Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 106: (Bất tuần) Chương Kha chết tiệt




Lúc Tiết Tử Dung chạy đến tháp Ngọc Bài thì người đã rời đi, trong tháp trừ mấy ngọc bài đệ tử lơ lửng cũng chỉ còn lại thần thức của Ly Nguyên Huyền trấn giữ.

Tiết Tử Dung không che giấu được sự tức giận, y nói: "Sư thúc lừa con!"

Ý thức của Ly Nguyên Huyền lại tỏ ra hết mực thờ ơ: "Không ai lừa con hết. Tất cả là điều phải xảy ra."

Tiết Tử Dung nghe xong thì không đôi co nữa, y lướt ra khỏi đỉnh Túc Phong, đuổi theo xuống chân núi nhưng Ly Tương như hòn đất rơi vào dòng nước, chẳng thấy tăm hơi đâu.

"Huynh cho là đệ còn là đứa trẻ vô tri năm đó sau?" Y nhủ, sau đó quay về Phù Uyển Cư.

Mà trong lúc này, đệ tử chấp pháp Bùi Nhu cùng với mấy đệ tử khác đã gửi Văn Tín đến đỉnh Túc Phong.

Văn Tín chỉ là một quyển trục không có chữ nào cả, nhưng nó đại biểu cho lời triệu tập, người nhận được nó sẽ phải đến trước mặt chấp pháp trưởng lão tường trình vấn đề được hỏi.

Mà vấn đề được hỏi của Văn Tín này là trăm năm qua Ly Tương đã ở đâu.

Theo một ý nghĩa nào đó, Văn Tín là lời hỏi tội công khai.

Tiết Tử Dung vừa bước vào viện thì Văn Tín cũng vừa đến. Y vừa cầm lấy quyển trục thì gần như nội dung được rót linh lực truyền đến không chỉ thần thức y mà còn là của tất cả người ở núi Thúy Vi.

Thấp thoáng đó đây trong Phù Uyển Cư vang lên tiếng mắng: "Thật quá đáng, bọn họ có ý gì?"

Sau đó, cổng viện của Tiết Tử Dung bị đẩy ra, các sư huynh nhao nhao ùa vào thì đúng lúc thấy Tiết Tử Dung rót linh lực ngược lại. Cuốn trục Văn Tín nổ tan như hoa tuyết rơi.

Văn Tín được gửi đi do tu sĩ đã kết đan chế tác, phong ấn do trưởng lão chấp pháp dán lên, vốn dĩ chỉ có người nhận Văn Tín nhận được mới bắt đầu thông báo nhưng Tiết Tử Dung lại ỷ vào tu vi Thánh Nhân, tự ý "xem" nội dung Văn Tín, còn ra tay phá hủy nó.

Linh lực của y theo dòng linh tuyến của Văn Tín lan đến các tu sĩ khác.

Ngày mai thể nào thư tín buộc tội y cũng sẽ tới tay Ly Nguyên Thượng, nhưng y mặc kệ.

Trước nay Tô Mộc vẫn hay qua lại với Tiết Tử Dung, y bước lên hỏi: "Đại sư huynh đâu?"

"Huynh ấy xuống núi có việc." Tiết Tử Dung nói, "Đệ sẽ đưa huynh ấy về sau."

Nói xong y còn phất tay, linh khí theo ống tay áo ùa ra, đẩy hết mọi người còn đang nhốn nháo chưa kịp hỏi thêm ra ngoài. Sau đó, kết giới Thánh Nhân giăng khắp viện.

Bên ngoài trời bỗng trở lạnh, chưa đầy một khắc, gió tuyết lại rào rào quét qua đỉnh Túc Phong, thậm chí còn có xu hướng bao trùm lên cả núi Thúy Vi.

Kiêu Trác Việt tức giận nói: "Làm bừa!"

Chỉ có Chương Kha lúc này là không nói gì, nhanh chân chạy về viện của mình.

Lúc này là lúc thích hợp nhất.

Ly Tương vừa ra khỏi kết giới của núi thì nhanh chóng lẫn mình vào giữa người phàm. Hắn không dùng linh khí cũng thu lại khí tức tu sĩ. Như vậy, dù Tiết Tử Dung có càn quấy, bao trùm thần thức Thánh Nhân lên khắp Đại Địa này cũng phải mất rất nhiều thời gian để tìm hắn.

Rời khỏi núi, Ly Tương đi một mạch rời khỏi thành Thái Thương, lại đi thêm ba mươi dặm nữa đến một trấn nhỏ, bấy giờ mới dám thoát thần thức khỏi linh đài, bám lên thành như cũ.

