Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 29




Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 29: CHIẾN ĐẤU QUYẾT LIỆT

“Đây là Lafite mà cậu muốn, mời cậu dùng thử.” Vương Ny Ny bưng ly rượu lên cho Cao Hạo, sau đó lại quay về quầy rượu.

Đột nhiên lại nhìn thấy trên điện thoại di động có tin nhắn của Hà Kiếm gửi tới, bảo cô ta đi ra ngoài một chút.

“Xin lỗi, tôi không tiếp được rồi.” Vương Ny Ny mỉm cười lịch sự với Cao Hạo.

Cao Hạo cũng lịch sự đáp lại bằng một nụ cười quyến rũ, bầu không khí xung quanh đây quá mức yên tĩnh, hơn nữa Hà San cũng đã biến mất tiêu, Vương Ny Ny thì chủ động ân cần bắt chuyện, những thứ này đều khiến anh cảm thấy thấy có một loại cảm giác mưa gió nổi lên.

“Có chuyện gì vậy?” Vương Ny Ny mới vừa bước ra khỏi quán bar liền Thấy Hà Kiếm đang đứng kế xe Bentley cạnh quán bar.

“Cô cả, lên xe rồi nói.” Hà Kiếm nhìn xung quanh một chút, sau đó mới thận trọng mở cửa xe ra.

“Cô cả, tôi nghe nói cậu ba mang theo vài trăm người bao vây Kim Bích Huy Hoàng.”

Vương Ny Ny nghe nói như vậy liềm thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn thoáng qua, phát hiện xung quanh có rất nhiều xe.

“Lá gan có thằng nhóc này cũng càng ngày càng lớn rồi, vậy mà lại dám đến địa bàn của tôi gây chuyện, sao nó lại biết Cao Hạo đến chỗ của tôi vậy?” Vương Ny Ny tức giận nói.

“Chuyện này tôi cũng không rõ, lúc nãy em gái của tôi về trường học đã gọi điện thoại cho tôi, nó nói là nó nhìn thấy bọn Hầu Tử chạy tới đây.” Hà Kiếm hơi lo âu mà nói, dù sao nhìn dạng này cũng là muốn kiếm chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn.

“Vậy cũng tốt, đúng lúc tôi có thể nhìn xem thử thằng nhóc Cao Hạo này có lợi hại giống như cậu nói hay không. Nếu như bị mười mấy anh em nhằm vào, vậy thì tôi cũng có thể đi vào tìm cậu ta tính toán nợ cũ.” Vương Ny Ny liếm môi một cái, nghĩ đến mấy lời hạ lưu vô sỉ của Cao Hạo Lúc nãy, trong lòng lại cảm thấy nóng giận.

Hà Kiếm nghe Vương Ny Ny nói như vậy, vội vàng nói: “Cô cả, ý của cô là muốn để cho Cao Hạo đối phó với bao nhiêu người?”

“Ít nhất là phải nhiều như thế này.” Vương Ny Ny giơ bàn tay lên, đó chính là giới hạn cuối cùng mà cô ta có thể chấp nhận được.

Nhìn thấy chỗ này, Hà Kiếm cúi thấp đầu xuống đầy xấu hổ, có thể hai đến ba mươi người thì Hà Kiếm có thể đánh đấm một bận, năm mươi người Hà Kiếm sẽ không có cơ hội chiến thắng nào.

“Được rồi, chiếu đèn xe lên phía trước một chút, chúng ta xem kịch vui sắp diễn thôi.”

Cao Hạo vừa mới đưa ly rượu chạm đến miệng liền ngửi được một mùi rượu nồng nặc, mặc dù có cảm giác gay mũi nhưng lại mang theo hương thơm.

“Rượu lâu năm quả nhiên có mùi như thế này.” Cao Hạo tự nói với mình, sau đó uống ừng ực một ngụm lớn.

“Má ơi.” Đợi đến khi rượu chạy xuống bụng, Cao Hạo lập tức cảm nhận được một ngọn lửa nóng đốt cháy nội tạng của chính mình.

