Tô Mộc vừa nhìn khắp lượt trên người tiểu sư đệ nhà mình vừa nói: "Mọi người biết huynh đưa Thập Nhất tới tháp ngọc bài nên cũng đoán được, có mỗi Bạch Hạc hơi nhạy cảm nên sáng nay cũng ghé qua rồi… Trời ạ, sao trên người tiểu sư đệ đầy thương tích thế này? Đệ phải kê cho đệ ấy vài phương thuốc."
Nghe vậy thì Ly Tương nhăn mặt: "Không dùng linh đan được sao, huynh không biết sắc thuốc."
"Đã bảo sư huynh lên lớp y dược của đệ mà cứ không nghe. Thập Nhất còn là người phàm, lại là trẻ con nữa. Nếu mà đệ ấy làm người phàm mãi thì dùng đan dược xem như bồi bổ nhưng bây giờ đệ ấy đã tới Túc Phong, ngày sau còn phải tu hành, để đệ ấy dùng linh đan sớm quá không có lợi cho tu hành đâu." Tô Mộc nói một hơi thật dài. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi lại bổ sung, "Đệ cũng không kêu huynh sắc, bên này đệ sẽ cho người bê qua chỗ đệ ấy. Đúng rồi Thập Nhất, bây giờ đệ ở viện nào?"
Tiết Tử Dung vẫn chưa quen lắm với cái tên Thập Nhất, mất một lúc sau nó mới biết là gọi mình bèn đáp: "Đệ ở cùng đại sư huynh."
Tô Mộc nghe vậy cũng không ngạc nhiên lắm nhưng vẫn hỏi Ly Tương: "Huynh được không đó?"
Ly Tương cười hì hì: "Có đứa nào trong số các đệ không ngủ chung huynh hả, đến cả Đề Sương lúc nhỏ cũng ngủ cùng đấy."
Tiết Tử Dung cũng không tập trung nghe bọn họ nói, chốc chốc nó lại ngoẹo đầu nhìn ra sân. Tô Mộc thấy vậy thì cũng không giữ nó lại, hắn giúp nó mặc lại áo quần sau khi bôi một mớ thuốc mát lên người nó rồi nói: "Đệ ra sân chơi đi."
Tiết Tử Dung nghe vậy thì nhìn Ly Tương, thấy đại sư huynh cười lên nó mới chào hai người rồi chạy tới chỗ mấy người đang phơi thuốc ngoài sân.
Tô Mộc nhìn dáng vẻ si mê của Ly Tương khi nhìn tiểu sư đệ của mình thì huơ huơ tay trước mặt hắn, nói: "Huynh dẹp cái ánh mắt này đi, ai không biết còn tưởng huynh có mưu đồ xấu xa đó."
Ly Tương nghe vậy mới lưu luyến quay lại nhìn Tô Mộc, hắn nói: "Bao năm rồi huynh mới tìm ra người như Thập Nhất. Bây giờ chỉ cần tìm lão Tứ về nữa thì huynh coi như không còn gì luyến tiếc." Nói xong lại nhìn ra chỗ Thập Nhất, không biết thằng nhóc thấy cái gì mà ù té chạy đi, người phơi thảo dược còn đuổi theo sau nó.
Ly Tương nói tiếp: "Đệ không thấy đệ ấy rất thích hợp sao? Xương cốt không tệ, tâm tính cũng phù hợp."
Phong chủ các đỉnh của dãy núi Thúy Vi hầu hết đều truyền cho đại đệ tử. Chưởng giáo là một trong các phong chủ đó. Theo lẽ này thì có đến chín phần mười Ly Tương sẽ là phong chủ đời kế tiếp. Nhưng người này sinh ra không thích gánh vác việc to lớn cho dù hắn tu vi không tệ, mấy năm nay cũng đã thay mặt Ly Nguyên Thượng xử lý môn vụ đâu vào đấy nhưng ai ai cũng biết đại sư huynh có giấc mơ lớn nhất là làm trưởng lão núi Thúy Vi, còn phong chủ chưởng giáo gì đó hắn không muốn làm, phiền lắm.
Trưởng lão thì chỉ cần có việc mới phải ra mặt hoặc làm ít việc chưởng giáo giao phó, không cần phải nhọc nhằn như hắn bây giờ.
Dù rằng còn lâu lắm mới đến lượt kẻ cả đan còn chưa kết như hắn lên thay nhưng mấy năm qua hắn lo nhất là hai việc, một là tìm Tứ sư đệ của mình, việc còn lại đó là tìm người khác để bồi dưỡng, về sau thay hắn gánh vác chuyện sư môn.
"Thích hợp thì được gì." Tô Mộc không nể tình gì vạch trần hắn, "Huynh cũng thích hợp lắm đấy sao huynh không làm đi?"
