Nam Ai

Chương 17: Hồi 17: Cưỡng hôn




Nam Sa dỗ dành Dạ Lý như dỗ một đứa trẻ, mà ả cũng có khác nào đứa trẻ đâu, chung quy chỉ luôn hành động theo cảm tính. Nam Sa có còn giận Dạ Lý không? Hẳn là không, bởi lẽ trong mắt nàng cô chủ vốn dĩ tử tế, cô chủ không chê bai nàng, cô chủ thật xinh đẹp, cô chủ thật đáng yêu.

Vậy nên ba từ "Con thương cô" thốt ra ban đầu chỉ do buộc miệng lại gây nên chấn động trong lòng cả hai.

"M..mày thương tao???"

"D..dạ?...À dạ thưa cô ý con là...là..."

"Là gì?"

"Là con đang muốn dỗ cô vui thôi ạ..."

"Thì ra là vậy sao?" Dạ Lý tự nhủ, hơi buồn cười cho chính mình, ả đang trông đợi điều gì chứ?

"Ừ, còn tưởng mày ăn nói hàm hồ bậy bạ."

Nam Sa lắc lắc đầu.

"Con không dám nghĩ gì lung tung đâu cô hai, con thề!"

"Ai cần mày thề."

Tự dưng, Dạ Lý cảm thấy thật hụt hẫng, đây không phải điều khiến ả hài lòng.

...

Khi họ rời khách sạn nọ thì mặt trời đã đứng bóng, gặp lại Thu Phượng và Kiều Trang khi cả hai cũng đang loay hoay tìm kiếm.

"Tại sao chị và Nam Sa lại bước ra từ khách sạn vậy?"

Kiều Trang hồ nghi hỏi.

"Không phải chuyện của cô."

Dạ Lý trước đây đối với Kiều Trang vô cùng bình thường, không đáng lưu tâm nhưng không biết không hay tự lúc nào lại cảm thấy chướng mắt ghét bỏ.

"Ngược lại phải hỏi cô, vì sao lại đi cùng chị Phượng?"

"Chị ghen à?"

Kiều Trang lém lỉnh nói, không biết kiêng nể ai.

Dạ Lý toan phản ứng lại nhưng chưa kịp thì Thu Phượng đã đi trước một bước, cô khoác vai Kiều Trang, lại tươi cười tựa như đã thân thiết từ tận kiếp nào.

"Xem em kìa, lại nói chuyện không đàng hoàng rồi, nói vậy người ta hiểu lầm, đánh giá chết!"

Đột ngột bị khoác vai thân mật, Kiều Trang bực dọc hất tay Thu Phượng ra, mà cô nàng kia cũng chỉ cười cười không tỏ ý gì giận dỗi.

Kiều Trang lườm Thu Phượng đến nỗi suýt rớt cả tròng mắt, xong mới chuyển hướng sang Nam Sa, thái độ thay đổi còn nhanh hơn cả bánh tráng lật mặt.

"Nam Sa, em nói chị nghe đi, hai người vào trong đó làm gì vậy a???"

Lần nữa, Thu Phượng lại chen ngang.

"Làm chi mần gì thì kệ người ta, có can dự đến mình mô? Đi tìm quán nước thôi, đứng đây nắng quá."

Dứt lời liền nắm tay Kiều Trang lôi đi mặc cho cô kêu ca giãy nảy, đáng tiếc sức Kiều Trang lại không bằng Thu Phượng nên cứ thế bị kéo theo một mạch.

Nhận thấy hình như có chút lạ kỳ, Nam Sa và Dạ Lý không khỏi sinh lòng nghi vấn, hai người thinh lặng nhìn nhau.

Suốt buổi hôm ấy là khoảng thời gian khó chịu nhất của Kiều Trang, hễ cô thừa dịp ngồi cạnh Nam Sa thì y như rằng Thu Phượng sẽ chen vào chính giữa, mỗi lần vừa định đút nàng muỗng bánh thì lập tức Thu Phượng sẽ há miệng ăn trước, cả ngay đi dạo trên phố thì chắc chắn Thu Phượng cũng sẽ là người khoác tay Kiều Trang, muốn giằng cũng khó, muốn tránh lại càng bó tay!

Thu Phượng cứ như vong hồn tháng bảy đuổi mãi chẳng đi, trông qua bề ngoài không khác gì vô tình vô ý nhưng thực tế tất cả hành động đều là rắp tâm phá hoại.

Tự dưng Kiều Trang và Thu Phượng thân thiết đến lạ khiến cho Dạ Lý phải đặt dấu chấm hỏi to đùng, lại chẳng có cách nào tìm được giải đáp.

