*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả nhóm Trương Lập Á được thủy vương cử một tốp người hộ tống lên mặt biển, so với lúc vào lại đơn giản hơn gấp bội. Ông còn đưa cho Trương Lập Á một chiếc còi bạc rất đẹp và nói, chỉ cần cô quay lại thì hãy thổi chiếc còi này, ông sẽ cho người lên đón để đưa cả nhóm cô xuống!
Họ lại bắt đầu cuộc hành trình tiến đến Thổ quốc. Trương Lập Á đã từng nghe Dương Ngọc Lan miêu tả... Thổ quốc là một thành trì có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, đa số chúng điều có công dụng chữa bệnh và quan cảnh nơi đây thì rất đẹp. Thế giới song song với thổ quốc này chính là thế giới của yêu tinh. Họ cũng không biết thật ra yêu tinh có hình dạng gì cho đến khi.... Họ đã thành công vào được trong đó. Đường vào cánh cổng của Thổ quốc dễ dàng hơn rất nhiều chỉ việc đi ngang cánh cổng không cần bỏ công để đến gần nó.
Trong trí tưởng tượng của mọi người yêu tinh chắc hẳn rất đáng sợ ví như... Người nhỏ thó, hai tai dài nhọn vểnh lên, hàm răng toàn cả nanh nhọn và chúng cũng rất hung hăng. Nhưng mà...
-Oa... Đáng yêu quá, Á Á thấy không??
Hoàng Tử San chỉ vào một cây nấm mang hình dạng con người đang thập thò gần đó mà quan sát bọn họ. Trương Lập Á cũng tròn xoe mắt nhìn
-Quả thật chúng rất đáng yêu...!!
Lát sau một bầy nấm hình người đều đồng loạt chạy ra nhưng chúng lại có vẻ rất thân thiện với bọn họ. Không một ai trong số họ có thể cưỡng lại được sự đáng yêu này...!!
-Chà... Nhìn muốn bỏ ăn nấm luôn nga!! Dễ thương thế này mà...
Trần Ngọc Hà trong hình dạng người thốt lên đầy cảm thán. Dương Ngọc Lan liếc mắt khinh bỉ
-Suốt ngày chỉ có ăn!
-Gì chứ đi cả ngày trời, tao đói mà!
Trần Ngọc Hà bĩu môi oan uất nói nhưng Dương Ngọc Lan vẫn là không đến xỉa... Mạnh Hùng Dũng thì lòi ngay cái bản chất bóng bẩy của mình khi nhìn thấy những nhân vật đáng yêu như thế này
-Hời ơi hời... Yêu yêu quá đi! Mama yêu cưng
Hắn ôm lấy một bé nấm dụi dụi vào ngực mình mà bé nấm kia cũng rất là ngoan ngoãn để cho hắn ôm trong lòng. Lát sau, khi tất cả đều nhìn vào cặp mắt to tròn của chúng thì....
Xẹt_xẹt_
Khung cảnh chợt thay đổi, nháy mắt Trương Lập Á liền nhìn thấy khung cảnh ngôi nhà mình. Nơi mà mấy năm qua cô đã không còn được nhìn thấy lại... Cô thấy mình cùng Hoàng Tử San đang nắm lấy tay nhau, cùng trao nhau những ánh nhìn rất tình tứ. Cả hai đều ngồi nói cười với cha mẹ của cô, còn có cả em trai cô... Tất cả họ đều rất hòa thuận.
Cô còn thấy trên chiếc giường trắng muốt ở phòng cô.... Thân thể xícɦ ɭõa của cô và Hoàng Tử San còn hòa quyện vào nhau trông rất kíƈɦ ŧìиɦ. Trương Lập Á cứ ngơ ngơ, ngẩn ngẩn như vậy mà tiến vào mộng ảo xa vời. Cô thật không muốn tỉnh dậy, cô thật muốn mình cứ mãi chìm đắm trong cơn mộng ảo này...
-Á Á.... ư...
