Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 24




Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 24: TOÀN THUA!

Một chân nhấc lên, chuẩn bị dùng đầu gối tấn công Cao Hạo, có điều với khoảng cách gần như vậy Cao Hạo sao không có phát hiện điểm này của Hà Kiếm cơ chứ, một tay khác trực tiếp siết thành nắm đấm, không nhanh không vội đi đón đỡ đầu gối của Hà Kiếm.

Như bình thường, cánh tay không đủ lực đấu với chân. Hà Kiếm thấy Cao Hạo lại dùng nắm đấm đến đối kháng đầu gối của mình, khóe môi nở nụ cười lạnh, khá bất ngờ về trình độ biến thái của anh, nhưng cũng sẽ không để anh chiếm được chỗ hời.

Bụp!

Một tiếng động lớn giống như âm thanh va chạm của hai chiếc xe đang chạy với tốc độ cao.

Khi mọi người căng thẳng nhìn qua, phát hiện nắm đấm của Cao Hạo lại không mảy may gì, mà nhìn sang Hà Kiếm thì cái chân đó đã tê liệt, nếu không phải Cao Hạo lúc đó nhắc Hà Kiếm, anh ta chắc chắn đã nằm xuống sớm rồi.

Nội tâm của Hà Kiếm chịu đả kích nặng nề, anh ta không nghĩ đến lực lượng của Cao Hạo lại khủng bố như vậy, vừa rồi trong khoảnh khắc đầu gối ứng đối với nắm đấm, anh ta còn cảm giác mình đón đỡ không phải nắm đấm của con người, mà là một ngọn núi, một tảng cự thạch, hoàn toàn không có bất cứ khả năng để gì lay động, đầu gối của anh không nghi ngờ gì chính là lấy trứng chọi đá.

“Đại ca, thực lực của anh cũng rất đáng gờm, chỉ là vận khí không tốt gặp phải tôi.” Cao Hạo nở nụ cười lạnh, sự tức giận trong mất tan biến đi rất nhiều, mở bàn tay ra, Hà Kiếm nặng nề ngã trên đất.

Hầu Tử quan sát toàn bộ quá trình đó, lúc này miệng có thể nhét cả quả trứng gà vào, Hà Kiếm là nhân vật nào? Cao thủ quyền kích trong thế giới ngầm của thành phố Viễn Nam, có thể nói người có thắng anh ta không vượt quá 5 người, nhưng trước mặt Cao Hạo lại không chịu nổi một kích.

“Các người còn ai muốn thử không?” Cao Hạo nhìn Hầu Tử nói, những thứ trên tay mấy tên đàn em bỗng nhiên bị họ vứt hết xuống đất, lắc đầu không dám lên tiếng.

“Vậy thì tốt, nếu như không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.” Cao Hạo phủi phủi tay của mình, không lưu luyến rời khỏi nơi này.

Hầu Tử thấy Cao Hạo đi tới, lập tức mấy người đứng tách ra hai hàng, đứng thẳng, cúi đầu, sợ hãi Cao Hạo khẽ nhằm vào mình.

Đợi khi Cao Hạo ra khỏi con ngõ, khi sắp đi qua cửa sau của đại học thành phố Viễn Nam, Hà San vậy mà lại chạy ra, Cao Hạo không phải loại người thích gây chuyện, nhất là loại con gái không nói lí lẽ này, vừa thấy bọn họ xuất hiện, vội vàng xoay người đi mất.

Mà Hà San nhìn theo hướng con ngõ Cao Hạo đi ra, vừa hay nhìn thấy Hầu Tử hai chân đang run rẩy ở đó, Hà San trước đây cũng gặp qua Hầu Tử vài lần, cho nên tương đối quen thuộc, vội vàng hỏi: “Anh tôi đâu?”

Hầu Tử liếc vào góc sâu trong ngõ, Hà San thuận mắt mắt vào thì thấy anh trai của cô ta lúc này đang ngồi dựa vào tường, trong miệng còn ngậm điếu thuốc. Nhìn thì thấy dáng vẻ rất mệt mỏi.

