Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 63: (Phồn hoa) Nhục thể phàm thai




Xưa nay Ly Tương chưa bao giờ dừng thắc mắc linh khí trong các bí cảnh từ đâu mà có.

Như bí cảnh Lạc Nguyệt cứ mười năm mở ra, linh khí sau một tháng bị tu sĩ càn quét, linh dược bị tu sĩ hái đi, linh thú bị tu sĩ thu phục lại quay trở lại trạng như ban đầu.

Kể từ khi tu sĩ các phái bắt đầu chọn việc vào bí cảnh để con em mình rèn luyện thì họ cũng đã nhiều lần tìm kiếm nguyên nhân, nhưng kết quả đều là trắng tay. Thậm chí có người to gan lớn mật đoán là phải nhận được truyền thừa của Tứ Thánh mới có thể giải đáp nghi hoặc này.

Ly Tương vừa suy nghĩ vừa bay về phía Bùi Chi An.

Từ lúc hắn đáp xuống tới lúc tìm ra người chưa mất bao nhiêu thời gian nhưng hắn cũng không dám lơi là. Đến lúc thấy Bùi Chi An đã ngồi dậy, nó ôm gối ngồi dựa vào phiến đá, hắn mới dám thở phào.

Bùi Chi An vừa trông thấy hắn thì thoáng hiện chút an tâm. Dù nó có ngu ngốc hơn nữa cũng biết Phù Thanh Hoằng ném nó vào đây thì chẳng có ý tốt lành nào cả. Bây giờ đại sư huynh đến thì chắc chắn nó sắp được cứu ra.

Ly Tương vừa đáp xuống đất đã vọt đến phiến đá, hắn kiểm tra cả người nó, thấy nó ngoại trừ nước mắt tèm lem và có chút thở dốc thì không có vết thương nào mới thở phào một hơi.

"Đi, sư huynh đưa đệ ra ngoài."

Không trách mắng, không thất vọng, chỉ thấy mình may mắn.

Hắn nắm tay Bùi Chi An nhưng chẳng thấy nó nhúc nhích bèn hỏi: "Sợ quá không đi được à? Đừng sợ." Hắn đưa tay vò đầu tóc nó rồi tiếp: "Có sư huynh ở đây. Đi! Huynh bế đệ…"

Hắn nói chưa hết câu đã im bặt. Bùi Chi An thấy vậy thì nương theo tầm nhìn của hắn.

Chỉ thấy một lùm cỏ chẳng có gì nổi bật, thậm chí có hơi tầm thường: Lá cỏ dài màu xanh đen, giữa lá có các sợi gân màu trắng.

"Cỏ… Kết Hồn… phải không?"

Nó đã nghe về thứ cỏ này rất nhiều, thậm chí còn biết mục đích của vài người trong chuyến đi này là tìm thứ cỏ này cho nó.

Ly Tương không lãng phí thời gian, hắn vừa gật đầu vừa nhanh tay nhổ bụi cỏ ấy lên rồi bấm quyết vẽ thành một kết giới nho nhỏ.

Kết giới hệt như bóng nước trong suốt bao phủ lấy loại cỏ này. Bên trong kết giới, bụi cỏ còn đầy đủ cả rễ lẫn đất cứ thế lơ lửng.

Hắn ném nó sang cho sư đệ mình nhìn rồi nói: "Coi như chuyến này huynh không lỗ, đệ cất…"

Hắn nói chưa hết câu lại đột ngột im hơi, Bùi Chi An cầm lấy kết giới bao bọc cỏ Kết Hồn, nó đang lui cui mở túi trữ ra nhét vào, nghe vậy thì ngẩng lên.

Tầm mắt nó chỉ kịp thấy một cánh tay xô mình lùi về sau, cảnh vật kế đó nhòe đi.

Tảng đá nó dựa vào ban nãy đã nổ tung, từng mảnh nhỏ văng tứ tán, có mảnh văng cả vào đầu nó.

Búi Chi An đưa tay lên xoa đầu, nó nhăn nhó mắng: "Huynh điên…"

Nó cũng nghẹn lời nói không hết câu.

Trước mắt nó là một gốc đại thụ.

Không đúng!

Trước mắt nó là một nhành cây thật to như mọc ra từ giữa không trung. Trên nhành cây ấy là dây leo chằng chịt, trông chúng chỉ to cỡ chiếc roi của Đề Sương nhưng lại ngoe nguẩy như thể xúc tu của loài sinh vật không xương.

Thứ vừa nãy đánh xuống chính là dây leo đó - nhìn thì mỏng manh nhưng sức công kích đủ nghiền đá tảng thành bụi.

Đó cũng là lý do mà bí cảnh Lạc Nguyệt được chọn làm nơi để các tu sĩ trẻ tuổi rèn luyện.

Bên trong bí cảnh, ngoài những thứ như linh thú hiền hòa hay linh dược thì còn đấy những giống loài đáng sợ mà không ai có thể gọi tên. Chúng không thuộc về Yêu Tộc càng không phải yêu thú, chúng chỉ là loài cỏ cây hấp thu linh khí nên có chút "cường tráng" chứ không có linh trí, chỉ biết phản ứng kiểu như cây mắc cỡ cụp lá khi bị chạm vào mà thôi.