Hoàng tử San rêи ɾỉ. Nàng đưa tay đẩy đầu Trương Lập Á đang ra vào bên dưới hoa huyệt nàng. Tấm thân trắng nõn, mịn màng của nàng cứ nhấp nhô ngay trước mặt. Cô là đang nếm lấy hương vị ngọt ngào trên cơ thể nàng! Lát sau nàng nằm ngược đầu lại với cô, cả hai cùng dùng chiếc lưỡi ẩm ướt của mình để dìu nhau lên chín tầng mây.
-Ưʍ... San nhi...
Cô úp mặt vào hoa huyệt nàng, húp lấy mật ngọt kia, lâu lâu còn không quên cảm nhận phần hạ thân mình bị khuấy đảo bởi chiếc lưỡi nho nhỏ của nàng. Cảm giác thật không sao tả xiết... (69 trong truyền thuyết xuất hiện đây 😁🤣)
-A....a....
Trương Lập Á rêи ɾỉ, cô cảm thấy kɦoáı ƈảʍ tột cùng....
Cảnh lại chuyển... Cô cùng nàng đang đưa con mình đi học. Ngày đầu tiên đi học của đứa con chung giữa cô và nàng. Cả gia đình ba người hạnh phúc nắm lấy tay nhau. Cô còn thấy cha mẹ mình rất thương yêu cháu ngoại họ và họ cũng rất thương yêu Hoàng Tử San. Cô cảm nhận Hoàng Tử San trong cơn mộng ảo này đã không còn ngốc nghếch. Cô cảm nhận nàng hiểu rõ đầy đủ cái gì gọi là 'tình yêu' . Và cô còn cảm nhận được nàng yêu cô cũng đong đầy như cô yêu nàng.
Cảnh lại chuyển... Trương Lập Á cùng Hoàng Tử San lại nắm tay nhau lên giáo đường nhưng không phải là đám cưới của hai người mà là đám cưới đứa con bảo bối của họ. Và họ đang trong thân phận phụ huynh... Cô nhìn thấy chính bản thân mình theo thời gian cũng đã già đi tuy chỉ có San nhi là vẫn xinh đẹp như vậy.... Nhan sắc vẫn còn như gái đôi mươi. Nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cô, khẽ lau nước mắt khi chứng kiến con mình trao nhẫn cho chồng. Cảnh lại nhanh chóng đổi... Cô nhìn thấy tóc trên đầu cô đã bạc nhưng San nhi của cô lại vẫn như cũ... là hình dạng của ba mươi năm về trước. Vẫn trẻ, vẫn đẹp và tóc vẫn đen dài... Nàng nắm lấy tay cô than khóc, nàng thì thầm bên tai cô...
-Hãy dậy đi Á Á, hãy tỉnh dậy đi đừng ngủ nữa... Hãy thoát khỏi cơn mộng ảo này... Ta chỉ là một oan hồn trong game làm sao có thể đi cùng nàng qua suốt quãng đường dài.... Nàng không thấy ta già đi bởi vì lập trình của ta vốn mãi luôn tồn tại ở tuổi mười tám mà thôi. Hãy tỉnh dậy đi đừng mơ nữa... Ta mãi mãi chỉ có thể tồn tại trong game... Á Á... Tới giờ ta phải đi. Phải đi rồi... hãy tỉnh dậy đi... Á Á
-Không, không... San nhi, chúng ta đã cùng nắm tay tới già... Nàng không thể bỏ lại ta mà đi được, San nhi...
-Á Á.... Á Á .... Huhu Á Á tỉnh dậy đi!!!
Hoàng tử San thật thụ thì đang hết sức lây gọi Trương Lập Á, nước mắt nàng tuôn như mưa...
