lần mò theo bí mật của gia tộc cũng không có dòng máu của bậc tiên thánh, không nhìn đến được hoa văn trên phù chú. Năm đó Ương Túc Y vạch ra cho hắn một khe hở để thoát ra là nhờ vào lôi kiếp. Bây giờ để hắn dùng phù chú mở ra ư? Ly Tương không nghĩ thần thức Thánh Nhân cỏn con có thể sánh ngang đất trời.

Nhưng hắn không thể không làm.

Ngay khi chiếc khăn lụa của Thôi Bạch Hạc xuất hiện trên tay hắn, Tiết Tử Dung đã không còn kinh ngạc. Y nhìn Ly Tương bấm quyết, khôi phục nguyên hình chiếc khăn ấy.

Đó là một khối ngọc cùng kích cỡ và đồng chất với mảnh ngọc của Tiết Tử Dung.

Tiết Tử Dung âm thầm ghi một dấu nợ lên người Thôi Bạch Hạc.

Ly Tương không thể chạm vào mảnh ngọc đó nhưng tự bản thân vật ấy có linh khí, chúng nghe theo sự điều động của hắn, lật mình vọt lên treo lơ lửng ở chính giữa hai cột đá.

Đúng lúc này, Ly Nguyên Huyền và sư huynh y, Ly Nguyên Thượng là người duy nhất còn vắng mặt cũng đến nơi.

Sư thúc hắn đã tỉnh.

Hai người vừa đến nơi lập tức vọt lên, gia nhập vào vòng vây chặt Thịnh Minh.

Ly Nguyên Thượng vừa xuất hiện, Tiết Tử Dung lập tức thu lại kiếm ý đang có xu hướng cắt phăng chỏm đuôi sư huynh mình, vọt qua phía Ly Tương.

Dù sao sư huynh đệ Ly chân nhân ngồi ở vị trí Thánh Nhân đã nhiều năm, chế ngự Thịnh Minh là điều rất dễ dàng. Danh nghĩa sư đồ còn đó, Ly Nguyên Thượng cũng chỉ dùng kết giới vây lấy Thịnh Minh.

Tu sĩ vây xem bắt đầu rục rịch nhưng quái ở chỗ các vị Thánh Nhân khác không xen vào càng không chất vấn, ai nấy cũng bày ra vẻ mặt không nói rõ.

Tiết Tử Dung vọt đến cạnh sư huynh mình, y rút lấy mảnh ngọc, niệm quyết rồi đặt nó lên vị trí cạnh mảnh của Thôi Bạch Hạc.

Có vài vị Thánh Nhân rục rịch sắp bước lên.

Chính ngay lúc này, Yêu lực từ phía đông như cơn lũ cuốn xuống, đổ ập đến chắn ngay giữa Thịnh Minh và sư phụ mình. Yêu lực tím sẫm càn quét ngang ngược khiến cho tất cả tu sĩ bao gồm sư huynh đệ Ly chân nhân lùi về sau mấy bước, chỉ trừ có Tiết Tử Dung được pháp trận ở cổng vào bảo vệ.

Yêu lực tụ hội lại, kế đó, chín chiếc đuôi mờ ảo xuất hiện.

Có tu sĩ nhịn không được hít thật sâu.

Một người đàn ông trung niên, nếu phải miêu tả khuôn mặt thì chính là khuôn mặt của Thịnh Minh sau khi tăng thêm mấy phần ngang ngược, độc đoán, giảo hoạt.

Yêu chủ Thịnh Hoài.

Người này ăn bận so ra còn nổi bật hơn cả Thịnh Minh: phát quan bằng ngọc bán trong suốt, áo tím thắt đai lưng vàng, trên vạt áo đính cơ man nào là lam thạch, đi giày nạm hồng ngọc. Muốn bao nhiêu lòe loẹt có bấy nhiêu lòe loẹt, cần bao nhiêu lấp lánh có bấy nhiêu lấp lánh.

Nhưng không một ai dám cười cả.

Tứ Thánh chí cao chỉ còn xuất hiện trong ký ức của đa số tu sĩ Đại Địa đã ngã xuống mà vị Yêu chủ sặc sỡ trước mặt đây vẫn còn sừng sững.

Nhìn đứa con út bị hai vị Thánh Nhân trẻ người non dạ vây bắt, lại nhìn khí thế người này xuất hiện, tu sĩ vây xem đều run rẩy, vài kẻ tu vi chẳng ra làm sao bị Yêu lực bức cho, kẻ hôn mê, người hộc máu.

Thịnh Hoài không có tác phong lảm nhảm như con trai mình, người vừa xuất hiện lập tức đánh ra luồng Yêu lực. Yêu lực vọt tới thì tách ra, hóa thành hai mũi tên, một mũi tên đánh thẳng đến Ly Nguyên Thượng, mũi khác nhắm thẳng vào thần thức của Ly Tương.