Nam Sa ở một bên lại trông thấy Dạ Lý chăm chú nhìn Thu Phượng thì cõi lòng lần nữa trở nên phức tạp, không phải đã nói rõ với nhau rồi sao? Cô chủ cũng đã hứa sẽ không thân mật động chạm, trở về đúng vị trí chủ nhân người hầu, nhưng mà bây giờ nàng lại...

Chợt, như tự cảm nhận được có ánh mắt trĩu nặng đang hướng về mình, Dạ Lý theo phản xạ xoay sang thì y như rằng đó chính là Nam Sa, nàng vẫn trưng ra cái gương mặt búp bê sứ ủ dột đưa đám không khác gì ban sáng.

Không ai chất vấn lại tự giật mình, Dạ Lý gượng cười tỏ vẻ vô tội với nàng, thôi không nhìn đến Thu Phượng nữa.

Mà lúc này Thu Phượng cũng đang bận cùng Kiều Trang âm thầm giằng co, nụ cười đôi bên ẩn giấu gươm đao không ngừng công kích đối phương bên dưới lớp vỏ chị chị em em trò chuyện thân tình.

Đến khi mọi lời nói ra đều bị Thu Phượng thành công làm cho cứng họng thì Kiều Trang mới nhịn không nổi nữa mà bộc phát cơn giận. Cô thô bạo kéo tay Thu Phượng đi ra khỏi quán trà chiều với thái độ tột cùng hậm hực, không thèm bỏ lại lời nào cho hai người Dạ Lý, Nam Sa đang ngơ ngác ngó theo.

Sấn sổ đi vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ, Kiều Trang trừng mắt, cực kỳ hung tợn trách vấn Thu Phượng.

"Chị làm cái khỉ gì vậy?! Chị cố tình đúng không? Chị muốn ngăn cản tôi cho bằng được phải không? Ép tôi tức chết mới vừa lòng chứ gì?!!!"

Trái lại Kiều Trang, Thu Phượng vẫn như cũ giữ nguyên nét cười, vẫn là một Thu Phượng trang nhã thanh tao.

"Em biết tức giận khi bị chia cắt, vậy sao còn đem lòng đố kỵ muốn chia cắt người ta?"

"Chị!!!...Tôi không đố kỵ, tôi chỉ thích Nam Sa.". Đam Mỹ Trọng Sinh

Thu Phượng thản nhiên vén tóc.

"Thích mà như thế rứa? Vậy chị cũng thích em ni."

Kiều Trang giận đến mặt đỏ phừng phừng, nghe đến đây bèn nhếch môi tỏ ra khinh bỉ.

"Xí, chị không phải kiểu đàn bà có thể thích được con gái, chị chỉ cố tình phá rối tôi thôi."

"Hử? Sao em chắc chị không thể thích được con gái?"

Kiều Trang lại cười khẩy, mặt mày câng câng trông qua tựa như đắc chí lắm.

"Thích con gái thì phải hôn được con gái, người không thể thì chắc chắn sẽ không dám hôn. Sao nào? Chị Thu Phượng làm sao mà dám hôn một đứa con gái có...ph..ải...kh..ông...!!!!!"

Lời còn chưa dứt thì không ngờ Thu Phượng đã đi trước ngàn bước, năm ngón tay thon gầy siết lấy chiếc cằm của Kiều Trang mà nâng lên ép cô phải cùng mình trao hôn. Hai đôi môi áp sát vào nhau gắt gao chiếm lấy hơi thở đối phương, hương vị son đào trên môi Thu Phượng nồng nàn quấn quýt khiến cho Kiều Trang vừa hãi hùng trước hành động lại vừa si ngốc trước rung cảm.

Chỉ thấy mắt mi Thu Phượng buông rũ dần dần hé mở nhìn vào ánh mắt Kiều Trang đang tròn xoe tá hoả chăm chú mình. Rồi tay cô hất cằm Kiều Trang ra, tách khỏi nhau, nụ hôn ngắn ngủi nhưng dư vị đọng lại thật khiến người ta hoảng hốt.

Kiều Trang chết lặng, bỏ quên chiếc cằm buốt rát vì bị đầu móng tay của Thu Phượng ấn chặt, cô như kẻ khờ đứng đó, nước mắt chậm rãi ứa ra thành dòng, ấm ức trước nay chưa từng có...

"Ranh con, khôn hồn thì đừng hỗn xược với người lớn nữa."

