Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 27




Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 27: CHẤP NHẬN LỜI XIN LỖI CỦA CẬU

Một đêm yên tĩnh, lúc tỉnh dậy vào sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Dung Tuyền Kha đã làm xong bữa sáng, mà bản thân thì đã thu dọn xong chuẩn bị xuất phát.

“Chị Tuyền Kha, có phải công ty của các chị đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Cao Hạo thấy trên mặt của Mộ Dung Tuyền Kha có vẻ u sầu nhàn nhạt, lo lắng hỏi. Mộ Dung Tuyền Kha thuộc tuýp phụ nữ lạc quan mạnh mẽ, nhất là trong công việc, rất ít khiến cho người khác có cảm giác không tự tin, nhưng mà bây giờ cô ấy lại biểu hiện ra như vậy, đây đã nói rõ chuyện này quả thật có chút khó giải quyết.

“Không có chuyện gì đâu, em còn không tin chị của mình hay sao? Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.” Mộ Dung Tuyền Kha vẫn cố nặn ra nụ cười, cô không muốn Cao Hạo phải nhúng tay vào trong chuyện này.

Cao Hạo thấy Mộ Dung Tuyền Kha không muốn để cho mình biết nên cũng không hỏi nhiều nữa: “Chị Tuyền Kha, vẫn là câu nói đó, ai trêu chọc chị thì chị cứ nói với em, em sẽ để cho người đó nếm mùi đau khổ.”

Nghe được câu nói này của Cao Hạo, trong lòng Mộ Dung Tuyền Kha cảm thấy ấm áp: “Được rồi, chị của em vẫn có chút năng lực ở Thành phố Viễn Nam, ai mà dám khi dễ chị chứ. Còn nữa, nếu như tối nay em không quay về thì gửi cho chị một cái tin nhắn là ok rồi, bây giờ em đã lớn rồi, cũng nên ra ngoài quen biết một chút. Nhưng mà người chị già này cũng có lòng tốt nhắc nhở em, em nhất định phải làm tốt biện pháp an toàn.” Nhìn như Mộ Dung Tuyền Kha nói chuyện rất bình thản, nhưng sau khi nói xong trong lòng lại cảm thấy có chút trống rỗng.

“Chị Tuyền Kha, Chị Nyg nói cái gì vậy, em nghe không hiểu.” Cao Hạo cố ý cúi đầu uống sữa nóng.

Mộ Dung Tuyền Kha nở một nụ cười xinh đẹp rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi học mấy tiết buổi sáng ngày hôm nay Cao Hạo lại cảm thấy hốt hoảng, mặc dù giáo viên giảng bài đều là giáo viên nữ xinh đẹp, nhưng mà Cao Hạo lại là một người học dốt, loại chuyện này thật sự có chút không quen. Mà người đẹp lạnh lùng ở bên cạnh thì hôm nay lại không đến, Cao Hạo cảnh thấy có đi ngủ cũng giống như thiếu thiếu cái gì đó.

“Ê Cao Hạo.” Hà San đột nhiên ngồi lên vị trí của Lạc Thanh Mai, chủ động xum xoe lại nói chuyện.

Cao Hạo liếc nhìn Hà San một cái, thầm nghĩ trong lòng không phải là lại đến tìm mình để gây phiền phức nữa đó chứ.

“Sao vậy? Lại đến tìm tôi để sửa ống nước cho cậu nữa hả?”

Hà San nhìn bộ dáng thật thà kia của Cao Hạo mà phì cười một cái, thật sự không hiểu lúc Cao Hạo vô sỉ thì lại cực kỳ vô sỉ, lúc đứng đắn thì lại có một loại cảm giác lịch sự tươi mát, đầy mùi vị chất phát.

“Không phải, tôi muốn nói lời xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua với cậu.” Hà San nói rất chân thành.

“Xin lỗi với tôi á? Cậu không chặt chém tôi nữa à?” Cao Hạo biết chồn đến chúc tết gà thì không có chuyện gì tốt, cậu ta thà tin rằng trên đời này có ma cũng sẽ không tin miệng của phụ nữ.

