Nam Chính Xin Anh Đừng Ly Hôn

Chương 54: Anh Lừa Em




Chỉ có một mình Dinh Tử Kiến bước vào, Brian đang cho người bố trí bên ngoài để khống chế toàn bộ lực lượng của Robert Ly.

Hắn ta hiện tại hoàn toàn không biết gì.

Robert Ly biết Kiều Tố Thanh đã cả gan đem nhiều tài liệu mật đến tìm Dinh Tử Kiến để trao đổi.

Hắn không ngờ cô ta lại âm thầm phản bội mình.

Vũ Thần từ lúc đầu đến giờ vẫn đứng ở một bên, hắn ta quan sát tỉ mỉ hành động lời nói của Mễ Lam.

Cuối cùng cũng có chút tin cô bạn của hắn trước kia là đã trở về.

Ngoại hình hoàn toàn khác nhưng tính cách thì không sai lệch vào đâu.

Hắn vốn không muốn hại chết cô, đó chỉ là sơ xuất mới dẫn đến cục diện thảm như thế.

Một người bên ngoài chạy vào thông báo gì đó với Robert Ly mặt hắn liền lạnh hơn, nắm lấy cổ áo của Mễ Lam đưa súng vào cổ cô, khống chế con tin muốn rời khỏi..

"Ngươi.." cô bị kéo mất thăng bằng liền lườm tên điên đó, nhưng thấy họng súng thì thôi kệ nhịn hắn lần này đi, không muốn nếm thử vị kẹo đồng đâu.

"Vũ Thần, mày đứng đó làm gì, mau chóng giải con phản bội kia đi cùng"

Vũ Thần nhanh chóng ra tay kéo lấy Kiều Tố Thanh đứng bên cạnh Robert Ly.

Kiều Tố Thanh cảm nhận hình như dây trói của mình có người đang từ từ nới lỏng.

Vũ Thần thật sự là đang muốn giúp cô sao?

Dinh Tử Kiến thấy bên ngoài đã làm bức dây động rừng, tên Robert Ly này điên lại càng thêm điên, Mễ Lam đang thật sự gặp nguy hiểm.

Dinh Tử Kiến tiến tới mấy bước, họng súng kia liền nhấn mạnh hơn vào cổ cô:

"Mày thử tiến thêm bước nữa, cô vợ yêu nhà mày sẽ đi đời"

"Ông không cần những thứ trong đây nữa sao? Tôi đến đây để dùng chúng trao đổi lấy người"

Tên kia cười ha ha lên: "Nếu mày có thành ý như vậy thật thì quá tốt, nhưng Dinh tổng à, tao đã xem thường mày rồi, không ngờ còn liên kết với hai tên nhóc kia muốn hạ bệ tao.

Nếu đã vậy, hôm nay tao không thoát được thì cả đám chúng ta cùng bị chôn ở đây".

ngôn tình hoàn

Một bóng đen vụt tới rất nhanh, đánh mạnh vào người Robert Ly kéo Mễ Lam sang một bên, Robert Ly cũng không phải tay vừa, thủ pháp của hắn cũng rất nhanh không thua kém Nolan.

Dinh Tử Kiến cũng thừa cơ hội lao tới tấn công ông ta.

Robert Ly lùi về sau mấy bước:

"Tôi biết được cậu đã đến đây từ lâu, Nolan à, hôm nay nhiều kẻ mạnh cùng xuống mồ chung thật hấp dẫn nha"

Nolan nhìn vào mắt ông ta:

"Cha già này cài bom khắp nơi ở đây rồi, thiết bị điều khiển nằm ở dây đeo trên cổ ông ta"

Robert Ly biết không giấu được thằng nhóc chết tiệt này, liền vỗ tay mấy cái tán thưởng.

Bây giờ mới để ý kỹ Nolan, gương mặt Lucifer mọi ngày bị râu mọc như cỏ che mất một phần, cả người đầy bùn đất, tóc tay bù xù..