Nội tâm Kiều Trang chấn động, trái tim nhỏ bé run rẩy theo từng nhịp đập, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Nụ hôn đó, nụ hôn đầu của cô bị cướp đi một cách lãng xẹt thế này sao? Bị cướp bởi một bà chị người Huế chuyên đi phá đám mình và còn xem nụ hôn đầu này chỉ là một hình phạt người lớn dạy dỗ trẻ con sao?

Cái quái gì vậy?!!!

Kiều Trang tủi thân cực kỳ, cô mím chặt đôi môi vẫn còn hơi ửng đỏ, lao đi chạy như trối chết, biến mất dạng giữa phố thị ngoài kia. Bỏ lại Thu Phượng đứng đó, tự cảm thấy vui vẻ vô cùng khi vừa dạy dỗ được một con bé ranh ma hư hỏng.

Cô không biết được điều bản thân vừa làm nó quan trọng bao nhiêu. Chẳng phải đâu chỉ là một sự trừng phạt trẻ nhỏ.

...

Thu Phượng trở lại quán trà chiều mà không có Kiều Trang, cũng chỉ nói qua loa cô ấy đã trở về nhà rồi. Dạ Lý không hỏi sâu thêm, ả mừng vì Kiều Trang biến mất, khuất khỏi tầm mắt mình cho đỡ chướng khí.

Họ ngồi với nhau một hồi, chỉ toàn nói chuyện xã giao nhàn nhạt, Dạ Lý cũng cảm thấy mình không nên khơi đi gợi lại mãi chuyện cũ tích xưa giữa mình và Thu Phượng khi có mặt Nam Sa ở đây. Không phải ả sợ sệt nàng, chỉ là vẻ mặt trầm ngâm của Nam Sa là điều khiến ả khó chịu nhất.

Nam Sa chỉ nên là con bé quê mùa chất phác, tâm tính ngây thơ lương thiện, chứ bằng như tư lương quá ả lại cảm thấy không quen.

Mà nàng vốn cũng muốn hỏi xem Kiều Trang đã xảy ra chuyện gì khiến phải thình lình rời đi như thế nhưng thừa biết sẽ khiến Dạ Lý không vui nên đành giấu nhẹm ý định, cất lại trong lòng tránh cảnh cô hai bởi vì chuyện này tức giận dỗi hờn.

Chợt, Thu Phượng nâng lên tách trà khẽ nhấp rồi hỏi.

"Thế chúng ta về quê em được chưa?"

Dạ Lý suy ngẫm.

"Chưa được, tôi đã nói còn một cuộc hẹn với Kiều Trang kia mà."

Thu Phượng mỉm cười.

"Chị thiết nghĩ em Trang sẽ bãi bỏ giao hẹn đó thôi."

"Tại sao?"

"Hm chị đoán vậy."

Vừa đúng lúc đó, Kiều Trang đột ngột xuất hiện từ đằng sau, tròng mắt cô đỏ au, mặt mày giàn giụa, bộ dáng chật vật đến mức Nam Sa phải buộc miệng hỏi.

"Trời ơi, chị Kiều Trang, sao chị khóc sưng hết mặt mũi vậy kìa?..."

Cả Dạ Lý cũng kinh ngạc vô cùng, chỉ duy nhất mỗi Thu Phượng là hiểu được.

Giọng điệu Kiều Trang vẫn còn nghèn nghẹn, cô cất lời.

"Qua một đêm nay nữa thôi, mai là đến đêm trăng tròn rồi, chúng ta sẽ đến rạp hát Célébrer bị ma ám, chị vẫn chưa quên chứ Dạ Lý?!"

"Ừ chưa quên, nhưng cô ổn không vậy? Không đi được thì thôi, không cần cố chấp làm gì."

Kiều Trang ngồi phịch xuống ghế, đem tách trà đã nguội lạnh của mình từ nãy đến giờ uống cạn một hơi, khẳng khái đáp.

"Đi! Nhất định phải đi! Em không có gì để sợ cả, còn chị có dám không?"

Dạ Lý hừ lạnh, cũng hớp một ngụm trà đầy rồi đặt mạnh xuống bàn làm nước trà sóng sánh loang ra.

"Cô hai Dạ Lý này không biết sợ gì cả, đi!"

Thu Phượng ở một bên chứng kiến toàn bộ thì không khỏi lắc đầu thở dài.

"Nước trà mà mấy đứa làm quá hà, chị tưởng đang cắt máu uống rượu ăn thề rứa."

Ngoài miệng bông đùa nhưng trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc Kiều Trang muốn giở trò gì đây? Còn chưa biết khó mà lui muốn bày ra thêm sóng gió mới vừa lòng hả dạ ư? Thu Phượng tự nhủ lần này nhất định phải phạt nặng hơn mới được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.