*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng như lời tên tiên vương kia nói. Một ngày ở đây nó dài thê lương như một thập kỉ vậy. Còn một điều nữa là... Ở đây ban ngày cũng như ban đêm, ánh sáng luôn chiếu rọi cả một vùng như vậy. Trương Lập Á thật không hiểu vì sao họ lại có thể ngủ ngon được hay căn bản họ không bao gờ ngủ !!??
Trương Lập Á chắp tay sau lưng đi tới đi lui, cô đang hết sức đau đầu về cuộc thi đấu trí sắp tới... Không biết tên kì quái kia sẽ ra chủ đề gì? Sao cũng được... miễn nó là đố mẹo, cô sẽ có thể chấp hết, còn mà đố nghiêm túc chắc cô nên xin thua thôi.
Cuối cùng cũng đến giờ thi, trong đại điện giác vàng lộng lẫy, tiên vương oai vệ ngự ở trên cao, hai bên cũng là hai hàng văn-võ thần. Dương Ngọc Lan hồi hộp ngồi vào chiếc bàn đặt ở giữa sảnh đối mặt với tiên vương, trên bàn là một quả cầu trắng như tuyết, lâu lâu lại phát ra vô số ánh sáng kì ảo. Trương Lập Á là trợ thủ nên được đứng ngay bên cạnh Dương Ngọc Lan.... còn lại Mộc Quế Anh, Hoàng Tử San và Trần Ngọc Hà đều đứng một bên để theo dõi.
Tiên vương tươi cười rồi lên tiếng, giọng nói của hắn hình như được đặc biệt tăng âm, nên vang vọng cả một vùng...
-Phần thi thứ nhất... Thi trí tuệ, như ta đã từng nói... Nếu như hai ngươi có thể vượt qua được ba câu hỏi của ta đưa ra, các ngươi sẽ giành chiến thắng ở vòng thi này. Quả cầu trước mắt các ngươi còn được gọi là quả cầu thông thái, nếu các ngươi đưa ra được câu hỏi đúng thì ánh sáng quả cầu sẽ chuyển sang vàng, còn nếu sai nó sẽ chuyển thành đỏ. Để không nói ta ép người quá đáng ta sẽ cho các ngươi mỗi một câu hỏi sẽ được trả lời sai một lần, qua lần thứ hai nếu vẫn sai thì xem như câu đó các ngươi thua! Thế nào...
Trương Lập Á chấp tay nói
-Tiên vương anh minh, chúng tôi không còn gì để phản bác!
-Được vậy cuộc thi... Bắt đầu!!!
Tiếng trống vang lên báo hiệu cuộc thi chính thức diễn ra, Trương Lập Á đặt tay lên vai Dương Ngọc Lan chấn tỉnh nàng...
-Không sao, có ta nhắc tỷ, sẽ không sao đâu!
-Ừ!!
Dương Ngọc Lan liếc nhìn sang Trần Ngọc Hà, con chuột lang béo ú cũng đang kêu lên chít chít rồi nhảy cẩng lên như thể đang ra sức cổ vũ nàng. Trong lòng nàng cũng vơi bớt phần nào sợ hãi, lấy lại lòng tin thường ngày...
-Câu hỏi thứ nhất... Thứ gì luôn ở ngay trước mắt chúng ta, mà chúng ta không bao giờ nhìn thấy được?
Trương Lập Á suy nghĩ... " Thứ gì ở ngay trước mắt mà chúng ta mà chúng ta không bao giờ nhìn thấy được!??" qua một hồi lâu, cô mới la lên
-À...
Cô thì thầm vào tai Dương Ngọc Lan, nàng không chắc lắm hỏi lại cô...
-Được không?
-Được mà!
Dương Ngọc Lan có hơi nghi ngờ nhưng vẫn trả lời
-Là tương lai!!
-Hahahaha...
Quả cầu lóe lên rồi chợt biến đổi thành màu đỏ...
-Sai rồi, các ngươi chỉ còn một lần cơ hội!
Trương Lập Á không phục nói
-Sao có thể sai, tương lai làm sao có thể thấy được ?? Có ai lại biết trước được tương lai của mình chứ?!?
Tiên vương cười nói
-Ở bên ngoài thì đúng có thể trả lời như vậy nhưng đối với tiên giới này. Tương lai là hoàn toàn có thể nhìn thấy!
-Không thể nào như vậy.... sẽ không công bằng nếu ông có thể biết được tương lai của mọi người ở đây, vậy cuộc thi này còn gì công bằng nữa.... ông sẽ biết trước được đáp án của chúng tôi và tìm cách phản bác lại nó, như vậy cho dù chúng tôi có cố đến đâu cũng không thể thắng ông được!
