Ly Tương thật sự mong mình có thể nói như vậy, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đến đầu môi, bao nhiêu tâm tình bỗng chốc dội ngược trở về.
Bởi vì hắn sợ.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn chằm chằm của Tiết Tư Dung, hắn đành tiếp tục giả vờ là thân xác không hồn kia: "Lạnh."
Mà cái này cũng không tính là hắn nói dối. Khoảnh khắc chạm vào thân thể này, cái lạnh kỳ dị xộc vào thần thức khiến hắn suýt đông lại. Rõ ràng da thịt ấm áp, nhưng tại sao bên trong thân thể lại lạnh căm đến vậy kia chứ?
Tiết Tử Dung nghe hắn nói vậy thì đưa tay sang giúp hắn khép lại vạt áo choàng lông, vừa làm vừa nói: "Đều tại đệ, năm đó vừa độ kiếp xong đã đưa sư huynh lên núi tuyết bế quan cùng sư thúc. Dù đệ có dùng linh khí chặn lại nhưng khi đó thân thể huynh không có thần thức làm chủ, khó tránh khỏi bị cái lạnh xâm nhập vào cơ thể. Sau này từ từ tịnh dưỡng là được."
Giọng nói y đều đều lại cẩn thận, chẳng chút qua quýt, hành động lại tỉ mỉ, quen tay như thể y vẫn làm thế suốt trăm năm qua.
Sống mũi Ly Tương cay cay, hắn chẳng còn tỉnh táo nhận ra ẩn ý trong lời nói của sư đệ mình.
Cho đến khi Tiết Tử Dung kéo hắn vào lòng, bàn tay y đặt trên lưng hắn chậm rãi vỗ về, y nói khe khẽ: "Đệ chờ được huynh rồi."
Nghe đến đây Ly Tương chợt giật mình, suýt nữa hắn đã đẩy sư đệ mình ra theo bản năng, sau đó lại nhớ mình của bây giờ là thân xác vô tri bèn đứng yên đó. Ánh mắt hắn phóng khắp con đường đông đúc, đầu óc nghĩ vẩn vơ không nghe được tiếng ồn ào xung quanh.
Không biết qua bao lâu sau, Tiết Tử Dung mới buông hắn ra. Đôi mắt y đỏ lên.
Nhìn ánh mắt đó, Ly Tương bỗng chốc cam chịu. Hắn biết mình đã bại lộ trước mặt Tiết Tử Dung rồi. Mà cho dù không bị sư đệ mình nhận ra, Ly Tương cũng không chịu nổi khi nhìn thấy sư đệ mình như vậy. Hắn thở dài một hơi rồi nói: "Sao đệ biết huynh trở về rồi?"
"Đệ cảm giác là như vậy." Tiết Tử Dung nói, "Đệ đã thấy huynh ở truyền thừa nhưng lại chẳng đi tìm huynh ngay. Sư huynh…"
Vào cái đêm trông thấy thần thức lạ xông lên núi, lòng y đã bồn chồn không yên, chỉ là thần thức đó trốn y. Sư huynh..., nếu là sư huynh, huynh ấy sẽ trốn y sao?
Nhưng khi nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt sư huynh phút chốc bừng lên, Tiết Tử Dung biết là sư huynh mình đã quay lại. Dù người không thừa nhận y cũng phải giữ rịt lấy.
Không cần biết vì sao hôm nay huynh ấy ở đây, chỉ cần biết người đã quay lại, thế là đủ rồi.
Bôn ba trăm năm, Tiết Tử Dung chưa từng tuyệt vọng, chưa từng muốn bỏ cuộc, y chỉ muốn tìm lại người thân không có chung dòng máu này của mình mà thôi.
Làm sao y lại chẳng nhận ra người đứng đối diện mình giữa thành Thái Thương này sư huynh mình đau đáu kiếm tìm suốt ngần ấy năm qua được kia chứ?
"Tìm huynh làm gì." Ly Tương gạt đi, "Lúc đó đệ muốn cũng không tìm được."
Hắn vốn định an ủi, nào ngờ vừa nói ra, ánh mắt sư đệ nhìn mình càng thêm chua xót. Ly Tương thức thời ngậm miệng mình lại.
"Sư huynh về rồi, sau này đừng đi nữa." Tiết Tử Dung buột miệng.
Ly Tương lại lơ đễnh nói: "Bây giờ huynh về không được."
Không phải hắn "không về" mà là hắn "về không được".
"Đi, đệ đưa huynh về." Tiết Tử Dung thấy hắn do dự như vậy thì nói.
Ly Tương không muốn cảnh tượng mình bị linh sơn bài xích phơi bày trước mặt sư đệ mình. Dù sao hắn vẫn muốn mình là sư huynh trong ký ức đó chứ không phải thực thể bị xua đuổi, phòng bị.