Mễ Lam ngồi dậy phủi phủi nhìn anh trai nuôi nhà mình:

"Nolan..

anh là bị lọt xuống hố phân nào vậy?" tạo hình này hôm nay đúng xấu nha..

haha

"Lọt xuống cái hố phân chứa bộ xương khô của em đấy" không nhắc thì thôi, nhắc đến càng giận.

Vì con nhóc này mà hắn nhém chôn luôn với xác lúc trước của cô.

Cũng may thân thủ hơn người bình thường mới dễ dàng bò về.

Còn bị con nhóc vô ơn mỉa mai.

"Ặc..!! Anh trai tốt của em, là em sai, là em sai mà" giọng nịnh bợ thật trơn tru..

"Im miệng lại cho anh" Nolan quát cô

Mễ Lam hết sức tuân lệnh: "Em sẽ im ngay lập tức" cô là vì mấy khúc xương của mình ở kiếp trước đấy.

Dinh Tử Kiến liền hậm hực: "Ai cho em nghe lời tên này chứ"

Mễ Lam: "..." rồi đó, tới nữa rồi đó.

Có khi nào bọn họ lại quay sang đánh nhau mà bỏ mất tên trùm cuối đang đứng hóng chuyện ôm bom hẹn giờ kia không?

"Chết đến nơi còn lắm lời thế kia à..." trùm cuối chịu hết nỗi đã lên tiếng.

Robert Ly liền vụt qua hai người đàn ông lấy một khẩu súng nhỏ ở dưới chân, cười nham hiểm nhắm về Mễ Lam.

Ông biết hôm nay mình chết chắc rồi, bọn họ cũng chết theo cả thôi, con nhóc này có vẻ rất quan trọng, nó phải chết trước để hai tên kia biết đau khổ là như thế nào..

Haha

"Đùng" tiếng súng chói tai lại vang lên lần nữa, Mễ Lam giật mình, cô là ăn đạn là cái chắc, ai ngờ Dinh Tử Kiến đã nhanh chóng lao đến ôm lấy cô..

Nolan thì tấn công Robert Ly, bọn họ giao chiến kịch liệt với nhau.

Mễ Lam nhìn thấy người chắn trước mặt mình thì hốt hoảng hơn bao giờ hết.

Người quan trọng nhất trong hai kiếp làm người của cô chỉ có một mà thôi.

Là người đàn ông đang ôm cô trong lòng lúc này đây.

Nếu anh ấy có mệnh hệ gì, dù ông trời có cho cô thêm bao nhiêu kiếp tái sinh nữa thì Mễ Lam cũng sẽ không cần.

Đột nhiên cô sợ đến sắp khóc rồi, nước mắt sắp rơi rồi.

"Anh..

Chồng à..

anh không được có chuyện gì?" cô luống cuống tay chân, sắp khóc đến nơi, rất sợ, cảm giác chưa bao giờ có, kể cả trước lúc chết.

Dinh Tử Kiến thấy nét mặt quan tâm này của vợ mình, sự kích động của cô ấy, đột nhiên muốn làm chuyện ác..

"Vợ à, em thật ra có yêu anh không?" hắn ôm sát cô hỏi nhỏ vào tai, giọng rất yếu ớt, chỉ đủ hai người nghe.

Nghe chồng mình đột nhiên hỏi những vấn đề đó vào lúc này, Mễ Lam càng kích động hơn, trong đầu cô suy diễn, không lẻ cô sắp thành góa phụ rồi, còn đứa con trong bụng chưa nói cho anh biết nữa.

Cô khóc rồi, lắp ba lắp bắp mà nói: "Có, em rất yêu anh, yêu nhất trên đời"

"Nói lại một lần nữa anh nghe" Dinh Tử Kiến yêu cầu, hắn thật sự cũng hơi lo cái kết cuộc lừa cô sẽ ra sao, nhưng lúc này thật hiếm khi có cơ hội nghe lời thật lòng.

Nên biết Mễ Lam rất cứng miệng, bình thường kêu cô tự mình nói ra những lời chân thành tận đáy lòng là không thể.

"Em nói em rất yêu anh, có nghe rõ chưa?"