Nóng hổi, vài giọt nước nóng hổi rơi trên mặt cô khiến tâm cô như muốn thức tỉnh. Chợt có tiếng nói vang vọng bên tai Trương Lập Á
-Tiểu Á.... Ta có nghe Lan tỷ nói lại những tiểu yêu tinh này có thể gây ra những mộng cảnh hòng nhốt linh hồn và thể xác của chúng ta vĩnh viễn ở trong giấc mộng đó. Để chúng ta không ăn, không uống từ từ mà chết đi và khi đó chúng sẽ ăn thịt chúng ta. Muốn lấy được Thổ thiên thạch nàng phải đóng lại mọi ảo tưởng của bản thân và mở ra một cánh cửa để bước vào nơi lưu trữ thiên thạch... hãy lấy nó và chạy thật nhanh, thật nhanh cho đến khi thoát khỏi cơn mê. Trương Lập Á, nàng hãy cố lên vì San San... Vì công chúa... Trương Lập Á....
Mộc Quế Anh vỗ vỗ lên gương mặt vẫn còn đang bất tỉnh của Trương Lập Á, cố nói vào tiềm thức của cô. Trương Lập Á nhíu mày... Hai từ San San đánh vào tim cô. Trong mộng, cô đang rơi vào một khoảng không vô định. Xung quanh bao phủ một màu u tối đến đáng sợ. Một màu u tối đến không thấy đường đi. Cô nhắm mắt cố gắng nghĩ đến viên thiên thạch, cố gắng nghĩ đến nó chỉ vì một người. Cô phải thoát ra khỏi đây, cô còn những lời yêu chưa nói cùng nàng.
-San nhi đợi ta...
Cô hét vang, một ánh sáng nâu lập lòa rọi thẳng mắt cô. Thổ thiên thạch... Nó đang ở ngay trước mắt cô!! Chỉ cần với tới nó, chỉ cần với tới nó một chút nữa thôi
-Tiểu Á...
Khi cô sắp đưa tay chạm vào thiên thạch thì đầu bên kia liền hiện lên bóng dáng mờ ảo của Hoàng Tử San, nhằm muốn kéo cô lại rơi vào mộng cảnh.
-Tiểu Á... Về đây với ta... Về đây bên ta.... Tiểu Á....
-Không Á Á hãy tỉnh lại đi. San nhi chỉ là một mộng ảo thôi. Á Á...
Lại có tiếng nói của Hoàng Tử San từ đâu vang vọng đến... Có thể là từ tiềm thức của cô. Nhưng hình dáng Hoàng Tử San bên kia vẫn cứ đưa tay về phía cô...
-Tiểu Á... mau đến đây, tình yêu của ta... Mau đến đây...
Trương Lập Á cứ như si ngốc mà đưa tay về phía bóng dáng kia, nhưng chợt cô lại mỉm cười...
-Ngươi không phải San nhi... San nhi không bao giờ gọi ta là tiểu Á...
Nói đoạn Trương Lập Á lại nhảy về phía trước đưa tay bắt lấy viên thổ thiên thạch kia sau đó lăn vài vòng, và rồi... cô chợt bừng tỉnh lại
-San San...
-Á Á, San San đây....!!
Hoàng tử San ôm lấy Trương Lập Á vẫn còn đang ngẩn ngơ. Chợt trong tay cô có vật gì đó nóng ấm đang hiện diện, cô đưa tay lên thì...
-Là thổ thiên thạch!!
Mộc Quế Anh kế bên liền mỉm cười nói
-Nàng đã thành công rồi!!!
Nói thế nhưng trong thâm tâm Mộc Quế Anh thoáng buồn. Nàng thừa biết cô vì ai mới phải cố gắng đến vậy!!
-Sao các người lại không bị mộng?
Trương Lập Á hỏi Mạnh Hùng Dũng, Hoàng Tử San và Trương Lập Á. Mạnh Hùng Dũng đáp
-Ta dù sao cũng là tu tiên mà. Không có những suy nghĩ và tham vọng phức tạp như người trần các ngươi, còn xú nha đầu này thì ngốc lấy gì mà có tạp niệm trong lòng được vì thế ta cùng nàng mới đi đánh thức Mộc Quế Anh rồi cả ba cùng đến đánh thức ngươi!
