Nói cho cùng, số người ở thế gian này có thể giấu đi dung mạo dáng hình của thần thức trước mặt Ly Tương chẳng còn được bao nhiêu. Vừa nhìn thấy người bước vào đó, trái tim hắn chợt đập "thịch" một tiếng thật đột ngột.
Dường như người đó cũng có cảm giác như hắn, chỉ là không phải bất ngờ chiếm phần lớn mà là cảm giác cuối cùng cũng tìm được đến nhà. Y mặc kệ tiếng làu bàu của mấy phàm nhân vô duyên chịu lạnh khi gió lùa vào, đi thẳng tới chỗ Ly Tương.
Y vừa ngồi xuống bàn đã nói: "Đệ đi hết các quán trọ ở trấn Hồng Quang, đệ biết chắc huynh sẽ đến đây mà."
Y nói năng lộn xộn, giọng nói run run, có chút xúc động. Ly Tương sợ y nói nhiều sẽ có chỗ không thỏa đáng bèn ra dấu cho y đi theo mình.
Người kia thấy vậy vội vã bước lên lầu.
Đến lúc Ly Tương vừa khép cửa phòng lại thì một luồng linh khí phút chốc bao trùm cả căn phòng. Hắn quay lại nhìn, lúc này mới nhìn rõ người trước mặt.
Suốt gần một năm qua, hắn lang thang trên những con đường, tránh những nơi linh tuyến giăng dày đặc, sau đó là tránh khỏi tầm mắt của tu sĩ khác. Nhìn hắn ăn vận hệt như tiểu công tử phàm gian lần đầu ra ngoài du ngoạn, chẳng biết chăm lo cho bản thân mình, chỉ biết cái mã đẹp mà thôi.
Quần áo cũng tinh tươm hơn hẳn.
Nhưng người kia, trên áo quần y còn đọng băng tuyết, vạt áo như bị cái lạnh đông cứng lại, trên mái tóc còn xen lẫn hơi lạnh.
Người này đi lại chẳng cần cố kỵ như hắn vậy mà thoạt trông chật vật hơn hắn vô cùng.
Kết giới phủ kín căn phòng, làn sương giữa hai người cũng tan đi, để lộ ra một gương mặt tiều tụy trước mắt Ly Tương.
Hắn mấp máy môi: "Đệ…"
Tiết Tử Dung như chẳng kịp đợi thêm, y đưa tay kéo người đối diện vào lòng mình, siết thật chặt hắn trong vòng tay mình.
Y đã cao hơn Ly Tương một chút nhưng vẫn gác cằm lên vai hắn. Trong một chốc, Ly Tương cũng không biết là sư đệ mình đang làm nũng như thuở xưa hay đây là cái ôm của người có tình.
Tiết Tử Dung không cho hắn nói: "Đệ biết huynh sẽ đến đây, vừa xong việc ở Phù Lê Châu thì hay tin bảng lệnh, đệ vội vã quay về núi Thúy Vi sau đó lại đến đây. Nhưng đến đây rồi đệ bỗng không biết làm sao mới tìm được huynh. Đệ đi từng quán trọ, đến cả chùa miếu hoang… Còn may…"
Y nói bằng giọng điệu vừa lo sợ vừa tuổi thân lại có chút thở phào làm cho Ly Tương cũng mủi lòng, không thể đẩy sư đệ mình ra.
Nếu không có những lời của Chương Kha, chắc hắn cũng sẽ chẳng nghĩ sâu xa gì, nhưng đã nghe rồi thì làm sao quên được đây?
Sau cùng, chính Tiết Tử Dung tự mình tỉnh lại, y bỏ tay khỏi lưng hắn rồi nói: "Đệ xúc động quá."
Ly Tương cũng thuận theo mà kéo y vào ghế ngồi.
Trong lời kể của Tiết Tử Dung, dù y nói mọi thứ rất đơn giản nhưng Ly Tương sao lại không biết đi lại liên tục như vậy vất vả ra sao.
Chỉ là…
Dù hắn không tin lời Thịnh Minh nói nhưng vẫn muốn biết sự thật sau khi mình rời khỏi núi Thúy Vi.
"Huynh xin lỗi đệ." Ly Tương thở dài nói.
Nào ngờ Tiết Tử Dung bỗng sầm mặt, y nắm lấy bàn tay Ly Tương thì phát hiện ra tay hắn lạnh cóng. Lẽ ra Tiết Tử Dung có thể dùng linh lực sưởi ấm hoặc dùng lá phù chú xua hàn khí nhưng y lại chỉ chà xát liên tục bàn tay đó.
