Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 186: Thần nữ có lòng




Vân mẫu bình phong chúc ảnh thâm,

Trường hà tiệm lạc hiểu tinh thẩm.

Thường nga ứng hối thâu linh dược,

Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm.

Bài thơ 《 Thường Nga 》này rất nổi tiếng, chỉ cần là người có đọc sách thì không ai là không biết tới, nhưng chỉ có điều, mấy câu thơ trong bài Thường Nga này cũng chính là chủ đề khiến mọi người phải tranh luận gay gắt bởi vì mỗi người lại có một cái nhìn khác nhau. Có người nói Lý Thương Ẩn này đã mượn hình ảnh cô tịch của Thường Nga để gửi gắm nỗi ưu tư của bản thân, cũng có người nói đây là bài ca viết về một người con gái muốn học đạo để thành tiên, lại có người nói rằng bài thơ này nói về một thiếu nữ đang tư xuân.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì khung cảnh được miêu tả trong bài thơ này tuy đẹp nhưng lại tĩnh mịch, vắng lặng và cô độc. Trong khung cảnh ấy có một nữ tử không ngủ được, cứ lẳng lẳng ngắm nhìn màn đêm dần trôi qua. Nàng là một thiếu nữ còn xuân, không chịu nổi sự cô đơn nhưng cuộc đời này đã định là phải sống trên “Quảng Hàn cung” lạnh lẽo này - đây không phải là hình dung về cuộc sống của tăng ni hay sao?

Nếu như Vân Châu thành tâm hướng Phật, sao có thể đọc bài thơ miêu tả cuộc sống bi thảm sau khi xuất gia này được chứ!

Gia Nhi ngẫm nghĩ lời nói của Tiểu Ngọc, gật đầu tán thành với suy nghĩ của Tiểu Ngọc. “Chính xác, nàng ấy đọc bài thơ này một cách say sưa như vậy, nếu như không phải muốn hướng đến cuộc sống khi xuất gia... thì rốt cuộc là vì cái quái gì mà muốn đi làm ni cô chứ?”

Tiểu Ngọc vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên có cung nữ bên ngoài bẩm báo rằng Thái hậu đến đây.

Tiểu Ngọc vội vàng đứng dậy nghênh đón Thái hậu. So với mấy năm trước, Ngô Thái hậu càng thêm nở nang hơn, chưa có vẻ gì là già nua cả, hẳn là do “Thanh xuân lộ” mà nàng cống hiến cũng có chút hiệu quả? Tiểu Ngọc tự đắc nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không dám có nửa phần bất kính. Nhưng mà lúc này, Ngô Thái hậu lại có vẻ không được vui, hai hàng lông mày của bà nhíu chặt lại, nghĩ thôi cũng biết là bởi vì chuyện Vân Châu công chúa muốn xuất gia nên khiến bà phải phiền lòng.

“Mai thị, ngươi cũng ở chỗ này sao? Lâu lắm không gặp ngươi rồi!”

Ngô Thái hậu thấy Tiểu Ngọc cũng đang ở Đông cung, vẻ mặt vui mừng không giống như đang khách sáo mà là xuất phát từ nội tâm. Khi bà còn làm Hoàng hậu, đã thường hay triệu Tiểu Ngọc vào cung, ấn tượng của bà với Tiểu Ngọc cũng không tệ.

“Nô tỳ cũng vô cùng nhớ mong Thái hậu, thật không ngờ mới có mấy ngày không gặp, vậy mà Thái hậu...” Tiểu Ngọc ra vẻ tiếc hận lắc đầu thở dài.

“Bản cung làm sao hả?” Ngô Thái hậu nghi hoặc, theo tầm mắt của Tiểu Ngọc, đưa tay sờ lên mặt mình.

Tiểu Ngọc cười nói: “Vậy mà Thái hậu lại như trẻ ra mấy tuổi, nhìn qua thực không khác gì đại tỷ của nô tỳ.”

“Ba hoa!” Ngô Thái hậu buông tay đang vuốt gò má xuống, phì cười, nỗi u sầu trên khuôn mặt lại tiêu tán không ít. “Cũng chỉ có ngươi mới có thể nói mấy câu như vậy chọc cho bản cung vui vẻ! Nghe nói ngươi cũng đã làm mẹ rồi, sao vẫn còn nghịch ngợm như vậy hả?”

Gia Nhi quay sang mỉm cười với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc có thể làm cho Thái hậu trở nên vui vẻ như vậy, nàng cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Ngô Thái hậu ban cho Tiểu Ngọc được ngồi, hỏi han tình hình trong nhà nàng, còn đặc biệt dặn dò nàng lần sau tiến cung nhớ đưa Minh Nhi tới cho bà gặp.

Tiểu Ngọc cố ý an ủi Thái hậu để bà được vui, còn kể với bà chút hiểu biết của mình về phong tục tập quán và khí hậu ở Minh Châu, quả nhiên nói chuyện một lúc, Thái hậu đã cười tươi hơn hẳn, hơn nữa đã hoàn toàn bị những câu chuyện của Tiểu Ngọc thu hút.

“Ôi chao, cái người tên Trần Văn Vũ kia thực sự mang theo bọc đồ đi lưu bạt hả?” Ngô Thái hậu nghe Tiểu Ngọc kể chuyện, đến đoạn Văn Vũ và Thanh Tranh lén lút hẹn ước thề nguyền với nhau, bà còn cảm thấy lo lắng cho bọn họ.