“Không chọc cậu nữa đâu, tối hôm qua về nhà tôi đã tự mình kiểm điểm sâu sắc, cảm thấy là tôi sai, không nên đối xử như vậy với cậu, cho nên hôm nay muốn nói lời xin lỗi với cậu.” Cao Hạo nhìn thấy dáng vẻ của Hà San rất nghiêm túc và chân thành.

Cao Hạo nghĩ đến dù sao mình cũng không có chuyện gì, cũng đâu phải là con gái đâu chứ? Tuy rằng Hà San không có khí chất bằng Mộ Dung Tuyền Kha, nhưng tuyệt đối cũng là một cô gái xinh đẹp mà tính tình lại khá thoải mái, nói chuyện và làm việc đều mang theo khí phách giang hồ, vẫn rất dễ thân thiết.

“Vậy thì được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”

“Ừm ừm, vậy tối nay có thể đi uống rượu với tôi không.” Hà San thừa dịp mà hỏi.

“Uống rượu?” Cao Hạo rất đau đầu, sao mà học sinh nữ bây giờ cứ động một cái là uống rượu vậy chứ, chẳng lẽ không biết rượu đối với sức khỏe không tốt hay sao? Quan trọng nhất là chẳng lẽ không biết tửu lượng của bản thân mình không tốt hả?

“Đúng đó, không phải là cậu nói cậu không biết uống rượu đó chứ?” Hà San một mặt kinh ngạc nhìn Cao Hạo.

Cao Hạo rất muốn gật đầu, nhưng lại nhớ đến lúc trước mùi vị lúc uống rượu cũng không tệ lắm, có lẽ chủ yếu là có liên quan đến người đẹp, mà sau khi uống rượu lại làm chút chuyện khác cũng rất không tồi đó nhỉ.

“Sao có thể được chứ, cậu cứ nói đi, ở đâu, mấy giờ?”

“Vậy thì được rồi, bảy giờ rưỡi tối nay đến quán bar Kim Bích Huy Hoàng ở Nam Sơn, không gặp không về nha.” Hà San nhìn thấy Cao Hạo trả lời sảng khoái, trong mắt loé ra một biểu cảm giảo hoạt, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình.

Cao Hạo nhìn Hà San một cái, cô ta mặc một cái quần jean ngắn, trên người bận áo thun, trông rất trẻ trung và xinh đẹp.

Sau khi Hà San quay về lại chỗ ngồi của mình liền lấy điện thoại ra lướt lướt FB.

Đột nhiên điện thoại rung một cái, là Hà Kiếm gửi tin nhắn tới

Hà San mở ra xem, sau đó nhanh chóng gõ hai chữ ok!

Trong một con đường vòng cung ở Nam Sơn có quán bar Kim Bích Huy Hoàng.

Bình thường thì kinh doanh lúc sáu giờ chiều, hôm nay mới có hai giờ mà quảng cáo ở bên ngoài đã bắt đầu lấp lánh.

Quán bar Kim Bích Huy Hoàng rất nổi tiếng ở Thành phố Viễn Nam, nổi tiếng không riêng vì sự phục vụ của nó mà chủ yếu là quán bar này xảy ra rất ít chuyện trong một thời gian dài, bởi vì quán bar này là do bang Thanh Long mở ra, mà chủ của quán bar này chính là con gái bang chủ của bang Thanh Long – Vương Ny Ny.

Có thể nói trong thế giới ngầm ở Thành phố Viễn Nam không có ai là không biết người phụ nữ này, bởi vì cô ta là một trong ba đại cao thủ trong truyền thuyết của Thành phố Viễn Nam, hai người khác đều là nam, chỉ có một mình cô ta là nữ. Mà tiếng tăm này là của rất nhiều năm trước kia, bây giờ Vương Ny Ny đã rất ít tham gia vào chuyện chém chém giết giết.