Vừa nói vừa khóc, lại nói tiếp:

"Hic..anh đừng có chết, phải cố sống cho em, sau này anh nói gì em cũng ngoan ngoãn nghe hết có được không?"

Dinh Tử Kiến thấy mình gặp may rồi, lại giả vờ yếu đuối hơn mà hỏi lại.

"Em đã hứa rồi đó nha, không được nuốt lời"

Mễ Lam khóc to hơn, nấc nấc mấy cái, cô gật đầu liên tục.

Chỉ nghe người nào đó nói "Ừm" một cái.

Rồi không nói gì thêm.

Cô vội nhìn xung quanh tìm kiếm vết thương, tại sao không có vết máu ở đây?

"Anh không có bị thương?" cô đẩy Dinh Tử Kiến ra nhìn vào mắt anh mà xác định.

Dinh Tử Kiến cười tươi như hoa, nụ cười đẹp đến độ có thể làm người ta hoa mắt chóng mặt.

"Anh! Lừa! Em!"

Nhưng giờ phút này cô không có thời gian tính sổ, từ từ thoát khỏi đây đi rồi sẽ biết tay.

Đạn kia không trúng bọn họ vậy thì trúng ai? Mễ Lam lúc này mới lao nước mắt nhìn cục diện xung quanh.

Lúc nảy cô cũng thấy hình như Kiều Tố Thanh bay ra cản đạn cho cô.

Giờ nhìn cô ta cũng không có sao? Chỉ thấy đang ngồi chết chân nhìn một người mình đầy máu.

"Vũ Thần, tại sao chứ?" Kiều Tố Thanh hỏi, tại sao lại cứu cô.

Người đàn ông này từ trước đến nay cô đã nhìn thấy hắn làm không ít chuyện xấu.

Nên cô rất khinh bỉ và ghét bỏ bộ mặt giả tạo kia.

Bao lần hắn nói hắn muốn che chở cho cô.

Nhưng Kiều Tố Thanh căn bản không tin lời hắn.

Thế nhưng hôm nay Vũ Thần thật sự đã dùng tính mạng để bảo vệ cô.

"Không có tại sao, rất nhiều lần anh đã nói, anh thích e, muốn..muốn bảo vệ..." chưa nói xong đã học máu ngất xỉu.

"Vũ Thần..Vũ Thần..." Kiều Tố Thanh hét lên...

Mễ Lam đứng ngây ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cuối cùng là Vũ Thần đã gián tiếp cứu cô sao?

[...]

Lúc này Nolan đã nhanh chóng khống chế Robert Ly, hắn ta nhảy sang một bên bấm chốt nổ trên người..

Âm thanh "tít..tít..tít.." xung quanh cùng trên người Mễ Lam vang lên.

Cô vội đẩy Dinh Tử Kiến sang bên..

"Trên người em có bom, anh đừng qua đây"

Dinh Tử Kiến nhìn vật chớp chớp trên người vợ mình mà cau mày..

Nolan chửi thề một câu: "Khốn kiếp"

Robert Ly cười ha hả nhìn thời gian trên máy khởi động: "Cùng chết chung nào!" hắn cười kiểu chết mà thấy mãn nguyện lắm đấy.

Một lúc sau âm thanh đó ngừng lại, tất cả đang bịnh tai liền ngẩn ra..

"Bom shit" Mễ Lam lên tiếng trước..

Robert Ly nhìn đồng hồ trên tay mình ngừng hoạt động, hắn ta đứng lên đập đập vào nó, có chút hoảng loạn: "Không thể nào?"

Lúc này điện thoại riêng biệt của Dinh Tử Kiến có tin nhắn tới, nội dung là: "Quà tặng kèm cuối cùng" Dinh Tử Kiến xem xong thì nhếch miệng cười, ngước lên nói:

"Đã được tháo gỡ toàn bộ"

NoLan nghe xong nhìn cái thằng khùng ham hố chết chung kia, giờ thì chỉ có mình hắn ta xuống địa ngục thôi...

"Mày chết chắc rồi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.