Lúc rượu chảy xuống họng cũng không có cảm giác gì quá lớn, thế nhưng vừa xuống bụng loại cảm giác này lập tức dâng trào lên, lúc này Cao Hạo cảm thấy mặt của mình đều muốn bốc cháy, từ chân đến đầu đều nóng rực.

Vương Ny Ny Ngồi ở trong xe nhìn xuyên thấu qua cửa sổ xe trong suốt thấy bộ dạng này của Cao Hạo, trong lòng có chút đắc ý, nhưng lại có một chút lo lắng.

Dù sao uống một hớp rượu nóng như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của bản thân.

Hầu Tử vẫn luôn đứng trông coi ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào yết hầu của Cao Hạo, cũng không hiểu ra làm sao, nghĩ thầm không phải là trúng độc rồi đó chứ. Thấy thời cơ của mình đã đến, lập tức vung tay lên cho mấy người đứng ở sau lưng.

Không đến ba mươi giây đã có khoảng một trăm người đứng xếp thành hai hàng ngay ngắn.

“Các anh em đã nhìn thấy chưa, người đàn ông ở bên trong chính là người làm anh Bưu của chúng ta bị thương, bây giờ chúng ta phải đi vào đó để rửa sạch nhục nhã.” Quả nhiên Hầu Tử có năng lực kích động, kiểu nói này cộng với đám người như điên cuồng, họ cầm dao nhọn, côn sắc, gậy bóng chày, khí thế hung hăng đi vào trong quán bar.

“Anh Hầu, đây là địa bàn của cô cả, chúng ta làm như vậy có thể hay không…” Một tên đàn em đã đi theo hắn ta nhiều năm đứng ở sau lưng lo lắng nói.

“Không có gì đâu, anh Bưu đã nói nếu như cô cả gây phiền toái gì thì cứ gọi điện thoại cho anh ấy.” Hầu Tử giống như một người mang theo thượng phương bảo kiếm đánh đâu thắng đó.

Cao Hạo nhìn một đoàn người đồng loạt đi tới, còn có vài người đứng chặn ở cửa.

“Cao Hạo, hôm nay mày nhất định phải chết.” Hầu Tử giơ dao trong tay lên, khí thế phách lối nói.

Lúc này trong đầu của Cao Hạo tràn đầy lửa nóng, lại nhìn thấy mấy tên lưu manh không ai bì nổi này, lửa giận kia lập tức lấp kín hết lòng ngực.

“Thằng nhóc không biết sống chết.” Cao Hạo cũng không nói nhảm, trực tiếp cầm lấy ly rượu trên bàn đánh qua.

Lúc này có hai đàn em dùng tư thế chống lại đi lên.

Xoảng! Xoảng!

Hai âm thanh lớn vang lên, ly rượu đánh trúng vào bụng dưới của tên đàn em đi lên phía trước, tên đàn em kia lập tức giống như gặp phải sức lực của nghìn quân, cơ thể cong lại thành con tôm bay thẳng về phía sau, sau đó đâm vào mặt bằng ở bên cạnh.

Vương Ny Ny ngồi ở ngoài xe nhìn thấy một màn này mà trợn mắt há hốc mồm, chỉ có người trong nghề mới biết được trong ly rượu này đã giấu giếm một sức lực lớn bao nhiêu mới có thể có hiệu quả như vậy.

“Các anh em, mau giết chết nó cho tôi.” Hầu Tử nhìn thấy người bên mình vừa mới mở trận mà đã không chiếm được tiện nghi, lửa giận lập tức ngập trời, trực tiếp vung tay lên.

Bởi vì diện tích có hạn, mười mấy tên đàn em đứng ở phía trước chỉ có thể vây quanh đi qua, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, ai cũng không dám làm người đầu tiên ra tay.

Cao Hạo nhìn thấy một màn này, không hề do dự một chút nào mà dứt khoát xông lên phía trước, không đợi mấy người khác kịp phản ứng trở lại thì một tên đàn em đã nằm dài trên đất, sau đó cây gậy bóng chày trong tay của hắn ta đã được Cao Hạo nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Chém chết nó.” Hầu Tử đã bắt đầu điên cuồng giống như chó dại.

