Nhân quả bao trùm lên tu sĩ, nếu không thể giải trừ thì không cách nào tu hành. Tộc Nhất Tâm trở thành tâm bệnh của sư huynh, sao lại nói không liên quan. Huống chi sư huynh trải qua những gì ở vực Phù Quang, kẻ không biết không có tư cách nói.
Cả Tiết Tử Dung y cũng không có tư cách.
Ly Tương lại nói: "Ương Túc Y cũng là sư đệ của huynh."
Cái tên bị vùi trong quên lãng vang lên, đám tu sĩ đứng ngoài cuộc bỗng chốc nhớ lại người tên Ương Túc Y này từng tồn tại không mấy chói mắt giữa huyền môn cho đến khi y phạm tội bị đày vào vực Phù Quang. Mà trong một chốc đó, Thịnh Minh cũng hiện ra tia hổ thẹn.
Rất lâu về trước, vị sư huynh cả ngày chỉ xem trận pháp, họa phù chú, mô phỏng phù chú cổ xưa từng kể cho thiếu chủ yêu tộc bí mật của mình, mà vị thiếu chủ kia cũng hứa đưa hắn xem trận pháp khắp Yêu Châu.
Nào ngờ bí mật kia hắn không giữ kín cho riêng mình, còn đẩy Ngũ sư huynh đến đường cùng, bị lưu đày.
Năm đó y chỉ nói chuyện lấy thần khí trấn sơn với mình Thịnh Minh. Ngờ đâu xoay người, Thập Thịnh Minh đã báo lại chuyện đó với Yêu chủ.
Hắn chỉ muốn ngăn Ương Túc Y phạm sai lầm, nhưng kết quả Ương Túc Y vì lời hắn mà bị treo giá, bị truy đuổi. Đến lúc sức cùng lực kiệt ngã ở lối vào Phù Quang, Yêu tộc đuổi theo gây áp lực, núi Thúy Vi đành phải xử lý thật nặng.
Cứ như vậy, người thiếu niên ôm trong lòng bí mật tày đình, nỗi oan của tộc nhân bị ném vào đó. Từ đây biệt tích huyền môn.
Sự hổ thẹn ấy lúc này lướt qua trong chốc lát như chưa từng tồn tại, kế đó, chiếc đuôi của Thịnh Minh quất thẳng tới thần thức Ly Tương không chút do dự.
Đám tu sĩ đứng xem đều hít thật sâu.
Tu sĩ tu vi dưới Thánh Nhân đều đã tề tựu về đây, cả Kiều Trác Việt cũng đến sau Chương Kha. Người vây xem ai nấy cũng giật thót.
Vào khoảnh khắc linh khí lan ra, Kiều Trác Việt chống thanh kiếm xuống đất tạo ra kết giới kéo lùi toàn bộ tu sĩ về sau. Hắn chau mày không biết chuyện trước mặt là gì.
Đúng lúc này, các Thánh Nhân cũng lần lượt tới nơi.