"Thôi cho huynh xin." Ly Tương xua tay, "Huynh không xong đâu."
"Huynh cũng phải hỏi ý kiến đệ ấy, đệ ấy mà không chịu thì huynh tự đi mà làm đi." Tô Mộc dọa, "Huynh lấy cái này về thoa cho đệ ấy trước lúc đi ngủ."
Tô Mộc đưa cho Ly Tương một bình thuốc màu trắng, sau đó hắn lại đưa thêm bình xanh cho đại sư huynh mình: "Cái này là của huynh. Sáng nay sư phụ có ghé nói đệ đổi phương cho huynh. Mấy hôm nữa đệ sẽ đưa sang cho."
Ly Tương phất tay: "Sư phụ chỉ làm to chuyện thôi."
Tô Mộc nghe vậy thì liếc hắn: "Đợi ít năm nữa bí cảnh Lạc Nguyệt mở ra thì phương thuốc sẽ hoàn chỉnh, bây giờ huynh cứ chịu khó đi."
Ly Tương không đáp lại câu này, hắn ngồi xuống đón Thập Nhất đang chạy ùa vào lòng mình.
Thập Nhất trầm ổn hiểu chuyện bây giờ sợ xám ngoét mặt mày, nó nói: "Bọn họ… trên mặt bọn họ… bọn họ…"
Vừa nói nó vừa chỉ vào người phơi thuốc đang đuổi theo phía sau.
Tô Mộc thấy vậy thì xua tay cho người đó đứng lại.
Đó là người phơi thuốc trong sân viện, người này đi lại cứng nhắc, ăn mặc gọn gàng. Thoạt nhìn thì chẳng có gì đặc biệt cả nếu không tính đến khuôn mặt chẳng có ngũ quan chi, chỉ thuần túy là cái đầu tròn ủm mà thôi.
Nếu nhìn kĩ sẽ thấy trên cái đầu đó là thật nhiều vân gỗ.
Hóa ra "người ấy" là con rối bằng gỗ.
Tiết Tử Dung chỉ trỏ loạn xạ, Ly Tương cảm thấy kích thích này hơi quá sức với nó bèn phất tay cho người gỗ lui ra, hắn còn nói: "Đệ đó, huynh nói hoài, đã làm ra người gỗ rồi sao không tạc khuôn mặt cho bọn họ đi. Đệ xem, dọa cho chưởng… Thập Nhất sợ rồi kìa!"
Tô Mộc: "..." Huynh định kêu chưởng giáo luôn à?
"Bạch Hạc nói không được tạc ngũ quan, dễ có tàn linh đeo bám." Tô Mộc đáp. Hắn đứng dậy dọn dẹp lại bàn thuốc của mình, sau đó ném bó cỏ sang cho Ly Tương.
Ly Tương chộp lấy, chậc lưỡi: "Chậc, tàn linh thì sao, đệ còn ngại à?"
Tô Mộc lười nói với hắn. Dù sao tàn linh bám vào thì người cần phải ngại cũng không phải mình.
Ly Tương tay xách thuốc tay dẫn Tiết Tử Dung rời đi, vừa đi vừa an ủi nó: "Đó là người gỗ phụ giúp trong viện của Lục sư huynh đệ, không có gì đáng sợ hết. Về sau nhìn nhiều là quen thôi."
Tiết Tử Dung gật đầu, cố gắng để nhớ sau này thấy chuyện lạ cũng không cần giật mình hốt hoảng.
Ngày đầu tiên lên núi cứ thế trôi qua trong kinh ngạc.
Ly Tương dẫn Tiết Tử Dung đi tới vài nơi trong Phù Uyển Cư, chỉ cho nó chỗ nào an toàn chỗ nào không nên tới một mình. Hắn còn lục lọi tìm sợi dây chắc chắn giúp nó xỏ mảnh ngọc bài hôm qua, còn đi thăm Bạch Hạc sư huynh nữa.
Dù Ly Tương đã nhận là mình chạm vào ngọc bài của Bạch Hạc nhưng Tiết Tử Dung cũng chủ động nhận sai. Thấy nó thành khẩn như vậy Bạch Hạc cũng không trách mà ngược lại người này còn quan tâm nó, hỏi han xem nó đã quen chỗ hay chưa.
Tâm tính trẻ con khiến nó không khỏi nhìn mái tóc bạc của Cửu sư huynh thêm chút nữa. Bạch Hạc làm như không biết mà hỏi chuyện với Ly Tương.
"Huynh định cho đệ ấy bắt đầu tu luyện ra sao?"