Tiết Tử Dung đã là Thánh Nhân, có những chuyện không cần nói rõ y vẫn phần nào hiểu được. Bỗng nghĩ tới thần thức xông lên núi mấy đêm trước, y càng thêm quả quyết: "Đệ đưa huynh về."
Nếu linh sơn không mở lối, vậy đệ sẽ mở ra.
Lòng Ly Tương ngổn ngang trăm mối, hắn muốn về nhưng lại không có dũng khí, hắn muốn đi nhưng lại không nỡ nhìn sư đệ mình trong bộ dáng ấy. Tốt xấu gì hắn cũng nuôi sư đệ mình gần hai mươi năm. Dẫu là con chó, con mèo người ta cũng sinh ra cảm tình huống chi là người gọi tên hắn ngần ấy năm, gọi về thần thức hắn.
Phố xá vẫn tấp nập người lại qua.
Ánh mặt trời vẫn chói chang, ấm áp như vậy. Sương mai đọng trên lá và đầu cành hoa lê tan cả, có giọt rơi xuống nơi hai người đứng, Tiết Tử Dung bèn giương ô lên che cho sư huynh mình.
"Huynh theo đệ về nhà đi." Giọng y gần như van nài.
Không hiểu sao Tiết Tử Dung bỗng nghĩ, nếu Ly Tương không tình nguyện đi về, y sẽ mãi mãi lạc mất vị sư huynh này.
Xưa nay Ly Tương làm người cũng chẳng có bao nhiêu quy tắc, mà đa số quy tắc của hắn trước mặt mấy đứa sư đệ khác đều là đồ bỏ, huống hồ đối với người sư đệ nhỏ tuổi nhất này, hắn càng tuân theo quy tắc "tiêu chuẩn kép" của mình.
Ly Tương bỗng thỏa hiệp: "Ừ, đi về."
Để đệ ấy tận mắt nhìn thấy linh sơn xua đuổi hắn, đại trận hộ sơn coi hắn như kẻ thù thì hẳn sẽ hơi đau lòng đó, nhưng sau đó cả hai đều có thể dứt khoát làm điều mình muốn.
Tiết Tử Dung len lén thở phào, y không hỏi một câu về chuyện của trăm năm qua, chỉ khoác tay lên vai, đưa Ly Tương rời khỏi thành Thái Thương, bỏ lại phàm gian sau lưng họ.
Ly Tương như con thú nhỏ, hắn giương mũi hít lấy mùi vị ánh nắng mai.
Có thân thể thật tốt.
Đường lên núi Thúy Vi vẫn như trăm năm trước, Ly Tương ngựa quen đường cũ bước đi nhưng nhìn Tiết Tử Dung một hai cứ phải thận trọng, hắn có chút dở khóc dở cười, đi nhanh không được mà đi bình thường càng không xong.
Chẳng ai nói gì với ai hết.
Ly Tương từng nghĩ mình gặp lại sư đệ, nếu không khóc lóc kêu gào thì cũng là làm bọn chúng sợ hắn, hoàn toàn không ngờ đến hắn và Tử Dung vẫn y hệt trăm năm trước, chẳng có tí xa lạ nào.
Hắn có hơi khó tiếp nhận được sự tự nhiên này.
Chỉ là…
"Sư đệ cao lên không ít." Hắn nói, "Lúc trước đệ còn thấp hơn huynh, cái lần đệ cõng huynh về Phù Uyển Cư, huynh đau lưng muốn chết."
Sư huynh cao lêu nghêu ngồi trên lưng sư đệ mình, vừa tự dọa mình vừa muốn dựa dẫm.
"Bây giờ đệ cao hơn rồi, cõng huynh không thành vấn đề." Tiết Tử Dung điềm tĩnh nói.
"Có dịp huynh phải thử." Ly Tương cười ha ha đáp lại.
Tiết Tử Dung bỗng bước lên trước mặt hắn, y kéo một tay hắn vòng qua vai mình, tay kia nhét chiếc ô vào tay Ly Tương. Đang khi Ly Tương còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì đã thấy mình nằm trên lưng sư đệ.
Tiết Tử Dung nói: "Bây giờ đệ cõng huynh."
Không hiểu sao Tiết Tử Dung nôn nóng muốn cho sư huynh thấy y đã trưởng thành.
Quả thật, Tiết Tử Dung đã trở thành Thánh Nhân của Đại Địa này, người cũng chẳng còn dáng vẻ thiếu niên nữa. Ly Tương nằm trên vai sư đệ mình, hắn thấy hơi ngại.