Hắn thuê một gian phòng nhỏ, trù tính mọi việc.

Lúc Ly Tương bước vào, chưởng quầy trông thấy gương mặt tái nhợt, bên môi có vệt máu của hắn thì kinh hồn táng đảm, suýt nữa đã đuổi người ra. Gã sợ người này chết trong quán trọ của mình thì lại xui xẻo. May mà túi trữ Tiết Tử Dung cho hắn có cả tiền vàng, Ly Tương mới có chỗ nghỉ lại, còn có thêm hai tấm chăn.

Đến khi hắn vào phòng, giăng kết giới lên thì Điệp Tín lại lần nữa nhấp nháy. Bất đắc dĩ, hắn cuộn mình vào chăn rồi mới cầm lên.

Bấy giờ hàng chữ nhỏ "Thập Nhất không phát hiện" lảng bảng như khói bay lên hắn mới dám mở Điệp Tín ra.

Quả nhiên, bên kia là Chương Kha.

Vừa trông thấy Ly Tương, y đã nói: "Sư huynh rời đi đâu vậy?"

Đối với sự thân thiết bất chợt này, Ly Tương có hơi không quen, hắn cũng không dám nói rõ: "Huynh đã rời khỏi núi Thúy Vi."

"Sao cũng được, đệ cũng không nên biết."

Ly Tương nghĩ thầm: "Đúng đấy."

"Bna đầu Điệp Tín là để hỏi xem thần thức trong thân xác kia có phải sư huynh hay không," Chương Khá sắp xếp từ ngữ, nói thật nhanh, "bây giờ thì trừ huynh ra cũng không ai làm Tử Dung điên được đến vậy."

Nếu là tàn hồn mượn xác, Tiết Tử Dung chắc chắn đã điên tiết mà cướp lại chứ không phải quay vào viện giăng kết giới như bây giờ.

Nhưng Ly Tương luôn nắm sai trọng điểm: "Đệ ấy điên vì huynh sao?"

"Cũng không phải ngày một ngày hai. Hơn trăm năm rồi… tình cảm đó…"

Nói đến đây, Chương Kha im lặng nhưng Ly Tương vẫn hỏi vặn: "Tình cảm gì?" Hắn nhíu mày, cảm thấy cách Chương Kha dùng từ không thỏa đáng.

"Mặc dù huynh chỉ ở đỉnh Túc Phong chưa đến hai ngày nhưng đệ không tin huynh nhìn không ra Thập Nhất có gì khác lạ với huynh."

Đầu tiên Ly Tương ngây ra, không hiểu ẩn ý hàm súc trong lời nói của Chương Kha, mãi lúc sau, hắn nhớ lại hai chữ "tình cảm" mà sư đệ mình nhắc ban nãy mới khô khốc nói: "Đệ nói linh tinh gì đó. Chuyện này làm sao xảy ra được."

"Huynh có thấy sư đệ nhà ai bảo bọc sư huynh đến vậy không? Đến cả Nhị sư huynh đầu óc thẳng tưng còn nhìn ra…"

Nói đến đây, Chương Kha bỗng ý thức được gì đấy, y vội im ngay.

"Nếu như đại sư huynh không nhận ra thì cứ xem như mình chưa nói, đỡ phải khiến huynh ấy nhận ra." Y nghĩ thầm.

"Tóm lại bây giờ Tử Dung có vẻ bình tĩnh, nhưng đệ nghĩ đệ ấy điên rồi. Đệ cũng không biết vì sao huynh vừa về lại đi, hẳn là có chuyện quan trọng. Đệ nhắc cho huynh nhớ là đừng lên linh thuyền. Trăm năm qua, linh tuyến của linh thuyền đều có dấu vết của đệ ấy…"

Xem ra Chương Kha đã xác nhận Ly Tương là đại sư huynh mình. Và trong mọi hoàn cảnh, sư đệ hắn luôn đứng về phía hắn.

Chương Kha dặn dò thêm mấy câu, sau đó dứt khoát cắt đứt liên lạc, hủy Điệp Tín.

Y không biết Ly Tương định làm gì nhưng y dám chắc chỉ cần để lại dấu vết, tiểu sư đệ chắc chắn sẽ sớm bắt được Ly Tương.

Ly Tương nhìn Tín Điệp hóa thành tro bụi, sau đó hắn tự mình dọn phòng, cũng không làm phiền gã sai vặt.

Hắn nghĩ vẩn vơ rất nhiều điều, về lựa chọn của hắn là đúng hay sai, thậm chí đến cả chuyện về sau, hắn phải bố trí cho những người Nhất Tâm kia như thế nào. Ít nhất phải trăm năm sau những đứa trẻ được sinh ra mới có thể lấy lại hình người. Bọn chúng không thể mang sự khác biệt đó vào nhân gian.