Đám lưu manh kia nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của tên đàn em nằm dưới mặt đất, tất cả cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì xông lên phía trước, ngay lập tức, mười mấy tên đàn em liền bao vây xung quanh Cao Hạo.

Cao Hạo nhìn thấy điệu bộ này cũng không hề có một chút sợ hãi nào, khóe miệng lộ ra một nụ cười dọa người, trong mắt có ánh sáng lạnh lùng hiện lên, lập tức làm cho mấy tên đàn em đang vây quanh lạnh hết sống lưng. Ánh mắt vừa rồi quả thật quá kinh khủng, giống như là ma quỷ bước ra từ địa ngục.

Cao Hạo cũng không chờ bọn hắn ra tay mà đã chủ động tấn công, hai chân bước rộng ra hai bên, một chữ mã tiêu chuẩn đến nỗi không thể tiêu chuẩn hơn được nữa vung ra, tiếp theo cây gậy bóng chày trong tay giống như một động cơ xoay tròn với tốc độ nhanh chóng, xoay thành một vòng tròn.

Tiếp theo đó là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, đám bọn họ từng người từng người đều ngã trên mặt đất, mà bởi vì rất nhiều người đều mặc quần đùi cho nên dấu ấn máu lập tức xuất hiện.

Còn có mấy tên chuẩn bị thử đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Lúc này Cao Hạo giống như là một vận động viên đã biểu diễn xong động tác, lịch sự cười một tiếng với Hầu Tử, sau đó ném gậy bóng chày qua một bên, hai cánh tay ôm ở trước ngực, hai chân trong tình trạng không có bất kỳ ngoại lực nào mà đứng thẳng dậy, cuối cùng đứng thẳng ở chỗ đó.

Thật sự thì tất cả những chuyện này cũng không tới mấy chục giây ngắn ngủi, Hầu Tử đứng ở vị trí cuối cùng bị dọa đến nỗi không biết phải làm sao mới tốt, nhìn đám đàn em ở phía trước cầm vũ khí lùi ra phía cửa, trong lòng của hắn ta càng sốt ruột hơn.

Đây là một con quỷ, trong ánh mắt của Hầu Tử nhìn Cao Hạo đã nói như vậy.

“Mọi người à, còn ai muốn chỉ giáo nữa không?” Lúc này, Cao Hạo giống như một chúa tể trên võ đài, lịch sự mà khiêm tốn.

Những tên lưu manh kia đều lăn lộn ở Thành phố Viễn Nam không ít năm, đã từng thấy qua rất nhiều cao thủ đánh quyền hoặc là đánh nhau, nhưng chưa từng bao giờ nhìn thấy một ai kinh khủng giống như Cao Hạo, trong một thời gian ngắn ngủi chưa tới một phút đã đánh ngã mười mấy người.

“Anh em, anh Bưu đã lên tiếng rồi, chặt một cánh tay của Cao Hạo sẽ được một tỷ rưỡi. Anh em à, phát tài đang ở trước mắt.” Hầu Tử đứng ở phía sau nhìn thấy lòng của bọn họ đã dao động, chỉ có thể ra đoàn sát thủ: “Các anh em, nếu như chúng ta cứ Trở về như vậy thì bang Thanh Long cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”

Quả nhiên câu nói này có tác dụng, những người này ấy à, sao có thể ổn định bước chân được nữa.

Có thể không cần một tỷ rưỡi, thế nhưng một khi quay về thì sao Vương Bưu có thể bỏ qua cho bọn họ được.

“Cô cả, chúng ta có cần phải…” Hà Kiếm nhỏ giọng hỏi, bởi vì anh ta cũng là một phần tử của bang Thanh Long, nhìn thấy tên tuổi của bang Thanh Long bị dùng như vậy thì trong lòng rất không thoải mái.

Vương Ny Ny khoát tay áo, trầm ổn nói: “Cứ thoải mái đi, thực lực của thằng nhóc này vẫn chưa phát huy hoàn toàn đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.