-Haha ngươi yên tâm đi, dù ở tiên giới này mọi người có thể nhìn thấy được tương lai của người khác nhưng không thể thấy được tương lai có dính dáng đến bản thân mình. Ta cũng là người đang trong cuộc thi, cho nên đương nhiên ta cũng sẽ không thấy được tương lai cuộc thi này!!
-Vậy còn quan lại bên cạnh ông?
-Ngươi không biết nhìn thấy được tương lai không có nghĩa nó sẽ không thay đổi, huống chi ta đường đường là một tiên vương mà lại dùng cách này để thắng các ngươi sao, không có ta ra lệnh... tất cả bọn họ đều phải đóng con mắt tương lai lại. Tiên giới ta trọng nhất chính là nghĩa khí, không bao giờ dùng cách đê tiện để thắng các ngươi đâu, như vậy chẳng khác nào nói... tiên vương ta không có tài cán gì !?
-Nhưng đó là ông có thể thấy chứ chúng tôi đâu có thấy? Vậy câu trả lời của tôi cũng xem như đúng mà!
-Nhưng câu hỏi là "chúng ta" bao gồm tất cả mọi người nơi này, ngươi không thấy không có nghĩa... ai cũng vậy!!
-Ông... Hừ ông được lắm, lấy luật nhà chơi với tôi, sai thì sai tôi không tin không có câu trả lời khác!!!
Trương Lập Á tức giận suy nghĩ, tên tiên vương này cũng thật là cáo già chứ chẳng đường hoàng như hắn nói đâu, phải suy nghĩ cẩn thận hơn mới được!!!
"Ừmmmm.... Còn có cái gì ở trước mắt mà không thể thấy được nhỉ?"
Suy nghĩ thêm một lát, Trương Lập Á bỗng cười to lên khiến ai cũng phải ngạc nhiên nhìn nàng...
-Hahahahaha... Tôi nói cái này, ông mà còn phán sai, tôi đi bằng đầu! Cô thì thầm vào tai Dương Ngọc Lan bởi vì người đang đại diện thi là nàng! Dương Ngọc Lan lần này cũng gật đầu đồng tình với cô rồi nói
-Là không khí!!! Cũng có thể là tiên khí...
Quả cầu mất vài giây rồi mới lóe sáng, sau đó liền đổi sang màu vàng, Trương Lập Á vui mừng đập tay với Dương Ngọc Lan, cô vênh mặt nói
-Haha ông có là thần tiên cũng không thể thấy được cái thứ ông đang thở có hình dạng gì đâu hahaha!
-Hay, hay lắm! Ta quả thật không nhìn lầm cô, rất thông minh! Vậy thì chúng ta bước sang câu hỏi thứ hai... Cái gì chúng ta luôn đi đến mà lại không bao giờ đến được...??
"Ơ cái này quen vãi nha... Hình như khi xưa cô rảnh rỗi hay xem mấy câu đố mẹo như thế này, trong đó thường có mấy dạng câu này!! Không lẽ mấy câu đố ở đây đều được ông nội biếи ŧɦái kia copy ý tưởng rồi tạo ra sao... Haha vậy thì quá đơn giản rồi!! Hình như câu trả lời chính là...
Sau khi Trương Lập Á thì thầm vào tai mình, Dương Ngọc Lan mới nói
-Đáp án là ... Ngày mai! Cũng có thể nói là... Tương lai!
Trương Lập Á giải thích thêm
-Ngày mai và tương lai, chúng ta đều phải đi tới nhưng lại chưa bao giờ đến được nơi đó bởi vì tương lai là dài vô tận cho dù có đi bao nhiêu lần cũng phải trải qua hàng ngàn cái ngày mai, nên không bao giờ chúng ta có thể đi đến đích được!
Quả cầu thông thái lại lóe lên màu vàng, cả nhóm Trương Lập Á cùng kêu lên mừng rỡ, Trương Lập Á lại vênh váo nói
-Tôi nói nè... ông có thể ra câu nào lợi hại hơn không? Mấy câu này trẻ con quá! Hahaha
-Được vậy câu cuối cùng!!!
-Ấy khoan... chúng tôi đã thắng 2-0 vậy đâu cần phải thi tiếp làm gì?
-Hahaha các ngươi có nghe ta nói lấy tỉ số ư? Ta vẫn chưa nói các ngươi biết... Ta lấy theo điểm số.... Các ngươi trả lời câu thứ nhất 50 điểm, câu thứ hai 150 điểm, câu thứ ba...300 điểm, các ngươi phải trả lời được tổng cộng 500 điểm mới có thể vượt qua vòng thi này!