Tiết Tử Dung nhìn cảnh trước mắt, y vội vã cắm kiếm Tương Phùng xuống mặt đất. Linh khí từ các nơi lập tức ùa về cộng với linh lực của y hợp lại, dựng thành bức tường trong suốt che chắn.

Bên này Ly Nguyên Thượng và Ly Nguyên Huyền không dám xung đột trực diện, lùi về sau tránh khỏi trở thành bia ngắm, nhìn sang tiểu đồ mình thì giật mình.

Tư thế lấy cứng đối cứng.

Cũng không phải Tiết Tử Dung kiêu ngạo, cho là một đòn này của Yêu chủ mình có thể gánh được, chỉ là y tránh ra còn sư huynh đang khảm phần phù chú lấy ra từ thần khí biết tránh đi đâu.

Ngay trước khi Yêu lực chạm đến, như bị người xúi giục, các Thánh Nhân còn lại bỗng chốc di chuyển lên phía trước, chớp mắt đã đứng thành hàng cạnh vị Thánh Nhân trẻ nhất kia, bắt quyết lập kết giới.

Yêu lực chạm đến kết giới của các Thánh Nhân thì bị chặn lại, lập tức tan rã.

Hành động của các vị Thánh kia quá bất ngờ, Thịnh Hoài nheo mắt hỏi: "Các vị có ý gì?"

Một Thánh Nhân trên vạt áo có hình mây trời bước lên nói: "Yêu chủ bớt giận, chỉ là lối vào không thể chịu được lực công kích, nếu như chẳng may bị đánh vỡ thì tất cả chúng ta ở đây đều khó thoát."

Tiết Tử Dung nhớ rõ, đây là vị Thánh Nhân mình nhìn thấy trong truyền thừa, người lớn tuổi nhất còn chưa vẫn lạc trong thế hệ tiên thánh.

"Vậy để bọn hậu bối này mở ra thì được à?"

Người kia vẫn ung dung nói: "Đúng là vậy, Tứ Thánh phong ấn lên cánh cổng ấy. Nếu phong ấn bị đánh vỡ thì cả Đại Địa lẫn Yêu Châu đều chấm dứt lịch sử của mình."

Tiết Tử Dung biết, việc bọn họ xông lên ngăn cản chưa chắc là vì lo cho sinh linh Đại Địa này. Sở dĩ người như bọn họ được gọi là Thánh Nhân không phải bởi tu vi đăng đỉnh mà là bị trói buộc vào mảnh đất này. Đại Địa nuôi dưỡng bọn họ, bọn họ cũng phải vì Đại Địa mà bỏ công bỏ sức.

Nhưng vào lúc này đối với Tiết Tử Dung hay Ly Tương mà nói thì có gì khác nhau chứ, chỉ cần Thánh Nhân như châu chấu buộc cùng sợi dây với bọn họ là được.

Vị Thánh Nhân thông tình đạt lý kia xoa dịu cơn thịnh nộ của Yêu chủ xong thì quay sang nói với Tiết Tử Dung: "Người trẻ à, chúng ta lùi một bước. Thần khí trấn sơn của núi Thúy Vi, núi Thúy Vi tự giải quyết, bọn già chúng ta không can dự vào, người trẻ các người cũng nên lùi một bước, đừng nghịch ở cổng vào vực Phù Quang nữa. Mấy trăm năm nay, nơi này chỉ mở ra khi có chuyện tày trời mà thôi."

Kể từ khi hai người bọn họ và Thịnh Minh giao đấu, linh lực bạt đi tứ phía khiến cho bông tuyết còn chưa kịp rơi xuống đã biến mất không dấu vết, bây giờ dù đã dừng tay nhưng linh lực chưa từng dừng lại, hai bên như hổ rình mồi nhìn nhau chằm chằm, bông tuyết cũng chỉ đáp lên phía các tu sĩ vây xem.

Thế nhưng Ly Tương chỉ có thần thức, hắn không cảm giác được nóng lạnh nhưng vẫn bất giác rùng mình khi khớp tất cả ba phần phù chú đó lên pháp trận ẩn giữa hai cột đá. Giờ phút này, linh tuyến vạch nên pháp trận đã thoắt ẩn thoắt hiện.

Có kẻ sinh sau đẻ muộn muốn xem cảnh cánh cổng trong truyền thuyết này mở ra, có kẻ thức thời nghi ngờ hành động của núi Thúy Vi.

Nhưng tất cả đều ăn ý với nhau, không ai lên tiếng cả, để lại mình Ly Tương sau khi khảm phù chú xong thì xoay người nhìn thẳng vào Yêu chủ.

"Vãn bối vẫn luôn có điều không hiểu, tại sao Yêu chủ người lại sợ vãn bối mở ra cánh cổng này đến vậy? À, không, phải nói ra sợ tu sĩ nhân loại mở ra cánh cổng này mới đúng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.