Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 46




Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 46: SẼ BỊ PHÁ VỠ SAO?

Lưu Thi Thi nhìn Lâm Vũ Triều một chút, trong lòng cũng thở dài.

Bà ta rất rõ ràng mục đích hôm nay tới đây cũng không phải là muốn chất vấn con dâu cái gì, dù sao từ sau khi Lâm Vũ Triều vào cửa căn bản cũng chưa có một ngày nào thể hiện trách nhiệm của một người con dâu, bà ta cũng rất rõ ràng tất cả vẫn là bởi vì con trai mình.

Dù sao chuyện cần nhà họ Lâm giúp đỡ cũng không nên trực tiếp nói ra, Lưu Thi Thi không hề trò chuyện với Lâm Vũ Triều một câu nào, điều này khiến Lâm Vũ Triều càng thêm nghi ngờ, hôm nay mấy người này đến đây rốt cuộc là có mục đích gì?

Trong lòng cô vô cùng sốt ruột bởi vì Cao Hạo đã gửi tin nhắn tới đây nói khoảng hơn một tiếng nữa em gái của Lâm Vũ Triều sẽ lái xe đưa Cao Hạo tới đây, nếu để cho mấy người này gặp được Cao Hạo, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện khó xử?

Cho nên dưới tình huống không biết rõ ý đồ của bà ta khi đến đây trong lòng cô vô cùng lo lắng nhưng lại không có biện pháp nào.

Hết lần này tới lần khác Lưu Thi Thi cũng không tiện trực tiếp nói rõ mục đích ra mà chỉ âm thầm tìm kiếm cơ hội trong lúc tán gẫu, mà Nam Cung Ngự Địch ngồi ở bên cạnh chỉ thỉnh thoảng chêm vào một hai câu lúc này lại đột nhiên thốt lên một câu: “Tiểu Lâm, nếu không tối này chúng ta ở chỗ này của con cùng nhau nấu cơm ăn đi? Cứ như vậy đi. . . Chúng ta. . . Muốn cùng con cùng nhau ăn bữa cơm, các con kết hôn lâu như vậy rồi mà chúng ta chưa ăn bữa cơm nào cùng nhau cả.”

Lúc nói chuyện, ông ta suýt chút nữa đã rơi nước mắt lã chã, Lưu Thi Thi cũng thở một hơi thật dài.

Lâm Vũ Triều hơi sửng sốt nhưng vẫn lập tức gật đầu, nói được nhưng trong lòng cô lại càng thêm lo lắng, bây giờ phải làm sao đây? Đợi lát nữa nếu như Cao Hạo tới đây. . . thì phải giải thích thế nào bây giờ? Rốt cuộc hôm nay bọn họ tới đây là có mục đích gì chứ? Lẽ nào thật sự chỉ vì muốn ăn bữa cơm cùng với mình thôi sao? Không đơn giản như vậy đâu.

Thực sự Lâm Vũ Triều nghĩ mãi mà không rõ mục đích bọn họ chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ nghi ngờ mình giết Nam Cung Bạch nên đến để điều tra ư? Nhưng nhìn sắc mặt lại có vẻ không giống như vậy.

Nghĩ tới lát nữa Cao Hạo cũng sẽ đến nhà cô làm khách lòng cô lại càng lo lắng vội vàng tìm cái cớ về phòng ngủ mặc thêm áo khoác, dù sao mặc áo ngủ ngồi ở trước mặt ba mẹ chồng cũng không tốt lắm. Vừa vào đến phòng ngủ, Lâm Vũ Triều lập tức lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi điện thoại cho Cao Hạo.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. . .” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói thông báo ngọt ngào. Lúc này, Cao Hạo còn đang ở văn phòng của Phùng Lệ, anh vừa hút xong một điếu thuốc đang ngồi trò chuyện cùng Phùng Lệ.

Những lúc không trò chuyện về vấn đề chính trị, Cao Hạo phát hiện ra người phụ nữ Phùng Lệ này cũng là một người vô cùng có nội hàm, có văn hóa tố dưỡng, cũng khó trách, nếu như không có trình độ mà chỉ dựa vào quan hệ thì cũng rất khó để ngồi vững ở vị trí người làm chủ như thế này được.