Thế gian rộng lớn vô cùng, duy chỉ không có chỗ dành cho dị loài.

Ly Tương là dị loại, bọn họ cũng vậy.

Có lẽ vì điều đấy mà hắn mới quyết định nhấc tay lên giúp chăng?

Sau đó hắn lại nghĩ đến thứ tình cảm mà Chương Kha nói, nhớ đến lọn tóc tiểu sư đệ hắn giấu dưới gối suốt từ thuở ấu thơ cho đến trăm năm sau gặp lại.

Rồi hắn thấp thoáng nhớ lại đôi bàn tay đan cài vào nhau với dây buộc tóc đỏ hơn trăm năm trước ở Yêu Châu.

Ly Tương cũng không rõ hắn rối rắm vì cái gì.

Vì tiểu sư đệ hắn nuôi lớn có thứ tình cảm đó với hắn?

Vì tiểu sự đệ và hắn đều là nam?

Vậy rốt cuộc hắn có ý gì đối với Tử Dung không?

"Nếu huynh không có ý gì thì huynh đã đá văng đệ ấy khỏi viện từ lâu rồi."

Lời của Chương Kha cứ văng vẳng bên tai hắn.

Trời sinh tính hắn lạnh bạc. Các mối giao hảo trước kia đều là người ta thăm hỏi hắn sẽ đáp lời, bằng không thì hắn sẽ cứ như vậy, từ từ quên mất "họ" từng có một thời quen biết nhau, cũng chỉ có Tử Dung cần mẫn không chê hắn vô tình mà bầu bạn cạnh bên. Hắn đã quen với sự hiện diện đó, xưa nay chưa từng nghĩ sâu thêm.

Giờ thì hay rồi.

"Chương Kha chết tiệt." Hắn nghĩ thầm.

Bức màn cứ thế bị Chương Kha vén lên theo cách thô bạo nhất.

Có ý gì thì sao, chuyện hắn sắp làm kinh hãi thế tục đến bậc nào đây, e là chưa chắc còn chỗ đứng ở Đại Địa này.

Ly Tương nghĩ mãi không thông nên quyết định nhắm mắt đi ngủ.

Sáng hôm sau, Tiết Tử Dung rời khỏi viện, y dùng kết giới phong kín lại nơi mình và sư huynh sinh sống rồi rời khỏi núi Thúy Vi, mặc kệ hàng đống rắc rối vì hành động phá hủy Văn Tín đêm qua.

Sư phụ với sư thúc lừa y, y cũng nên để họ đau đầu vậy.

Tiết Tử Dung không thể trách Ly Tương nhưng y lại cần người chịu trách nhiệm cho chuyện y không vui, vì vậy Tiết Thánh Nhân bất phân lý lẽ để lại họa cho trưởng bối mình.

Y đoán ra Ly Tương sẽ đi đâu, thậm chí sẽ dùng cách thô sơ nhất để tránh khỏi tầm dò của mình vì vậy y cũng không gấp.

Tiết Tử Dung về Phù Lê Châu trước một chuyến.

Mà sáng hôm sau, khi ánh sáng còn chưa kịp soi đến, Ly Tương tỉnh dậy từ trong giấc mơ không biết ác mộng hay mộng đẹp, hắn bần thần nhìn lên trần nhà.

Trong mơ, hắn thấy lại Tiết Tử Dung từ khi còn là một đứa trẻ bò lên bờ sông cho đến khi trở thành thiếu niên tuấn tú được các nữ tu núi Thúy Vi ngưỡng mộ, cả Đông Phong Ý cũng ở cạnh. Bấy giờ Tiết Tử Dung y đã là chưởng giáo của Thúy Vi mà lúc đó Ly Tương cũng đã già, hắn ngồi trên sạp gỗ nhìn Tiết Tử Dung vẫn mang theo dáng vẻ khi vừa Trúc Cơ đi đến cạnh hắn.

Y chạy đến ngồi xổm xuống đất, nắm bàn tay nhăn nheo của hắn mà nói: "Sư huynh, đệ chờ huynh lâu lắm rồi."

Kế đó, Tiết Tử Dung đặt tay kia lên gáy hắn, từ từ kéo hắn đến gần mà Ly Tương cũng không đẩy người ra...

Mơ đến đây thì Ly Tương bừng tỉnh.

"Chương Kha chết tiệt."

Cứ vậy, Ly Tương mang theo giấc mơ đó lên đường đến Khôn Linh Châu - nơi tọa lạc của cổng vào vực Phù Quang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.