-Ông, ông thật tráo trở nha, sao ngay từ đầu ông không nói!?
-Thì có ai hỏi đâu mà nói!
-Ông...
-Sao??... nếu không thi nữa thì có thể bỏ cuộc!
"Được!!... tôi nhịn ông đi, ở đây ông là ông nội rồi!"
-Hỏi đi!!!
-Tay cầm cục thịt nhét vô, tay còn lại vỗ vỗ mông là cảnh tượng quen thuộc gì trong nhân gian?
-Hả? Wtf...??? Câu đố gì mà .... Đen thùi lùi vậy ông nội??
Trương Lập Á sờ sờ cằm nhìn xung quanh, gương mặt cô chợt nở một nụ cười dần thiếu đạo đức. "Ây da xung quanh toàn là đực rựa, vậy có phải là cảnh tượng đam mỹ kia không... Hahahaha".
Trần Ngọc Hà ở bên cạnh cũng phấn khích kêu lên
-Chít chít chít [ Ê tao cá đó là cảnh tượng xịt máu mủi rồi... Đam mỹ, đam mỹ chắc luôn hahahah]
Trương Lập Á cũng cười hehe nhìn lên tên tiên vương kia, nhưng khoan... "Sao vẻ mặt ngu như heo này lại hiện diện trên mặt hắn chứ. Mặc dù hắn đang che mặt nhưng ánh mắt hắn lại mờ mịt, mông lung, cũng như đang mang một vẻ mong chờ nghe được câu trả lời vậy. Thì ra câu này hắn cũng không hề biết đáp án...hahaha... mà mình cũng đâu biết!! Là cảnh tượng gì nhỉ? Ây da rõ ràng nó là một câu đố trong sáng đúng không, sao mình toàn nghĩ ra ...abcdxyz... không vậy???.... Tịnh tâm, tịnh tâm lại!!!"
Trương Lập Á cũng suy nghĩ mất vài phút, là cảnh tượng gì .... Cảnh tượng gì mà 'tay cầm cục thịt nhét vô tay còn lại vỗ vỗ mông' trong nhân gian chứ??
Trương Lập Á không hiểu sao ánh mắt lại vô thức liếc đến chỗ Hoàng Tử San đang đứng, chợt cảnh tượng đêm hôm đó lướt ngang đầu của cô, khiến mặt cô đỏ bừng, cô chợt thốt lên...
-Tôi biết rồi!!!
Trương Lập Á cười cười rồi nhìn lên tiên vương, hắn ta cũng đứng ngồi không yên hỏi lại cô
-Sao? Ngươi biết rồi? Là đáp án gì??
-Hahaha trước khi tôi trả lời tôi cũng có một câu hỏi muốn hỏi ngược lại tiên vương
-Hỗn láo, các ngươi là đang thi đấu, các ngươi phải trả lời câu hỏi của tiên vương ai cho các ngươi hỏi ngược lại chứ??
Thần tướng tiên giới lại lên tiếng, Trương Lập Á liếc hắn một cái rồi hừ lớn
-Hừ... Nếu không cho hỏi tôi chấp nhận thua vòng này cũng được, nhưng quyết sẽ không nói ra câu trả lời
-Ngươi...
-Thần tướng, được thì ngươi leo lên ngai vàng ta mà ngồi luôn đi!
Tiên vương gằn giọng nói khiến thần tướng sợ hãi lui về chỗ. Lúc này hắn mới quay sang nhìn Trương Lập Á mỉm cười
-Được, ngươi hỏi đi!
-Câu hỏi này không phải của tiên vương người nghĩ ra phải không?? Bởi vì người chắc chắn sẽ không bao giờ biết được đáp án câu này, nên mới đem ra làm đề tài cuộc thi!!
-Haha ngươi quả thật quá thông minh rồi, quả thật câu hỏi này chính là của vị cố nhân kia... tức là cha của nha đầu ấy để lại sau khi rời khỏi đây. Ta đã suy nghĩ tận năm mươi năm trời vẫn không thể nghĩ ra được cảnh tượng mà hắn nói là cảnh tượng quen thuộc gì ở nhân gian.
-Haha đương nhiên ngài sẽ không bao giờ biết vì hình ảnh đó, nó sẽ mãi mãi không xảy ra tại tiên giới này!!
-Đó... đó là cảnh tượng gì??