Hà San hoảng hốt, vội vàng chạy đến đỡ Hà Kiếm, hỏi: “Anh, anh làm sao vậy?”

Hà Kiếm cười lạnh, không có nói vấn đề của mình, mà quan tâm hỏi: “Em, vừa rồi em nói có thằng nhóc bắt nạt em, thằng nhóc đó bây giờ còn ở trường không?”

“Tên đó vừa từ đây đi ra.” Giọng nói của Hà San tự nhiên có chút kích động.

“Từ đây đi ra?” Đồng tử của Hà Kiếm phóng to lên: “Em nói là Cao Hạo sao?”

“Đúng, chính là tên lưu manh đó, trên lớp lại dám sờ đùi của em, còn đến phòng em lừa mất nụ hôn đầu của em nữa.” Hà San cực kỳ tức giận nói.

Hà Kiếm thấy dáng vẻ tức giận của Hà San, anh ta biết em gái của mình có tính khí gì, tính cách giống như con trai, hở chút là muốn đánh người.

“Em gái, lần này anh trai có thể thật sự không sức làm rồi.” Hà Kiếm khẽ thở dài.

Hà San nhìn bộ dạng này của Hà Kiếm, chắc cũng đã hiểu, lại nghĩ đến bộ dạng giả chết của Cao Hạo ở trong phòng của mình, suy xét thấy Cao Hạo thật sự có chút bản lĩnh, chỉ đành bỏ qua, an ủi nói: “Anh, không sao, anh cố gắng dưỡng thương, tên đó em sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu.” Trong mắt của Hà San lóe lên quang mang âm lãnh.

Hà Kiếm nghe Hà San nói như vậy, tâm trạng cũng cuống lên, vội vành khuyên ngăn: “Em gái, chuyện này em nghe anh đi, thằng nhóc đó không phải em hay anh có thể chọc nổi, tạm thời còn chưa điều tra rõ ràng thì không nên chọc cậu ta, anh sẽ thương lượng với các anh em khác.”

Hà San thấy anh trai đều kiêng dè Cao Hạo như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, cùng Hầu Tử đưa Hà Kiếm đến bệnh viện gần nhất sau đó buồn bực về nhà.

Cao Hạo vừa đi được một đoạn thì xe của Mộ Dung Tuyền Kha lái đến.

“Chị Tuyền Kha, chị thật sự là thần tốc, em vừa mới gọi cho chị thôi mà.” Cao Hạo nhìn thấy Mộ Dung Tuyền Kha, tâm trạng lại tốt lên, không thể không nói, mặc dù nhìn bao nhiêu mỹ nữ, nhưng Mộ Dung Tuyền Kha ở trong lòng Cao Hạo vẫn là đệ nhất mỹ nữ, bất luận tư sắc, vóc dáng, hay khí chất, đều không ai so sánh được. Một chiếc áo sơ mi màu lam cách tân, một chiếc quần bảy phân, cộng thêm đôi cao gót thì đã khiến khí chất nữ thần được hội tụ đầy đủ.

Trên đời này có nhiều gương mặt xinh đẹp, nhưng có linh hồn lại rất ít, Cao Hạo cảm thấy Mộ Dung Tuyền Kha chính là loại người cực ít đó.

“Thằng nhóc cậu đấy, vừa đến thành phố Viễn Nam đã đi gây phiền phức cho Vũ Triều, thật sự biết chỗ mà chọc mà.” Mộ Dung Tuyền Kha buồn bực nói, mặc dù trách móc Cao Hạo nhưng thật ra trong lòng rất đau lòng.

“Hết cách rồi, em thật sự được mọi người quá hoan nghênh mà.” Cao Hạo không biết xấu hổ nói.