Trăm năm trước hắn chỉ là thần thức bám lên người này người nọ đi nhờ, bây giờ có cơ thể mà vẫn nằm trên lưng người khác, không ngại mới là lạ.
Hắn thấp thỏm nói: "Đệ thả huynh xuống đi, còn ra thể thống gì?"
Nhưng Tiết Tử Dung chỉ nói: "Huynh vất vả rồi, để đợi đưa huynh về."
Huống chi chuyện không ra thể thống như bế ngang người lên hơn hai mươi năm trước y cũng đã làm rồi.
Mặc kệ lời Ly Tương phản bác, Tiết Tử Dung vẫn bước đi trên đường núi hết sức vững vàng.
"Huynh mà lười là tại đệ." Ly Tương khô khốc đùa một câu nhạt nhẽo.
Tiết Tử Dung im lặng.
Đương khi Ly Tương nghĩ y sẽ không đáp lại, y bỗng cất tiếng: "Sau này huynh đi đâu đệ cũng sẽ đưa huynh đi, huynh lười thì đệ cõng."
Chỉ cần huynh đừng trở lại làm thân xác vô tri vô giác kia.
Ly Tương không đáp lời y.
Sau này?
Lát nữa thôi, linh sơn và đại trận hộ sơn sẽ đánh hắn thành kẻ không nhà, còn có thể có "sau này" sao?
"Bỏ đi, hưởng thụ đệ ấy phụng dưỡng mình chốc lát vậy." Ly Tương tự nhủ.
Sau đó hắn tập trung nhìn cán ô trong tay mình như thể đang nghiên cứu kỳ trân dị bảo vậy để tránh cho khỏi lúng túng.
Cán ô bằng gỗ này nom thật quen mắt.
Ký ức của Ly Tương vụt qua hình ảnh năm đó hắn đẽo gọt một thanh kiếm gỗ.
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, chính hắn cũng bị bản thân mình dọa cho sợ.
Làm gì có thanh kiếm gỗ nào đi theo tu sĩ lâu đến vậy, huống hồ còn là Thánh Nhân trẻ nhất thiên hạ này.
Nếu là hắn, hắn nhất định sẽ tìm thanh kiếm đệ nhất thiên hạ cho sư đệ kiếm tu này.
Hắn xoay xoay cán ô, nhìn lá ngọc sơn thủy đung đưa, lòng có chút mịt mờ.
Cho đến khi trông thấy trên cán ô có hai chữ "Tương Phùng" được linh khí vạch lên từng nét thật đẹp, hắn gần như giật mình suýt đánh rơi chiếc ô.
Tiết Tử Dung cõng hắn trên lưng nhưng mỗi cử chỉ của hắn, y đều biết cả. Y hồi hộp chờ sư huynh nhận ra vật xưa.
Chỉ thấy Ly Tương khó nhọc nuốt nước bọt mà chẳng lên tiếng.
Tiết Tử Dung bỗng chốc như đứa trẻ chịu tuổi thân, làm bao nhiêu việc mong người lớn khen ngợi thế mà người lớn lại chỉ nhìn đó mà không nói.
"Sư huynh…"
Từ sau chuyện ở bí cảnh Lạc Nguyệt, Tiết Tử Dung từ tu sĩ trẻ đáng tin trở thành tu sĩ trẻ trưởng thành sớm, chấp chưởng sự vụ cả đỉnh Túc Phong, Mặc Nghiên thi thoảng còn có thể làm nũng với sư thúc, sư tỷ còn vòi vĩnh Nhị sư huynh mà y lại trở thành người thay Ly Tương lo lắng cho các sư huynh, sư tỷ. Bây giờ gặp lại Ly Tương, tính trẻ con bị y chôn vùi ngần ấy năm bỗng ngo ngoe ngóc đầu dậy. Y muốn đại sư huynh khen ngợi mình, khen y cất giữ món quà đó suốt bao năm qua.
Sao mà Ly Tương không hiểu kia chứ, nhưng hắn biết nói gì đây?
Sư đệ hắn vẫn giữ gìn, vẫn trân quý trăm năm trước bất kể là đồ vật hay con người mà hắn như thể sau một đêm bỗng chốc khác xưa.
Hắn đã chẳng còn là Ly Tương của trăm năm trước.
Tiết Tử Dung bỗng gọi: "Sư huynh…"
Chẳng có ai đáp lời y.
Cả người Tiết Tử Dung gần như đông cứng lại.
Vào khoảnh khắc chiếc ô gần chạm đất, Tiết Tử Dung kinh hoảng. Y mặc kệ tất cả đã điểm mũi chân lên chiếc ô, lao nhanh lên đỉnh Túc Phong.
Mà Ly Tương đã gục đầu lên vai y tự bao giờ.
Còn bờ vai y lại thấm đẫm máu tươi.