-Đơn giản, đó là cảnh tượng những bà mẹ đang cho con bú thôi. Cục thịt ấy ám chỉ bầu sữa của các bà. Mỗi khi họ cho con ngủ, họ thường hay lấy tay vỗ vỗ vào mông con mình để đứa bé ấy có thể đi vào giấc ngủ ngon. Đó là một cảnh rất thường gặp ở dân gian. Ông có dịp cứ về dân gian sẽ rõ... nó diễn ra như ăn cơm thôi. Còn tiên giới các ông toàn là giống đực nên tất nhiên là chưa từng thấy cảnh tượng ấy bao giờ!!
Quả cầu phát ra ánh sáng vàng rực rỡ. Tiên vương lúc này mới cong tay che miệng, mà cười sảng khoái
-Hahahahahahahaha... Thật không ngờ đường đường là một tiên vương như ta lại bị một dân thường đem khuyết điểm của tiên giới ra mà đánh đố. Hèn gì trôi qua đã năm mươi năm, ta vẫn không thể nào nghĩ ra được! Hahaha quả không hổ danh là bằng hữu cố nhân của ta. Khi xưa ta vì quá yêu thích hắn nên ích kỉ muốn giữ hắn ở lại bên mình, nhằm đào tạo hắn trở thành người của tiên giới. Nào ngờ... hắn nói hắn còn có vận mệnh quốc gia trên người nên mới từ chối ta còn nói nếu như ta giải được câu đố này của hắn, hắn sẽ chấp nhận ở lại... Haizzzz hắn cũng thật quá thông minh, cũng may hắn là một minh quân nếu không Kim quốc sẽ phải lao đao khổ sở vì trí thông minh của hắn rồi!
-Vậy nếu như cả ba câu chúng tôi đều trả lời được....
-Vòng thi này các ngươi thắng! Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào vòng thì ngày mai! Thi múa!!! Các ngươi còn có rất nhiều thời gian để chuẩn bị! Chúc các ngươi may mắn nhưng vòng thi sau... ta sẽ không nhân nhượng đâu. Nhớ lấy!!
Tiên vương tiêu sái khoác tay, cả triều thần điều đồng loạt biến mất. Lúc này hắn mới quay sang nhóm người của Trương Lập Á
-Có rãnh cùng ta đi dạo!
-Cũng được! Dù gì từ đây tới tối còn rất lâu huống chi ngày mai...
Thế là cả nhóm cùng tiên vương đi dạo quanh tiên điện. Cảnh vật cứ như đang trong mộng vậy thật sự là mỹ cảnh. Những luồng tiên khí như những đám mây cuộn thành nhiều hình dạng khác nhau cứ lập lờ trôi giữa không trung. Các loài chim vô cùng đa dạng. Có nhiều loài ở nhân gian không bao giờ thấy được, cây cỏ cũng rất đặc biệt nhưng lại mang lại một khung cảnh vô cùng hài hòa. Trương Lập Á cảm thán... Cho dù có mơ cũng không thể nào mơ được cảnh tượng đặc sắc như vậy!!!"
Hoàng Tử San cứ ngây ngốc nhìn xung quanh, thỉnh thoảng còn nắm lấy tay Trương Lập Á phấn khích reo hò. Trương Lập Á cũng nhìn nàng đầy sủng nịch, lâu lâu còn xoa đầu nàng. Tiên vương đi ở bên cạnh cười cười rồi nói nhỏ với Trương Lập Á
-Tình cảm hai ngươi cũng thật tốt nhỉ, ngươi không chê nàng phiền sao? Canh một đứa ngốc còn hơn canh một hài tử ngỗ nghịch nữa đó!
-Ta không biết ai nghĩ gì nhưng riêng ta nàng ấy rất ngoan. Mặc dù nàng ấy ngốc, nhưng ít nhất chưa bao giờ làm hại ai!
-Ngươi nói cũng đúng, có đôi khi ngốc cũng là một cái lợi!!
-À tiên vương, tôi không biết có quá mạo muội không, nhưng mà...
-Ngươi cứ hỏi!
-Ở tiên giới các ông không có đàn bà, vậy thì...
-Ai sẽ phụ trách sinh sản chứ gì? Haha theo ta...
Tiên vương nói rồi vung tay, một lối đi nhỏ từ từ mở ra thông qua bên kia là một cánh rừng vô cùng tươi đẹp. Tiên vương bước qua trước, sau đó nói
-Đừng lo, đều qua đi!
Trương Lập Á cảm thấy dù sao tên tiên vương này... con người cũng rất được, ít ra hắn không hề có ác cảm gì với bọn cô, cho nên... Trương Lập Á tiên phong đi trước, Mộc Quế Anh lo lắng gọi cô lại
-Tiểu Á...
Trương Lập Á nhìn nàng mỉm cười trấn an
-Ta tin tưởng ông ta không phải người xấu, hãy tin ta!