Mộ Dung Tuyền Kha không phủ nhận điều này mà chỉ nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành: “Dạo này cậu không nên vội đến nhà của Vũ Triều, chồng của cô ấy Nam Cung Bạch vừa xảy ra chuyện, bây giờ bên cảnh sát đang điều tra chuyện này, cả gia tộc Nam Cung bây giờ đã rất loạn, ai tránh được thì tránh xa, cậu cũng nên tránh né.” Mộ Dung Tuyền Kha mặc dù không phải người thích quản chuyện tào lao, nhưng thật ra chuyện gì ở trong lòng của cô cũng đều có một kế hoạch.

Cao Hạo nghe Mộ Dung Tuyền Kha nói như thế, tự nhiên liên tiếp gật đầu: “Chị Tuyền Kha, chị Vũ Triều sẽ không có chuyện chứ?”

“Tạm thời sẽ không, có điều nhà họ Lâm thì không dễ nói, nhà họ Lâm luôn dựa vào nhà họ Nam Cung mới có thể đứng vững ở thành phố Viễn Nam, bây giờ Nam Cung Bạch xảy ra chuyện, Vũ Triều sớm muộn sẽ cắt đứt quan hệ với gia tộc Nam Cung thôi.”

“Vậy chị Tuyền Kha đến lúc đó nhất định phải giúp chị Vũ Triều, hai chị em chị ấy cũng đặc biệt đáng thương.”

“Cái này không cần cậu nói tôi cũng làm, sao hả, thật sự nhìn trúng cô nhóc Thủy Triều rồi sao?” Mộ Dung Tuyền Kha trêu đùa.

“Em vẫn nhìn trúng chị Tuyền Kha cơ.” Cao Hạo mỉm cười nói.

“Luyên thuyên.” Mộ Dung Tuyền Kha cười nói.

Trên đường đi, Cao Hạo cùng Mộ Dung Tuyền Kha chị một câu em một câu, nói chuyện rất vui vẻ, ở trong lòng của Mộ Dung Tuyền Kha, Cao Hạo cũng như là đứa em trai ngây thơ vô hại của mình, mà trong lòng Cao Hạo cũng như thế, dựa theo chút đạo hạnh đó của Cao Hạo, nhìn thấy đại mỹ nữ như Mộ Dung Tuyền Kha thế này, đầu óc sớm đã trống rỗng, lồng ngực lâng lâng, nhưng mỗi khi trong lòng Cao Hạo bắt đầu có suy nghĩ tà ác, Cao Hạo đều sẽ cưỡng chế đè ép xuống.

“Đúng rồi, tôi lên lầy thay quần áo, lúc vừa về đến, Ngô Quân Như gọi điện nói em ấy cùng mẹ sắp đến đây.” Vừa xuống xe, Mộ Dung Tuyền Kha vội nói, nhìn vóc dáng của Mộ Dung Tuyền Kha tựa như rắn nước thì Cao Hạo lại không nhịn được thấy miệng khô lưỡi rát.

Có điều nghĩ đến cô nhóc Ngô Quân Như thì trong lòng nhiệt huyết sôi trào, cô nhóc đó còn bé nhưng nói chuyện cũng rất dễ thương, lâu rồi không gặp, Cao Hạo cũng có chút nhớ, hơn nữa Ngô Quân Như lớn lên yêu nghiệt như vậy, không biết mẹ của cô ấy sẽ như thế nào.

Trong lòng Cao Hạo có chút mong đợi.

Ting ting!

Cao Hạo ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, tiếng chuông cửa ở bên ngoài khẽ vang lên, Cao Hạo vội vàng đứng dậy đi mở cửa, xa xa đã nhìn thấy cô nhóc đáng yêu đó, lúc này đang đứng ở bên ngoài, mắt mở lớn, mắt nhìn vào trong.

Vừa nhìn thấy Cao Hạo chạy ra mở cửa thì phấn khích như một con chim én nhỏ, nhảy cẫng lên gọi: “Mẹ, mẹ, đó chính là anh Cao Hạo, anh lợi hại mà con nói với mẹ đó.”

Lúc này mỹ thiếu phụ xinh đẹp sẽ từ một bên xuất hiện, cho dù có đứng trong đám đông nhìn thì anh cũng không quên được dung nhan đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.