Nam Chính Xin Anh Đừng Ly Hôn

Chương 2: Một Tháng Trôi Qua




Nhìn thân hình ma đói trong gương mà cô không ngừng lắc đầu, tiếp nhận cái thân tàn này không biết cuộc đời nó có tàn như thân không nữa.

Đã muốn sống cuộc đời của Mễ Lam thì phải hiểu đôi chút về nó mới có thể diễn tiếp được chứ.

Trong đầu không có nỗi một cọng ký ức thì làm sao đây?

Mễ Lam nhìn người giúp việc lớn tuổi luôn theo sát không rời nữa bước, hình như người này cũng khá là thương cô, chắc bà ta biết nhiều nhất mọi việc rồi.

"Dì là dì Du đúng không? Tôi muốn hỏi dì một số việc liên quan về mình?" Sao đó giả vờ hơi đau đầu.

Mễ Lam vừa lên tiếng thì Dì Du cũng bỏ mọi việc đang làm dở dang lại.

Dì ấy ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt mang đầy thương xót.

"Tất nhiên là được rồi.

Phu nhân muốn tôi kể từ lúc nào?"

Mễ Lam xoa xoa đầu mình một hồi cảm thấy diễn cũng đủ rồi liền ngồi ngây ngắn lại, tay vẫn không quên bóc miếng bánh bỏ vào mồm, đồ ăn ở đây đúng là quá ngon đi a.

Dì Du cũng nhìn hành động này của thiếu phu nhân mà kinh hoàng, đây là miếng bánh thứ tư cô ăn rồi đấy.

Nên nhớ phu nhân bị bệnh kén ăn nên mới nhập viện mà.

Bà nghĩ chắc bánh này hợp khẩu vị, lần sau phải làm thật nhiều.

Mễ Lam thấy dì nhìn mình như thế, nghĩ vẻ mặt mình cũng khá hóng chuyện rồi, nên liền thu liễm lại.

"Kể từ lúc Dì biết đến tôi đi"

Dì Du mĩm cười dùng khăn lau bánh dính trên miệng của Mễ Lam.

"Được! Vậy kể từ lúc phu nhân còn nhỏ đi nhé"

"À! Ờ!" Thì ra người phụ nữ già này đã theo Mễ Lam từ nhỏ ư?

Cô ngồi nghe dì Du kể về cuộc đời của chính thân thể này.

Tiếp nhận toàn bộ.

Gia đình cô trước kia mở chuỗi quán ăn kinh doanh nhỏ ở thành phố khác.

Cô cũng lớn lên ở đó.

Từ nhỏ do mẹ mất, ba cô thì tái hôn với người phụ nữ khác, cũng có gia đình và con riêng của họ.

Thấy cô đáng thương nên ông ngoại dứt khoát mang cô về phía mình nuôi dưỡng.

Dì Du là người chăm sóc cô như mẹ ruột từ nhỏ.

Cho đến nữa năm trước khi cô lên hai mươi tuổi.

Dinh gia đến nói về hôn sự năm xưa giữa hai nhà.

Do Dinh lão gia tử là một người rất giữ lời hứa, ông ấy nhiều năm vẫn hối tiếc về việc này, mượn sức khỏe không tốt bức ép cháu trai mình phải thuận theo ý.

Trong lời kể của dì Du còn phát hiện những yếu tố cẩu huyết hết sức tưởng tượng.

Chồng hiện tại của cô nghe đồn đã có người yêu trước đó, vì một phần ông nội hắn xem mệnh cho cô gái kia sẽ hại gia còn mệnh cô thì tức nhiên quá tốt.

Được nước nên ông đẩy thuyền.

Chia uyên rẽ thuý đã đành.

Mễ Lam trước đó vừa gặp đã yêu Dinh Tử Kiến, quyết lòng vì hắn, sống chết để được gả vào nhà họ Dinh.

Dinh Tử Kiến vì thế không những chán ghét cực độ mà còn cười nhạo vô số lần.

Cô đã có bệnh kén ăn từ nhỏ, gả vào nhà nhà được gần nữ năm thân thể lại càng suy yếu.

Gần một tháng qua lại nghe được tin Dinh Tử Kiến gặp lại người cũ, giữa bọn họ có điều mờ ám.

Cô làm loạn lên trong nhà hắn lập tức bỏ đi không nói một lời.

Thế là Mễ Lam tức giận ăn không ngon ngủ không yên, bệnh càng trầm trọng gần như tuyệt thực mới ra nong nổi này.

"Chu choa! Gặp tôi thì không có ngu đến mức đó đâu nha" Nếu là cô không bao giờ uỷ khuất chính mình như vậy.

Có chồng hay không thì thật ra cũng không quan trọng mấy, miễn sao cô sống tốt, ăn ngon, no bụng, mặc đẹp, không lo không nghĩ mỗi ngày là được.

Tên kia thích lăng nhăng với ai thì tuỳ hắn liên quan gì cô chứ.

Cô cũng có thể tự do thực hiện ước mơ nuôi vài tiểu thịt tươi.

Há há há.

Dì Du nghe cô chửi chính mình ngu ngốc thì bà cũng khóc.

Mễ Lam thấy bà ấy khóc liền luống cuống tay chân.

Hayzz cô chưa từng có người thân, đối với một người yêu thương mình phải đối xử lại thế nào tức nhiên là không biết, tuy có thể cảm nhận được dì Du rất thương cô, nhưng để dỗ một người cô thật sự bó tay.

"Dì! Dì đừng khóc, từ đây về sau con sẽ khôn ra, không để thua thiệt nữa, sẽ ăn thật nhiều không kén ăn nữa.

Dì thấy được chưa? Còn phải làm sao nữa dì mới hết khóc cứ nói con sẽ tận lực."