Cao Hạo không hề biết điện thoại của mình bị hết pin và cũng không có ý định rời đi mà ngược lại còn ngồi ở trong văn phòng của Phùng Lệ trò chuyện thật lâu, trong lòng anh đã có chút thay đổi cái nhìn về người phụ nữ Phùng Lệ này, dường như trên người cô ta vẫn còn có rất nhiều ưu điểm. . .

Mà Phùng Lệ thì sao? Cũng không ngờ Cao Hạo lại học rộng biết nhiều như thế, có thể cùng cô ta chuyện trò đồng thời vẫn giữ được quan niệm của mình, trong lòng ngược lại có chút thưởng thức tên học sinh xấu xa này.

Điện thoại của Cao Hạo không gọi được, Lâm Vũ Triều nhanh chóng gọi điện thoại cho Lâm Tố Trinh muốn cho thông báo trước một tiếng cho em gái mình, kết quả là điện thoại của Lâm Tố Trinh cũng tắt máy. . .

Lâm Vũ Triều sắp phát điên rồi.

Không có cách nào gọi điện thoại được, Lâm Vũ Triều cũng hết cách, thay áo khoác xong lại trở ra phòng khách.

Lưu Thi Thi đang trao đổi với Nam Cung Ngự là bà ta sẽ đi ra ngoài mua thêm một ít thức ăn để chuẩn bị nấu cơm ở nhà Lâm Vũ Triều. Lâm Vũ Triều hoàn toàn không nhìn thấu được hai vợ chồng này rốt cuộc là đang có mục đích gì?

“Đồ ăn trong nhà đều có sẵn rồi mà.” Lâm Vũ Triều dịu dàng ngoan ngoãn nói.

“Vậy hai mẹ con mình cùng đi nấu cơm đi.” Lưu Thi Thi thật sự muốn kéo gần quan hệ với Lâm Vũ Triều liền tiến lên giữ chặt cánh tay của cô, trên gương mặt tiều tụy cố gắng nặn ra một nụ cười: “Từ khi con vào cửa nhà chúng ta hai mẹ con mình vẫn chưa thật sự gần gũi với nhau lắm, hôm nay xem như ba mẹ đền bù cho con một chút, mấy năm nay con ở nhà Nam Cung cũng phải chịu khổ không ít rồi.”

Lâm Vũ Triều cũng cố gắng nặn ra một nụ cười, lắc đầu nói ra: “Mẹ đừng khách sáo như vậy, là con dâu chưa hoàn thành tốt nghĩa vụ và trách nhiệm của mình.”

Lưu Thi Thi nhẹ giọng thở dài, nói ra: “Được rồi, chuyện đã qua rồi chúng ta không nên nhắc lại nữa, chúng ta đi nấu cơm đi.” Nói xong, bà ta liền kéo Lâm Vũ Triều đi về phía phòng bếp.

Lâm Vũ Triều hơi ngỡ ngàng, nghĩ thầm đợi lát nữa Cao Hạo tới đây thì sẽ phải che giấu như thế nào, trong lòng vô cùng rối bời. Lúc Lưu Thi Thi kéo cô đi được mấy bước rồi cô mới phản ứng lại được, vội vàng nói ra: “Mẹ, phòng bếp không phải ở phía này.” Nói xong, cô dẫn Lưu Thi Thi đi tới phòng bếp.

Trong mắt Lưu Thi Thi hiện lên một tia phức tạp, Lâm Vũ Triều ngây người bà ta đều đã thu hết vào mắt, trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Ngay lúc Lưu Thi Thi muốn vì chồng mình là Nam Cung Ngự giành giật một chút thì có người tới gia tộc Nam Cung tìm Nam Cung Thiên.

Trong phòng ngủ, Vân Hạo Đãng lấy thân phận hậu bối tới chào hỏi ông ta, lúc nhìn thấy ông cụ Nam Cung nằm ở trên giường bệnh dáng vẻ giống như đang bị bệnh nặng, trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng.