-Còn Hà Hà và Lan tỷ đâu...
-À chuyện này...
Mạnh Hùng Dũng có hơi ấp úng. Trương Lập Á sợ hãi hỏi
-Họ sao hả? Họ bị gì sao?
-Ta nghĩ cô.... không nên nhìn thì hơn...
-Cái gì??
-Không được ta phải đi tìm họ!!
-Nè đừng...
-Hà Hà... Mày ở đâu?
Trương Lập Á chạy vội đi cho đến khi, cô ôm mặt la lớn phía sau một bụi cây...
- Aaaaaaaaa... tía má ơi!
-Thấy chưa đã bảo đừng nhìn...!! Phi lễ chớ nhìn....
Trần Ngọc Hà vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ, cả người cô không còn một mảnh vải che thân đang áp lên một người... cũng không còn một mảnh vải che thân là Dương Ngọc Lan, còn việc hai người đang làm gì nhau thì không cần nói chắc các bạn đọc cũng hiểu nhỉ😁😁
-Nè sao lại như vậy? Sao không ngăn họ lại...
-Haizzz biết nói sao giờ.... lúc rơi vào mộng cảnh họ đang đứng gần nhau. Lúc đó Dương Ngọc Lan đang giận hờn gì đó nên Trần Ngọc Hà mới nắm tay nàng giải thích thế là... Họ cùng rơi chung vào ảo ảnh, và... Mộng cảnh ra sao thì họ cũng làm y như vậy!!
-Hả?? Vậy là ban nãy...
-Ờ thì ngươi cũng có những hành động... e hèm không biết nói sao nữa!!
Trương Lập Á thật muốn đập đầu vô cây mà chết. Trong ảo mộng có cảnh cô và San nhi... Ây da... Tưởng tượng thôi cũng không đỡ nổi rồi!
-Nè kêu họ dậy đi!
-Gạo nấu thành cơm rồi thôi thì cho họ tới luôn đi hãy thức tỉnh, thức giữa chừng, họ dễ bị đứt dây mà chết lắm !!
-Hả?
Thế là cả nhóm Trương Lập Á đành phải ngồi quay lưng lại chỗ hai người họ mà nghe tiếng rêи ɾỉ, thở dốc của bọn họ. Trương Lập Á đành phải lấy tay mà bịch lại hai lỗ tai đang vểnh lên của Hoàng Tử San tránh cho nàng nghe thấy được!! Hạ thân cô thì ẩm ướt không gì chịu nổi...
-Ư.... Lan nhi, của nàng thật to, thật mịn...ư... Sâu nữa nha...!!
-A... Khống Khống đừng mà... không phải chỗ đó, khó chịu quá!!
-Lan nhi... a... Thật sướng quá, Lan nhi...
"Con bà nó, Hà Hà à... thật ra mày bị cấm dục bao lâu rồi?... nào là tao thẳng như cột cờ, vậy mà bây giờ mày lại trầm mê gần một tiếng hơn thế này... Cũng gì và này nọ phết nhỉ??... không biết học được từ đâu ra, mà cũng không biết sau khi hai người tỉnh dậy sẽ sóng gió thế nào đây?? Haizzzz..."
Chờ khoảng thêm vài phút nữa đã không còn nghe thấy tiếng thở dốc của hai người.. Lúc này Trương Lập Á mới len lén quay lại nhìn. Sau bụi cây, họ đã ôm nhau mà ngủ. Trương Lập Á vội vàng đi đến lấy y phục che lên người cả hai rồi bắt đầu lay tỉnh họ...
-AAAAAAAAAA
Hai tiếng la thất thanh hòa quyện vào nhau khiến cả khu rừng như muốn rúng động. Cả hai nhanh chóng mặc quần áo vào. Dương Ngọc Lan hét to
-Ngươi, ngươi đã làm gì ta?
-Ta, ta đâu biết...
Trần Ngọc Hà khổ sở nói
-Ta gϊếŧ ngươi...