Bang chủ của bang Thanh Long có hai người con trai và một người con gái, một người trong đó chính là Vương Bưu, người mà lần trước bị Cao Hạo đánh bầm dập ở câu lạc bộ Hoàng gia, đó là con trai thứ ba, cũng là một người không có tiền đồ nhất của bang Thanh Long. Cả ngày ngoại trừ uống rượu cua gái ở bên ngoài với đám bạn bè chó má thì cũng không có chuyện gì khác để làm.

Mà trước mắt bang chủ bang Thanh Long có dự định thoái vị, người có sức cạnh tranh lớn nhất chính là con trai cả là Vương Thanh và con gái Vương Ny Ny.

Mà lúc này Vương Ny Ny đang nghiêm túc pha rượu ở quầy rượu trong quán bar, mỗi một ly rượu của cô ta có giá bán cũng không vừa gì, chỉ có mối quan hệ với bang Thanh Long và còn nhất định phải là người mà Vương Ny Ny cô đồng ý mới có thể uống rượu của cô ta.

“Cậu nói thằng nhóc kia lợi hại như vậy à?” Một tay Vương Ny Ny cầm bình rượu, một cái tay khác cầm ly rượu, một chất lỏng màu xanh lam chậm rãi chảy ra từ trong bình rượu, giống như một tia nước nhỏ, tốc độ và đường kính không thay đổi chút nào.

“Đúng, tôi căn bản không phải là đối thủ của cậu ta.” Hà Kiếm lúng túng nói.

Vương Ny Ny chờ cho rượu trong ly rượu đã gần tới một nửa mới để bình rượu xuống, sau đó động tác lưu loát nhét nắp bình rượu vào, nhìn thoáng qua Hà Kiếm mang vết thương chồng chất, giọng nói nghiền ngẫm: “Cậu đã nói như vậy, ngược lại tôi thật sự muốn chiêm ngưỡng thử rốt cuộc người có thể đánh người được xếp là cao thủ thứ mười ở Thành phố Viễn Nam thành cái dạng này là người như thế nào.”

Hà Kiếm khó xử cúi đầu xuống, cảnh giác nói: “Cô cả à, thật sự thằng nhóc này là một cao thủ, đến lúc đó cô nhất định phải cẩn thận.”

“Ha.” Vương Ny Ny cười lạnh một tiếng: “Tôi nói để ý cậu ta cũng không nhất định phải ra tay, phải dùng nơi này.” Vương Ny Ny chỉ đầu của mình.

Hà Kiếm nhìn thấy dáng vẻ Vương Ny Ny đã tính trước rồi cũng không nói thêm cái gì nữa, dù sao thực lực của Vương Ny Ny như thế nào thì gần đây anh ta cũng chưa từng chiêm ngưỡng qua. Một lần gần nhất là vào năm năm trước, lúc ấy một mình Vương Ny Ny đuổi hết mười mấy tên lưu manh từ Bắc Sơn tới đây gây ầm ĩ chỉ trong một phút đồng hồ, đánh cho từng người đều muốn tè ra quần.

Những năm này, anh ta nghe nói mỗi ngày Vương Ny Ny về nhà đều sẽ điên cuồng luyện tập quyền kích, không biết thực lực đã tăng lên nhiều hay ít.

“Đây là Tuyết Sơn Chi Luyến của cậu.” Nhìn thấy sự cô đơn của Hà Kiếm, Vương Ny Ny dùng âm thanh êm dịu nói, sau đó đẩy ly rượu mình đã pha chế xong qua. Hà Kiếm nghe Vương Ny Ny nói như vậy thì trong lòng rất kích động, có thể uống được rượu do tự tay Vương Ny Ny pha chế, điều đó nói rõ Hà Kiếm trong lòng của cô ta vẫn có giá trị.

“Sau này cậu đừng có để cái thằng nhóc Vương Bưu kia quyết định, nó chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện gì.” Vương Ny Ny vừa lau sạch bàn, vừa thoải mái nói.

Hà Kiếm gật đầu, dù sao nếu như không phải xem danh tiếng của bang Thanh Long thì anh ta cũng sẽ không đi giúp Vương Bưu để đối phó một cậu học sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.