Thù hận giữa nhà họ Nam Cung và nhà họ Vân đều là từ đời Nam Cung Thiên và ba anh ta, bây giờ nhìn thấy ông cụ Nam Cung bệnh nặng sắp chết trong lòng cũng khó tránh khỏi có một loại cảm giác lẻ loi trơ trọi, rốt cuộc người đời trước cũng sắp đi hết chỉ còn lại đám người trẻ tuổi như mình này, chỉ sợ sau này cục diện sẽ càng ngày càng khó khống chế.

Dù gì thì ông cụ Nam Cung Thiên cũng là người biết nói đạo lý, cân nhắc chu toàn, dù cho hai nhà có cừu hận nhưng ông ta lại không phải người thích tùy tiện gây chuyện, bây giờ chỉ cần ông ta chết đi, bất kể là ai tiếp nhận vị trí chủ nhà nhà họ Nam Cung thì cũng đều không thể làm được giống như Nam Cung Thiên biết suy nghĩ cho đại cục.

Đã lãnh đạo nhà họ Vân được mấy năm, Vân Hạo Đãng hiểu rất rõ tính cách của mấy người trẻ của nhà họ Nam Cung kia, nếu như sau này hai nhà thật sự xảy ra xung đột lớn thì bọn họ cũng sẽ không kiêng nể gì cả, chỉ sợ nhà họ nhà họ Vân sẽ có thêm rất nhiều phiền phức.

Nhất là khi nhìn thấy cục diện trước mặt, anh ta không nhịn được thở dài một cái.

Từ lúc anh ta đến tới tận lúc quản gia dâng trà cho anh ta xong Nam Cung Thiên vẫn cứ nhìn anh ta chằm chằm, con cáo già chung quy vẫn là con cáo già, mắt ông ta lóe sáng nhưng vẫn giả vờ ho khan hai tiếng, giọng điệu hơi yếu ớt nói ra: “Thằng nhóc nhà họ Vân này, không ngờ sau nhiều năm cậu lại là người đầu tiên bước chân vào cửa của nhà họ Nam Cung chúng ta.”

Vân Hạo Đãng cười khổ một tiếng, hướng Nam Cung Thiên chắp tay một cái, nói ra: “Chung quy cũng là ân oán từ đời trước rồi, xã hội bây giờ không có bạn bè mãi mãi mà chỉ có lợi ích mãi mãi mà thôi. Nhà họ Nam Cung và nhà họ Vân đấu đã nhau lâu như vậy đối với hai nhà mà nói đều không phải là chuyện tốt gì.”

Nam Cung Thiên một tay che ngực ho khan khụ khụ khụ ba tiếng, quản gia thấy thế vội vàng đi lên phía trước lại bị ông ta khoát khoát tay ngăn lại, ông ta nhìn Vân Hạo Đãng một chút rồi nhàn nhạt nói ra: “Nếu quả như thật nhà họ Nam Cung muốn đấu với nhà họ Vân các người thì thành phố Viễn Nam này sớm đã không còn nhà nào gọi là nhà họ Vân nữa rồi.”

Nam Cung Thiên không hề cho anh ta chút thể diện nào.

Trong lòng Vân Hạo Đãng chỉ khẽ thở dài một tiếng, anh ta biết lời Nam Cung Thiên vừa nói đúng là sự thật, chung quy lại nhà họ Nam Cung cũng không hoàn toàn đẩy nhà họ Vân vào chỗ chết mà vẫn lưu lại đường sống cho bọn họ, nếu không thật sự đúng như lời ông ta vừa nói, nhà họ Vân đã sớm không còn tồn tại nữa rồi.

“Hình như nhà họ Nam Cung đã quên mất là không phải do các người thật sự không muốn ra tay mà là bởi vì có nhà họ Triệu ở phía sau nhìn chằm chằm đúng không.” Vân Hạo Đãng cũng không nể mặt mũi nói. Anh ta nói cũng không sai, nếu như hai nhà thật sự xảy ra xung đột thì cho dù nhà họ Vân không thể giành được thắng lợi thì nhà họ Nam Cung cũng sẽ phải tróc một lớp da.

Mà cơ hội như thế này chính là điều mà nhà họ Triệu đứng số một ở thành phố Viễn Nam mong đợi nhất.

Vừa gặp mặt, mùi thuốc súng giữa hai người liền trở nên đậm đặc. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.