-Nè... nàng cũng có làm gì gì đó với ta mà!!
-Câm đi...!!!
-Nè đừng gây nữa...!
Dương Ngọc Lan đuổi Trần Ngọc Hà chạy tán loạn. Nàng phải gϊếŧ chết kẻ này.... Trong mộng hai người vẫn còn đang gây nhau kịch liệt thì tự nhiên kẻ kia không nói không rằng mà áp nàng xuống đất, sau đó làm chuyện đồi bại kia... "Mất rồi, tấm thân trinh trắng của nàng đã bị hủy trong tay kẻ bại hoại này rồi... Kêu nàng làm sao lấy chồng đây?"
-Lan nhi à... Nàng đừng tức giận, ta... ta sẽ có trách nhiệm với nàng mà, Lan nhi.... A....
Dương Ngọc Lan nhặt lấy cành cây ném vào đầu Trần Ngọc Hà quát
-Chịu... chịu cái khỉ gì khi thừa nhận thích ta mà ngươi cũng không dám. Đứng lại đồ khốn...
Họ cứ chạy vòng quanh Trương Lập Á khiến cô nhức hết cả đầu!
-Đủ rồi... Nè... Dừng lại đi!!
-MAU DỪNG LẠI!!
Mộc Quế Anh hét lên chỉ tay về phía gốc rừng, cách chỗ bọn họ không xa
-MAU CHẠY THÔI, CHÚNG BIẾT ĐƯỢC CHÚNG TA ĐÃ THOÁT RA HẾT MỘNG CẢNH RỒI...
Trương Lập Á quay sang nhìn thì thấy những cây nấm đáng yêu ban nãy đã biến thành những con yêu tinh thật sự. Làn da chúng xanh như màu lá cây, hàm răng sắc nhọn, lỗ tai lại vểnh lên... Thì ra vẻ ngoài xinh xắn của chúng cũng chỉ dùng để đánh lừa thôi. Bây giờ chúng đã thất bại chắc chắn sẽ bất chấp tất cả, tấn công bọn họ. Quả nhiên chúng đang cầm những cây giáo sắc nhọn trên tay mà tiến về phía họ...
-Aaaaaa chạy mau bà con ơi
Trương Lập Á la lên nắm lấy tay Hoàng Tử San cùng Mộc Quế Anh bỏ chạy. Mạnh Hùng Dũng cũng chạy theo sau, Trần Ngọc Hà cũng nắm tay Dương Ngọc Lan chạy cuối cùng...
-Lan nhi à... đừng giận nữa, ra khỏi đây chúng ta nói chuyện lại với nhau được không...
-A... Nhưng bụng ta, đau quá
"Chết thật ban nãy hình như mình hơi quá tay thì phải, dù sao cũng là lần đầu của nàng!"
-Ráng lên Lan nhi, ráng lên...
-Đại môn, đại môn mở...
Mạnh Hùng Dũng đọc thần chú khiến cánh cổng mở ra, cũng may thần chú mở cổng ở mọi thế giới đều giống nhau không thì.... họ chắc đã toi hết rồi!
Cả nhóm lần lượt nhảy ra ngoài cho đến khi...
-Khoan đã...
Lan nhi sao vậy???
-Hoa Bạch Thủy
Dương Ngọc Lan tinh mắt nhìn thấy đóa hoa trong suốt, tỏa ánh sáng nhè nhẹ... đang mọc trên một hòn đá cao gần với cổng ra vào. Nàng buông tay Trần Ngọc Hà ra nhanh chóng nhảy lên bắt lấy nó nhưng một mũi giáo của một tên yêu tinh đã phóng về phía nàng...
-Lan nhi...
Trần Ngọc Hà hét lên, chạy đến ôm lấy nàng mặc cho mũi giáo tí hon kia đâm vào tay cô chảy máu...
Keng_
Một mũi kiếm hướng đến bọn yêu tinh kia mà đánh, Mộc Quế Anh một tay đỡ lấy Dương Ngọc Lan, tay kia vẫn còn đang chĩa kiếm về phía trước, ngăn lại bọn yêu tinh. Nàng hét
-Mau chạy thôi!!