Thật ra khi thần thức Ly Tương không vào trong linh đài, cảm giác của hắn có chút trì độn, không cảm nhận được đau đớn hay lạnh nóng. Chỉ là hắn thi thoảng vào linh đài mới phát giác ra thân thể mình rất lạnh, lại thêm có chưa đầy hai ngày Tiết Tử Dung chăm sóc kia khiến hắn vô thức hưởng thụ. Bây giờ có lại cảm giác này, hắn bỗng chốc quên mất phải giữ khoảng cách, thậm chí còn có chút tận hưởng nữa.
Đang khi cảm thấy thoải mái thì bỗng dưng bị Tiết Tử Dung gọi về thực tại: "Huynh có lỗi gì?"
Giọng điệu y nghe ra có mấy phần mỉa mai.
Ly Tương thở dài đáp: "Huynh không nên trộm ngọc bài đó của đệ."
Tiết Tử Dung không ngừng ủ ấm bàn tay hắn, ánh mắt dịu dàng nhưng giọng điệu y lại có hơi gay gắt: "Có thứ gì của đệ mà huynh không thể lấy?"
Ly Tương im lặng.
Lời này quá nhiều nghĩa, hắn không chống đỡ được.
Tiết Tử Dung mặc kệ sư huynh mình suy ngẫm, y tìm trong túi trữ một tấm áo choàng khác rồi khoác lên vai hắn, thay thế tấm áo mỏng manh kia.
Làm xong, y lại nắm tay sư huynh mình, tư thế như sợ một lời không hợp ý là Ly Tương lại bỏ chạy.
"Huynh không nên lấy theo thần khí trấn sơn."
Rốt cuộc Ly Tương cũng nghĩ ra được lỗi khác.
Thế mà Tiết Tử Dung nghe xong còn bật cười, là tức quá hóa cười: "Thần khí đó thì liên quan gì đệ? Nếu huynh nói huynh cần đệ còn có thể thay huynh đi lấy về."
Ly Tương: "..."
Hắn thật sự phục đứa sư đệ này rồi đấy.
Không thấy Ly Tương đáp lại, Tiết Tử Dung nói: "Huynh nghĩ không ra phải không? Vậy để đệ nói."
Ly Tương hơi sợ dù hắn cũng không biết mình sợ cái gì bèn quyết định gạt phắt đi, hắn nói: "Muộn rồi, nghỉ ngơi đi. Mai hãy nói."
"Sư huynh," Tiết Tử Dung cố chấp nói, "tại sao huynh không nói với đệ chuyện gì hết vậy?"
"Trễ rồi." Ly Tương yếu ớt nói.
Nhưng Tiết Tử Dung hoàn toàn không cho hắn cơ hội đứng dậy. Y kéo tay sư huynh mình, buộc hắn ngồi lại bàn, đối diện với mình.
"Cái gì huynh cũng không nói, một mình ôm cả vào người. Ly Tương, huynh cho rằng huynh là ai?"
Là Thánh Nhân gánh vác cả nhân gian hay kẻ cứu vớt tộc Nhất Tâm?
"Huynh chẳng là ai hết." Hắn gạt tay sư đệ mình ra, "Nên bây giờ phiền Tiết Thánh Nhân tránh ra cho."
"Làm sao huynh biết chắc đệ chưa nhìn thấy truyền thừa huyết mạch trong ngọc bài?"
Tiết Tử Dung nói xong thì buông tay sư huynh mình ra. Không ngoài dự đoán của mình, Ly Tương đờ người, cứng ngắc quay sang nhìn y.
"Đệ…" Có nhận được truyền thừa bắt buộc phải dấn thân vào vực Phù Quang như Ương Túc Y hay không?
Dường như đoán ra trong lòng Ly Tương trăn trở điều gì, Tiết Tử Dung chầm chậm lắc đầu: "Đệ không có huyết mạch Nhất Tâm, sẽ không có suy nghĩ như thiêu thân lao đầu vào ánh nến."
Y nhìn xoáy vào đôi mắt né tránh của Ly Tương: "Còn huynh, huynh còn chẳng có liên hệ nào với Tứ Thánh và tộc Nhất Tâm, sao huynh phải gánh vác chuyện này?"
Ly Tương im lặng.
Hắn đầu thể nói vì trăm năm qua hắn đã gắn kết thần thức với những kẻ chẳng có được nhân hình nhân dạng kia.
Tiết Tử Dung bỗng cười giễu: "Nếu huynh chịu nói với đệ, huynh sẽ biết thời hạn lưu đày của họ đã kết thúc."