Nhưng bản năng của thứ này không phải là ngại ngùng cụp lá mà là vây đánh khắp xung quanh, không để người sống đến gần. Mà cũng do chúng cường tráng nên phản ứng với xung quanh cũng có hơi mãnh liệt. Thậm chí thứ này được các tu sĩ đánh giá là khó xơi vì chúng có thể xuyên qua kết giới linh khí, chẳng có linh trí nhưng ngay cả tu sĩ đại năng gặp nó cũng phải chịu thiệt.

"Chết tiệt! Sao lại có Vô Căn Mộc ở đây?" Ly Tương xô Bùi Chi An ra thì cũng lùi về sau mấy bước.

Vào bí cảnh mà đụng phải Vô Căn Mộc thì đúng gặp hạn, thứ này hoặc là đủ sức một đòn triệt hạ hoặc là vây pháp trận đánh hội đồng bằng không nó sẽ vây chết sinh vật sống gần nó.

Ly Tương không suy nghĩ nhiều, hắn búng ngón tay, linh lực từ đầu ngón tay hắn hiện ra, hai ba tia kết thành bó bắn thẳng tới chỗ Bùi Chi An đang sững sờ nhìn Vô Căn Mộc. Tay nó còn đang sờ đầu trán sưng vù của mình.

Linh lực ấy vây lấy Bùi Chi An, giống như chiếc lồng chim không có song sắt bao lấy, che cho nó khỏi vạ lây.

"Phải giải quyết nhanh chóng." Hắn nghĩ. Ô Ngọc Tán cũng đã rút ra, hóa thành thanh kiếm dài chỉ thẳng vào dây quấn đang nhăm nhe.

Hắn không có thời gian để do dự hay tìm cách tốt nhất nữa. Nhanh như cắt, hộ thân chú của hai vị sư trưởng trong nhà bị hắn dẫn lên đầu mũi kiếm.

Quá rõ ràng, hắn muốn một chiêu thô bạo giải quyết vấn đề.

Không có động tác nào dư thừa, không có chiêu số nào hết, Ly Tương nhắm thẳng kiếm vào phía Vô Căn Mộc bổ xuống.

Tu vi của Ly Nguyên Thượng và Ly Nguyên Huyền gom cả vào một kiếm, Ly Tương không tin khúc Vô Căn Mộc kia còn có thể rục rịch làm bừa.

Đúng như Ly Tương đoán.

Một kiếm ấy bổ nát Vô Căn Mộc khiến cho hết thảy vết tích về nó đều biến mất như chưa từng tồn tại trên thế gian này nhưng hắn cũng không khá hơn, linh lực của tu sĩ đã vượt ải thánh nhân mà còn là là hai thánh nhân, một tu sĩ trúc cơ và một binh khí thông thường làm sao đủ sức gánh lấy.

Ly Tương lùi về sau mấy bước, máu tươi theo khóe môi tràn ra. Khí tức khắp người hắn nhộn nhạo như muốn xé nát kinh mạch, thoát khỏi dòng chảy, tràn lan ra ngoài. Ly Tương phải chống kiếm xuống, vận linh khí tuần tự đi hết mấy vòng trong người mới có thể xoa dịu cơn sục sôi của linh khí trong cơ thể mình.

Kiếm Ngọc Tán cũng không khá hơn, mũi kiếm gánh chịu linh lực bậc đại năng nên dù chỉ là cho chúng mượn đường trong thời gian ngắn cũng phải chịu tổn hại: Mũi nhọn của thanh kiếm cũng bị hóa thành bột mịn. Chỉ là mũi kiếm đang chống dưới đất nên Ly Tương còn chưa nhận ra.

"Uy lực ban nãy phá núi xé biển còn thừa, quay về mình phải xin thêm mới được." Hắn nhủ thầm rồi kéo thanh kiếm lên, đi lại phía kết giới.

"Chúng ta nhanh…"

Lúc nãy thấy quái thụ tấn công, Bùi Chi An đã giật thốt.

Sư huynh bình thường chỉ tránh né, có khi còn không đáng tin bằng Thập Nhất một kiếm diệt sạch quái thụ, bỗng chốc Bùi Chi An sinh ra lòng ngưỡng mộ. Mặc dù bây giờ nó hít thở không thông nhưng vẫn không ngăn được nó thán phục. Thấy sư huynh mình bước tới gần, nó vui vẻ đưa tay ra chào đón.

Nhưng Ly Tương mới đi được ba bước, lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.

"Đoàng!"

Một tia sáng màu đỏ giáng xuống ngay trước người Ly Tương, ép cho hắn lùi nhanh lại. Chỗ sét vừa đánh xuống ấy cháy đen, cỏ xung quanh đều bị đốt thành tro. Nếu ai đó chạm đến sẽ thấy chúng nhanh chóng hóa thành bụi.