Cô nói nhiều như thế mà thấy dì Du vừa nghe xong lại ôm cô khóc nhiều hơn, khóc to hơn luôn.

Mễ Lam: "..." Trước giờ cô chưa biết mình có năng lực chọc người khóc to thế kia.

Quả là mệt óc.

[...]

Ba ngày trôi qua.

Mễ Lam sợ nhất việc phải nhìn mình trong gương, ôi gầy đến phát thảm thế này.

Ra đường mà gặp gió lớn có khi nào bay mất không nhỉ? Phải cải thiện, phải xinh đẹp động lòng người.

Nhìn ngũ quan chính mình trong gương vốn là một mỹ nhân, tạo sao lại uỷ khuất thế kia không biết.

Đúng là có bệnh.

"Khó thở quá..

Khó thở quá..

Mau gọi bác sĩ"

Mễ Lam đang ăn bánh không lâu liền thở dốc.

Cô phát hiện mình ăn không nhiều như trước kia được, đồ ăn rất ngon nhưng nuốt vô thêm tí thì nghẹn đến sắp nôn ra hết.

Cái bệnh gì thế này.

Cô thèm nhiều thứ lắm nha.

Thân thể chết tiệt.

Bác sĩ đến khám nhanh chóng.

Ông ấy khi bước vào phòng bệnh liền hoảng hồn.

Mới cách đây vài ngày là một người kén ăn đến sắp chết.

Giờ cả phòng toàn đồ ăn, miệng cô ấy còn dính đầy thức ăn chưa nuốt xuống.

Cái quỷ gì thế này? Bác sĩ liền tự trấn an chính mình tiến tới thăm khám, ông liền cho ra đáp án.

"Dinh phu nhân, cô trước đây bị bệnh kén ăn, nên cơ thể rất yếu, dạ dày cũng bé lại, giờ cô ăn thế này thì tức nhiên là không chịu nổi nên mới có những hiện tượng trên."

Mễ Lam nhìn cái bánh ăn được nữa kia mà tiếc hùng hụt..

không có chổ nhét vào..

"Vậy phải làm sao?" cô đưa ánh mắt từ bánh sang bác sĩ mà hỏi.

"Phải từ từ..

Tôi sẽ kê cho cô một thực đơn dinh dưỡng, nhờ người nhà cô làm theo, cứ thế theo thời gian cô sẽ ăn uống bình thường lại được, sức khoẻ cũng sẽ tiến triển tốt hơn."

Mễ Lam chỉ còn cách nhìn đồ ăn mang ra ngoài hết, cô gật đầu cám ơn vị bác sĩ kia, ánh mắt nhìn đồ ăn đầy thương tâm.

"Hẹn gặp lại chúng bây sau!" vẫy vẫy tay với mấy món ngon.

Bác sĩ: "..." đúng là có bệnh thật rồi, người có bệnh chắc là ông, ảo giác đây mà.

[...]

Những ngày tiếp sau đó Mễ Lam vẫn tiếp tục ở bệnh viện tịnh dưỡng.

Mỗi ngày chỉ có ăn với đi bộ thể dục xung quanh.

Cuộc sống muốn ăn món gì có món đó, không cần ngày ngày đi săn tin nguy hiểm nữa.

"Dì Du! Đồ ăn của dì quả rất ngon! Món nào cũng ngon nha."

Dì Du mĩm cười, đem thêm mấy đĩa bánh trong hộp ra để lên bàn.

Mùi thơm bay khắp phòng.

"Phu nhân ăn từ từ thôi!"

"Doạ...aaaaa" Mễ Lam đang ngốn phần còn lại của chiếc bánh, phủi phủi bánh trên người xong đi vào rửa tay.

Sau gần một tháng cô trọng sinh đến đây, thân thể này cũng không giống ma đói như lúc mới nhìn thấy.

Đã có da có thịt hơn chút, tuy còn hơi gầy nhưng vẫn xem giống con người hơn, da cũng hồng hào xinh xắn lên.

"Cần cải thiện thêm.

Vòng một này thật sự còn hơi bé!" cô thở dài có chút chán nản.

Cuộc cải tạo ngoại hình chắc phải kéo dài khá lâu mới hoàn thiện được.

Nhưng như vậy coi như cũng tốt lắm rồi.

Tư quản gia cũng báo cáo lại mọi sự thay đổi cho Dinh Tử Kiến biết.

Hắn đang đi công tác ở nước ngoài.

Trình Tống nhận được tin gì mới về thiếu phu nhân đều đặt lên bàn của thiếu gia.

Nhưng hình như thiếu gia chưa hề nhìn tới dù một lần.

Hắn cũng không dám nói nhiều thêm.

"Một tuần nữa sắp xếp về nước."

Trình Tống đang cúi đầu nghĩ ngợi liền giật mình: "Dạ! Tôi đi chuẩn bị ngay"

"Ừm" sau đó Dinh Tử Kiến phất tay cho hắn ra ngoài.

Trên bàn có một tập hồ sơ.

Trong đó có một số bức ảnh chụp bằng điện thoại.

Một cô gái ngồi trên giường, vừa một tay bấm bấm gì đó trên laptop, một tay cầm bánh ăn rất ngon.

Một tấm hình khác cô gái đang ăn trái cây, xung quanh cô là đủ loại trái cây trải trên giường bệnh, trong nụ cười và ánh mắt nhìn đồ ăn rất hạnh phúc.

Dinh Tử Kiến nhìn có chút ngơ ngẩn, hắn nhìn đi nhìn lại rất kỹ nhiều lần.

Cô gái trong hình và người vợ hắn biết trước đó hình như đã thay đổi hoàn toàn.

Mất trí nhớ lợi hại vậy sao?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.