Ly Tương cảnh giác nói: "Đệ muốn làm gì?"
"Huynh có biết tại sao đệ đến Phù Lê Châu hay không?"
Tiết Tử Dung không trả lời Ly Tương mà hỏi ngược lại sư huynh mình.
"Tử Dung, chuyện này chỉ có mình đệ biết thì dù là sự thật người trong thiên hạ cũng sẽ không tin." Hắn khó nhọc nói.
"Nếu huynh chịu nói cho đệ nghe, sao huynh chắc đệ không có cách để người trong thiên hạ thừa nhận? Sư huynh, từ bao giờ khoảng cách giữa chúng ta lại lớn đến mức ấy." Tiết Tử Dung vẫn không tha cho Ly Tương, y nhìn chằm chằm sư huynh mình.
Nếu đêm nay chẳng thể nói hết lời, y sẽ không cam tâm. Càng nhiều hơn đó là y biết sẽ không còn cơ hội.
"Rõ ràng mình làm mọi thứ đều có lý lẽ rõ ràng, tại sao nói ra từ miệng Tiết Tử Dung lại biến thành mình là kẻ đuối lý?" Ly Tương nhủ thầm.
"Đệ đã thâu tóm được Tiết gia ở Phù Lê Châu." Tiết Tử Dung nói.
Ly Tương phiên dịch lại: "Đệ đã giao dịch cái gì với bọn họ?"
Tiết Tử Dung bật cười. Vẫn là đại sư huynh hiểu y nhất.
Sau sự kiện Tiết Văn Kỳ giết hụt Tiết Tử Dung, gã bị gia tộc trục xuất, thậm chí bọn họ còn muốn đón đứa cháu cơ khổ trở về. Nhưng khi đó Tiết Tử Dung còn nhỏ, vừa thẳng vừa bướng lại chưa từng gần gũi bọn họ nên cự tuyệt không tiếc lời. Họ Tiết cũng từ đó suy sụp dần, cho đến mấy chục năm trước, nhờ vào sự phát triển của linh tuyến, bọn họ đóng góp không ít vào các pháp trận đặc thù, gia tộc dần khởi sắc trở lại.
Họ Tiết không thể vươn lên trở thành đại thụ cao nhất khu rừng nhưng lại có thể vươn ngang tán cây, len lỏi vào các thế gia, dùng hôn nhân buộc chặt mình vào huyền môn một lần nữa nhưng vẫn cứ cho người ta cảm giác bậc cửa nhà họ thấp hơn.
Bởi vì bọn họ còn thiếu một tu sĩ có tu vi cao đứng phía sau nâng đỡ.
Còn Tiết Tử Dung vừa hay lại thiếu một gia tộc để dựa vào.
Đa số sau lưng Thánh Nhân đều có gia tộc, cháu con như gốc rễ lan khắp Đại Địa, chỉ có số ít như những Thánh Nhân họ Ly hay họ Giang mới là kiểu một nhà một miệng ăn.
Sự xuất hiện của Tiết Tử Dung có thể bù đắp vào thiếu sót đó.
Dù sao Thánh Nhân bây giờ cũng không còn lại được mấy người.
Nhưng bọn họ cũng biết sẽ không ai cho mình chỗ dựa không, bọn họ cũng phải trở thành hậu thuẫn, ủng hộ y. Chính vì vậy, họ Tiết lâm vào phân chia tranh cãi. Sau cùng, giữa việc chờ một tu sĩ kỳ cuối Kết Đan trong tương lai và một Thánh Nhân có sẵn thì bọn họ cũng biết nên chọn ai. Đổi lại, hậu thuẫn này cũng không chỉ đơn giản là giúp Tiết Tử Dung phô trương thanh thế.
"Như vậy thì huynh còn lo không ai ủng hộ chúng ta à?"
Ly Tương không biết đáp sao.
Họ Tiết và y vào cái lúc Tiết Văn Nhiên ngã xuống đã đứt đoạn. Y trách họ không đưa tay ra giúp đỡ phụ thân mình, họ cho rằng y còn nhỏ không đáng để trông mong.
Vậy mà hơn trăm năm sau, Tiết Tử Dung lần nữa "nhận tổ quy tông" lại là vì Ly Tương.
Nhưng y không để cho sư huynh mình phải gánh lấy sự tự trách đó, y nói: "Thời hạn đã đến, dù sao đệ cũng đã biết bí mật bị vùi sâu đó."
Đến lúc phải mở ra rồi.
"Sư phụ nói trăm năm qua huynh ở đó, nhân quả chất chồng."
Vậy y sẽ thay hắn cắt đứt chúng.