Bầu trời đột ngột kéo mây vần vũ chẳng hề báo trước.

"Hỏng! Lôi kiếp!"

Trước khi vào bí cảnh, hắn ôm tâm lý may mắn nhưng quả thật vận khí hắn quá kém. Lúc nãy hắn vận dụng linh khí liên tục, sau đó còn dẫn hai đạo hộ thân chú ra ngoài. Không còn gì áp chế, có thứ gì đấy trong linh đài lóe lên, rục rịch lan ra, bao lấy linh đài, thần thức của hắn, chỉ chờ cơ hội.

Kẻ chờ cơ hội đó bị lôi kiếp phát hiện, tia sét đầu tiên giáng xuống lại như chất kích thích tác động ngược lại "thứ gì đó" trong linh đài.

Bắt đầu kết đan.

Ly Tương thầm than hỏng bét.

Lôi kiếp của hắn chắc kéo dài hơn hai khắc, Bùi Chi An có kết giới của hắn bảo hộ nhưng chưa chắc có thể kéo dài hơn. Mà bây giờ lôi kiếp giáng xuống, hắn cũng không ngu ngốc chạy đến chỗ sư đệ mình khiến nó chịu vạ lây.

Hắn bình tĩnh nghĩ các tình huống, sau cùng chọn ra cái khả quan nhất nhưng cũng khó xảy ra nhất: Lôi kiếp giáng xuống như vậy chắc chắn sẽ thu hút người tò mò đến xem, đến lúc đó, Bùi Chi An sẽ có hi vọng dù thực tế chẳng ai đếm xem lôi kiếp ở bí cảnh cả. Có thể có kẻ tò mò đến nhìn, nhưng chỉ cần nhận ra đấy là lôi kiếp thì họ cũng sẽ bỏ đi.

Đoàng!

Một tia sét đỏ ánh bạc đánh xuống.

Ly Tương vận dụng linh khí bao lấy người mình.

Hắn biết rõ thiên quy không làm chuyện bừa bãi. Tia sét đầu tiên đó hắn có thể né tránh dễ dàng là vì đó chỉ là đá dò đường, đề phòng có người cạnh bên chịu vạ lây còn tia sét đỏ ánh bạc mới là tia sét đầu tiên của lôi kiếp. Cho dù hắn có tránh thoát thì tia sét khác cũng sẽ đuổi theo hắn. Lôi kiếp là thứ phải dẫn lên người mình để khảo nghiệm nhục thể phàm thai có đủ tư cách bước một bước nữa trên con đường tu đạo hay không.

"Sư huynh!"

Bùi Chi An đập liên hồi lên kết giới, nó gào thét kêu nhưng Ly Tương không có thời gian trấn an nó, hắn mạnh tay xô kết giới đó ra xa mình thêm một chút.

Thiên đạo cho kẻ khác thời gian để tránh khỏi vạ lây, nếu không tránh kịp thì không phải lỗi của thiên đạo.

Đoàng!

Ly Tương cảm nhận rõ cơn đau đớn gấp mấy lần khi hắn Trúc Cơ: Linh khí như được bơm vào kinh mạch, chạm đến giới hạn. Thứ linh khí ấy vừa cọ rửa vừa tham lam nới rộng kinh mạch như đang chuẩn bị cho tu sĩ một thân thể kết đan để về sau có thể dẫn nhiều linh khí vào kinh mạch hơn.

Linh cảm hắn như tấm mạng nhện khổng lồ giăng kín con mồi là chủ nhân, không cho hắn thoát khỏi đau đớn.

Song song đó, thứ ban nãy đang rục rịch đã tụ lại, hiện ra bóng mờ là một viên châu ngọc bóng loáng vàng rực, viên châu ấy bắt đầu tiết ra chất ngọc của mình. Chất ngọc dần dần lan ra, phủ một lớp mỏng lên thần thức đang trú ngụ trong linh đài rồi đến linh đài hết như đang mạ một lớp vàng lên chúng vậy.

Đoàng!

Tia sét đỏ ánh bạc thứ ba đánh xuống.

Máu từ khóe miệng hắn lại trào ra lần nữa.

Thông thường nếu tu sĩ đối diện với lôi kiếp có thể dùng độ kiếp đan hoặc pháp khí phụ trợ, nhưng làm như vậy thì khi độ kiếp thành công, kiểu tu sĩ ấy tu vi cũng sẽ kém một bậc so với tu sĩ dùng linh lực và xác thịt để chống đỡ.

Mà Ly Tương còn là kiếm tu, kiếm tu nếu dựa vào vật phụ trợ để vượt kiếp thì không thể nào tích lũy đủ tu vi để bước xa hơn.

Đoàng!

Viên đan vừa kết hình đã sắp hoàn thành quá trình "mạ" chất ngọc vàng rực cho thần thức, linh đài của hắn một lớp mỏng.

Mạ xong lớp mỏng đó cũng là lúc thần thức và cơ thể của hắn sẽ vượt kiếp thành công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.