Mộc Quế Anh còn đang chần chừ thì Hoàng Tử San liền cầm tay Trương Lập Á vui vẻ nói
-San San tin Á Á... Cùng đi thôi!
Trương Lập Á quay sang nhìn nàng nở một nụ cười rạng rỡ
-Được!!
Cả hai cùng nắm tay nhau bước sang bên kia. Mộc Quế Anh lại thất thần nhìn xuống đôi tay nàng, phải chi nàng cũng có đủ lòng tin dành cho tiểu Á giống như tam công chúa thì hay biết mấy!!
Cả nhóm đều bước qua hết, tất cả đều há hốc mồm nhìn những hoa quả mang hình dạng hài tử trên cây
-Đây là cây sinh sản của tiên giới chúng ta, hàng năm chúng ta sẽ vận dụng tiên khí tại nơi này để đẩy vào cây sinh sản, sau năm năm chúng sẽ tự nuôi và sinh sản ra nhiều nam hài cho tiên giới! Còn bên đây chính là nguồn sữa để nuôi chúng.
Bên cạnh những cây có trái mang hình thù hài tử thì còn có vô số cây mang hình dạng như vô số bầu sữa vậy, tiên vương vung tay, một quả bầu sữa đã rơi vào tay tiên vương, ông bóp nhẹ quả bầu kia, bên trong liền mang theo một thứ chất lỏng màu trắng ngần chảy ra, hương thơm của sữa bốc lên nghi ngút khiến cả đám bỗng cảm thấy cồn cào đói bụng. Trương Lập Á sau khi cảm thán thì lại hỏi
-Nhưng sao chỉ toàn sinh nam hài?
-Ta cũng không biết, từ đời tổ tiên ta đã như vậy, có lẽ tiên khí ở đây dương thịnh âm suy cho nên mới toàn sản sinh ra nam hài!
-À thì ra là vậy? Vậy ông có bao giờ biết chữ yêu gọi là gì không?
-Yêu??
-Phải!
-Ta đã từng !!
-Hả?? Ông yêu ai khi ở tiên giới không hề có nữ nhân, ây da... đừng nói với tôi là...
-Ta cũng như ngươi thôi, thế sao ngươi nữ nhân lại đi yêu nữ nhân??
-Ờ thì... Cha sanh mẹ đẻ nó thế, ai biết đâu?
-Ta cũng vậy!
-Ông làm gì có cha mẹ?
-Bậy... cây sinh sản giống như cha ta, còn cây bầu sữa như mẹ ta thôi !
-Cho là vậy đi, vậy người ông từng yêu có còn ở đây không?
-Như ta đã nói, hắn dùng một câu hỏi để rời xa ta!!
-HẢ?? CÁI GÌ?? VẬY RA NGƯỜI ÔNG YÊU LÀ...
-Nè...
Tiên vương nhanh chóng bịch miệng Trương Lập Á lại nói
-Ngươi có cần ta phóng đại dùm giọng nói của ngươi, để ngươi đi rêu rao cho dễ hơn không?
-A haha... cho xin lỗi đi... Lỡ miệng mà... vậy người ông yêu quả thật là đế vương Kim quốc!
-Ừ...! Ta...
-Haha có gì mà mắc cỡ! Nếu ông đã yêu cha của nàng thì không bằng du dưa cho nàng Kim thạch đi! Khỏi phải thi nữa!
Trương Lập Á chỉ chỉ sang Hoàng Tử San, nàng vẫn đang ngây ngốc nhìn cả hai người, không hiểu họ là đang nói gì!
-Không được! Như ta đã nói luật là luật, huống hồ gì sao ta phải giúp mầm mống của hắn và người đàn bà mà hắn yêu? Hắn lại còn dùng khuyết điểm của tiên giới mà ra câu đố như vậy, ta còn chưa tính sổ với hắn là may!
-Ây da... Ông thật nhỏ mọn nha!
-Tùy ngươi muốn nói gì, nếu ta không nể tình hắn đã không để các ngươi yên ổn từ ban đầu rồi
-Hây da, vậy thì thật đa tạ ngài rồi!
-Trở về thôi, ta đã cho người làm một bàn tiệc, ắt hẳn các ngươi cũng đói rồi!
-Vâng, vâng thưa tiên vương, mời...!
Trương Lập Á khom lưng làm một động tác mời, dù sao đang còn ở đất của hắn... tốt nhất đừng nên chọc hắn làm gì, bây giờ trở về nghỉ ngơi thật tốt rồi còn phải luyện múa cho San nhi mới được ! Hy vọng cuộc thi ngày mai sẽ không đến nổi thất bại thảm hại!