Trần Ngọc Hà nhanh chóng đỡ Dương Ngọc Lan dậy, cả ba cùng nhau chạy ra ngoài.
-Đại môn, đại môn đóng!
Mạnh Hùng Dũng lại đọc chú. Cánh cổng đại môn khép lại kịp nhốt cả bầy yêu tinh ở bên trong. Mà giả sử chúng có ra khỏi được thì việc đó họ cũng không cần phải lo vì đã có thần long lo!
Cả nhóm ngồi gục xuống thở hỗn hển... Dương Ngọc Lan cầm lấy tay Trần Ngọc Hà xem xét. Vẻ đau lòng thoáng hiện trên gương mặt nàng...
-Nè đừng khóc... Lan nhi, ta không sao, chỉ là một vết đâm nhỏ thôi!!
Dương Ngọc Lan lấy lại dáng vẻ lạnh nhạt nói
-Ai bảo ta khóc?
-Đồ ngốc, nàng lừa được ai chứ??
-Tùy ngươi nghĩ!
Trần Ngọc Hà ôm lấy Dương Ngọc Lan dỗ dành. Nhưng nàng đã đẩy mạnh cô ra, còn thúc thêm một cái vào ngực cô khiến cô oán giận la lên một tiếng. Dương Ngọc Lan nhận lấy một ít hoa cầm máu mà Trương Lập Á đã hái gần đó để băng bó lại vết thương cho Trần Ngọc Hà, thật nhẹ nhàng cũng vô cùng ôn nhu.
Trương Lập Á thì vui mừng không thôi vì không ngờ... Đi vào thế với yêu tinh lại thu được tới hai món bảo bối, nhưng còn vụ chữa được bệnh được hay không vẫn phải phụ thuộc vào vận mệnh của vị thái tử kia rồi...
.
.
.
.
.
.
Buổi tối cả nhóm cùng cắm lều gần một bờ suối thật đẹp. Cảnh vật nơi đây cũng rất nên thơ. Mạnh Hùng Dũng thì nằm đại trên một thân cây mà ngủ. Trương Lập Á, Mộc Quế Anh và hắn cũng thay phiên nhau mà canh gác...
Đang trong giờ canh của Trương Lập Á thì Trần Ngọc Hà bèn đi ra ngoài tìm Dương Ngọc Lan...
-Lan nhi nàng vẫn chưa ngủ sao? Nàng còn vì chuyện lúc sáng mà...
-Đừng nhắc nữa!!
-Lan nhi ta không phải là một người vô trách nhiệm, ta gây ra thì ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm!
-Chịu trách nhiệm? Thứ ta cần không phải là cái chịu trách nhiệm của ngươi, ngươi vẫn không hiểu sao?
-Nàng cần gì ta cũng sẽ cho mà, chỉ cần nàng đừng để trong lòng là được!!
-Được vậy ta cần tình yêu thật lòng của ngươi dành cho ta, ngươi có không??
-Lan nhi, ta...
-Không chứ gì..?? Ngươi rõ ràng đã không yêu ta thì cần gì phải làm khó bản thân như vậy! Hãy xem như chuyện lúc sáng chưa bao giờ xảy ra đi!!
-Lan nhi, ta.... Ta thật lòng... Ta không biết nói sao nhưng thật sự ta không muốn thấy nàng buồn khổ, ta chỉ muốn thấy nàng cười!!
-Đủ rồi, ta đủ mạnh mẽ để không cần ngươi bố thí hay thương hại!!
-Không, Lan nhi...
Dương Ngọc Lan tức giận bỏ vào trong lều, còn lại Trần Ngọc Hà cứ ngồi ngơ ngẩn ở đó. Lát sau, Trương Lập Á mới đến gần cô vỗ lên vai cô khuyên nhủ
-Haizzzz yêu người ta cứ nói yêu, sao lại ậm ừ khiến người ta hiểu lầm...