"Vốn huynh định dạy chữ cho đệ ấy nhưng Thập Nhất của chúng ta thông minh, đọc hiểu chữ cả rồi." Ly Tương nói xong thì bế Tiết Tử Dung để nó ngồi lên đùi mình, "Bây giờ huynh chỉ dạy rèn luyện sơ bộ, đợi sang năm thì cho đệ ấy tới Hiếu Học Đường vào cùng khóa đệ tử ngoại môn. Chờ đệ ấy dẫn linh thì sẽ quyết định phương hướng tu hành cho thỏa đáng." Nói xong hắn còn trêu tiểu sư đệ mình, "Đệ nói xem được không?"
Người tu hành bắt đầu từ việc xem sách vở và trưởng bối hướng dẫn. Kiến thức tiếp thu cũng có năm bảy loại, nhưng chưa dẫn linh thì hết thảy chỉ như dạo chơi xem hoa.
Vạn vật trên thế gian này, dù cho là nhành cây ngọn cỏ hay cơn gió thoáng qua đều là do linh khí chuyển động, có linh khí chở che, bao phủ. Dẫn linh cũng chính là bước đầu tiên của tu đạo, là dẫn linh khí qua cơ thể mình, mở ra cánh cửa dẫn đến con đường nối giữa phàm nhân và huyền môn, từ đây có thể nhìn thấy thế giới quanh mình bằng một đôi mắt khác. Một khi có thể dẫn linh đồng nghĩa với việc tu sĩ đã bước một chân qua bậc cửa huyền môn, có khả năng điều động linh khí theo suy nghĩ của mình ở một mức độ nào đó. Phù chú, trận pháp mình từng xem qua mới có thể thử hiện thực.
Tu sĩ bình thường cũng phải mất thời gian dài để mở cánh cửa này ra càng không cần nói là trẻ con như Tiết Tử Dung. Ly Tương cũng không trông nó ngày một ngày hai là có thể dẫn linh nên hắn cũng không sốt ruột chút nào.
Tiết Tử Dung nghe hắn hỏi thì thỏ thẻ: "Nghe theo sư huynh." Nó suy nghĩ một chốc lại nói, "Đệ sẽ cố gắng dẫn linh."
Ly Tương vui vẻ sờ đầu nó.
Dù cho Bạch Hạc có mù cũng thấy được đại sư huynh nhà mình vui như thế nào. Hắn khinh thường tên sư huynh chỉ biết đùn việc này, hỏi sang chuyện khác: "Vậy ngày thường ai sẽ trông đệ ấy?"
Ly Tương: "Đệ không nhắc huynh cũng không nhớ."
Ly Tương ra chiều suy nghĩ.
Thật lòng giao tiểu sư đệ, phong chủ tương lai, chưởng giáo tương lai cho đám sư đệ sư muội của mình trông hắn không an tâm chút nào.
Đứa nào cũng si mê tìm tòi, nghiên cứu đạo mình theo đuổi, đứa lại bế quan không thấy đâu. Ly Tương sợ giao cho bọn họ thì Tiết Thập Nhất của hắn sẽ thành kẻ kỳ quặc tiếp theo của đỉnh Túc Phong mất.
Nhưng Ly Tương hắn hàng ngày còn phải đến lớp ở Hiếu Học Đường giảng dạy, có khi cũng đến Võ Trường để hướng dẫn rồi còn bao nhiêu là việc trong sư môn, mà chưa đầy ba năm nữa là đến đại hội của núi Thúy Vi.
Đại sư huynh ngày bao việc.
"Không bằng huynh giao cho đệ chăm đi. Dù sao tuổi của đệ cũng gần với Tử Dung nhất." Bạch Hạc nói.
Ly Tương không hề e ngại hai mắt của Bạch Hạc không sáng, nhưng dù Bạch Hạc tuổi gần như là nhỏ nhất thì cũng cách Tử Dung rất nhiều, vả lại hắn trầm mê thuật số, pháp trận, có khi quên ăn quên ngủ ngồi lỳ trong nhà cả ngày. Giao trẻ con cho hắn liệu Tử Dung có sống nổi đến mùa xuân sang năm không?
Ngay khi Ly Tương đang suy nghĩ thì bỗng thấy vạt áo mình bị một bàn tay bé tí kéo lấy kéo để.
Hắn cúi xuống, thấy Tiết Tử Dung đang ngước nhìn mình bằng ánh mắt mong chờ. Nó nói khẽ: "Đệ đi theo huynh."
Bạch Hạc nghe vậy thì thở dài khe khẽ. Hắn biết chuyện không thể tránh thì sẽ không thể tránh.
Còn Ly Tương, vì một câu nói "đệ đi theo huynh" mà hắn bất chấp bế theo Tiết Tử Dung lên lớp sớm suốt cả năm ròng, thậm chí về sau khi nó đã đến Hiếu Học Đường, Ly Tương cũng không rời nó.