-Mày nghe hết rồi hả?
-Ừ... Hai người nói nhỏ quá mà, ai không nghe!
-Tao cũng không biết sao nữa, đúng là tao có rung động vì nàng nhưng mà... Tao vẫn chưa sát định được có đúng là tao đã yêu nàng không, hay chỉ do tao nhất thời cảm thấy tội lỗi với nàng, tao cũng không biết nữa!!
-Vậy mày hãy tự hỏi kĩ con tim mày đi! Hãy hỏi bản thân mình nếu một mai không còn nhìn thấy nàng nữa trái tim mày sẽ thế nào... Nếu chỉ là đau lúc đó rồi về sau sẽ quên thì chứng tỏ mày vẫn chưa thật sự yêu nàng, còn nếu đau đến chết đi sống lại, đau đến linh hồn vỡ tan ra và vĩnh viễn cũng không thể nào quên được hình bóng nàng, thì chúc mừng mày... mày đã thật sự yêu nàng không lối thoát. Hãy nghĩ thật kĩ đi!
.
.
.
.
Sáng sớm hôm sau cả nhóm lên đường thật sớm. Dự tính đi phải hơn ba tháng nhưng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi tới mức như vậy!!
Họ phải một lần nữa quay về thủy quốc chữa bệnh cho vị thái tử kia để thành công lấy được thiên thạch thứ tư!
Suốt quãng đường đi, Dương Ngọc Lan đến liếc cũng không thèm liếc nhìn Trần Ngọc Hà lấy một cái, lần này còn tệ hại hơn cả lần giận trước gấp đôi. Trần Ngọc Hà ảo não bước theo sau nàng, lâu lâu lại nhìn bóng lưng nàng mà thở dài...!
Cho dù cô có cố nói chuyện hay lấy lòng nàng đi nữa, nhưng nàng vẫn là thấy cô ở đâu thì liền bỏ đi mất dạng. Trương Lập Á cười nói
-Giờ mày mới hiểu nổi khổ khi bị nữ nhân giận rồi đó. Đáng sợ lắm!!
-Mày im đi!!! Không giúp tao thì thôi còn nói nhiều!
-Tình yêu của mày thì tự mày đi mà giải quyết, tao giúp mày chẳng khác gì tao lấy luôn bồ mày cho lẹ!!
Trần Ngọc Hà bĩu môi
-Nàng ấy đã chấp nhận tao đâu mà bồ với không...!!
Qua đến giờ cô luôn tự hỏi trái tim mình... nếu một ngày thật không còn nhìn thấy nàng ấy nữa, liệu trái tim cô sẽ thế nào??... nhưng là cô vẫn không thể cảm nhận được khi nàng còn đang tồn tại trước mắt cô. Cô không có trí tưởng tượng xa vời như Trương Lập Á, cô cũng chỉ là lần đầu tiên biết rung động với một nữ nhân. Quả thật... cô không thể nhạy bén được trong chuyện này!!
Hai ngày sau, họ đã đứng trước biển Đông Hà. Trương Lập Á bèn rút chiếc còi bạc ra đưa lên miệng thổi... Cỡ khoảng một lúc sau, biển bắt đầu dậy sóng giữ dội khiến tàu thuyền trên biển không hẹn mà cùng chao đảo không thôi. Vô số người cá nhô lên khỏi mặt biển... Họ còn mang theo một con tàu thật lớn có màn che chắn hệt như một con tàu ngầm vậy, bên trong tất nhiên cũng có trữ một lượng oxi. Quả nhiên thế giới của họ vẫn rất hiện đại. Cả nhóm người cùng một con chuột liền ngồi vào bên trong thuyền. Sau đó cả bọn người cá cũng lặn xuống theo chiếc thuyền kia... Các ngư dân ở đây chỉ tròn xoe mắt nhìn một chút rồi cũng ai lại vào việc nấy, ở thế giới này không có quái gì mà không thể xảy ra cả!!!