Tiểu Ngọc nói, sau này khi nghe ngóng được hướng đi của Trần Văn Vũ, biết hắn đã vận chuyển chiến mã của người nước Kim về để bổ sung sức chiến đấu cho quân đội Nam Tống, hơn nữa còn thu thập được tin tức tình báo từ biên giới, thì Ngô Thái hậu và Gia Nhi đều trầm trồ khen ngợi Trần Văn Vũ.

“Đợi đến khi Thanh Tranh mãn tang, Trần Văn Vũ sẽ tới Lâm An xin phép các trưởng bối của Tư Đồ gia để cầu hôn. Thật hi vọng người có tình như bọn họ sẽ thành người một nhà!” Câu chuyện này cuối cùng cũng chấm dứt, Tiểu Ngọc miệng đắng lưỡi khô, không để ý đến hình tượng cầm lấy ly trà trước mặt uống ừng ực, ném hết lễ nghi mà Tố Vân và Đạm Nguyệt đã truyền thụ lên tận chín tầng mây.

Người có tình sẽ thành người một nhà, những lời này thật rung động lòng người biết bao, Ngô Thái hậu và Gia Nhi đều gật đầu khen ngợi. Kỳ thực, nữ nhân có ai mà không thích nghe chuyện tình yêu cơ chứ? Tiểu Ngọc thấy hai người nghe hết sức nhập tâm, chớp chớp mắt chuyển đề tài câu chuyện, nói: “Thái hậu, ngài đang sầu lo vì chuyện của Công chúa phải không ạ?”

Gia Nhi nhất thời khựng lại, có chút sợ hãi nhìn sang Thái hậu, sợ Thái hậu sẽ trách cứ nàng vì tội ăn nói lung tung.

Ngô Thái hậu biết chắc hẳn là Gia Nhi đã kể cho Tiểu Ngọc. Bà cũng không có ý định trách cứ Gia Nhi, chỉ thở dài một tiếng, nói: “Ài, không hiểu Công chúa đang nghĩ gì nữa... Đang yên đang lành lại muốn đi xuất gia? Còn nói là đi cầu phúc cho bản cung... Bản cung đang khỏe mạnh như thế này, Thái Thượng Hoàng lại càng thêm tráng kiện, đâu cần công chúa phải xuất gia chứ?”

Gia Nhi và Tiểu Ngọc nhìn nhau, rồi kể lại chuyện khi nãy ở chỗ của Vân Châu cho bà.

Ngô Thái hậu trầm ngâm, nói: “Nói như vậy, cái gọi là xuất gia của Công chúa, chẳng qua chỉ là lấy cớ... Rốt cuộc là nàng muốn như thế nào?

Tiểu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy thật kỳ diệu, trước mắt nàng một người là Thái hậu, một người là Hoàng hậu, nhưng ba người các nàng lại đang ngồi chung một chỗ, nói chuyện nhà như những phụ nhân bình thường.

“Nô tỳ có một ý tưởng lớn mật...” Tiểu Ngọc do dự, không biết có nên nói ra hay không. Vốn dĩ những bí mật của Hoàng gia như thế này, nếu có thể không tham gia thì nên cố gắng đừng tham gia vào, nhưng mà thấy khuê mật của mình vì chuyện ấy mà phải phiền não, nàng cũng không thể bỏ mặc không đếm xỉa đến được.

“Nếu không ngại thì ngươi hãy nói cho mọi người nghe thử một chút?” Ngô Thái hậu khích lệ Tiểu Ngọc.

“Đây là câu chuyện xưa mà ngày trước nô tỳ được nghe người ta kể lại...” Tiểu Ngọc bắt đầu rủ rỉ nói.

Ngày xửa ngày xưa có một vị Công chúa xinh đẹp như hoa, dịu dàng hiền thục. Khi nàng đến tuổi thành gia lập thất, mẫu hậu của nàng đã chọn ra ba vị Phò mã cho nàng, nhưng Công chúa đều không vừa ý. Hóa ra Công chúa lại thích một vị đại thần trẻ tuổi đầy hứa hẹn vẫn hay đi theo hoàng huynh của nàng. Nhưng ai dè người đó đã có thê tử, mà Công chúa kia sao có thể gả cho người ta làm thiếp được. Mà nếu để cho hắn trở thành Phò mã, thì từ đây hắn sẽ mất đi cơ hội được cống hiến sức lực vì nước, chỉ có thể đảm nhiệm một chức vị nhàn hạ.

Sau này, được một vị cựu thần chỉ dẫn, Công chúa làm bộ muốn xuất gia, đến một am ni cô để tu hành. Đợi qua một khoảng thời gian thì nói rằng tiên duyên đã hết, nên hoàn tục, khi cởi áo tăng đã xin hoàng huynh tứ hôn cho nàng.

Bởi vì sau khi nàng xuất gia đã mất đi phong cáo Công chúa, nên gả cho thần tử sẽ không còn trở ngại nữa. Cuối cùng, vị Công chúa này được gả cho nam tử mà nàng yêu thương, trở thành “Bình thê” của hắn - tức là có địa vị ngang hàng với thê tử của hắn, mà vị đại thần này cũng vẫn có thể tiếp tục phụ tá Hoàng đế, đảm nhiệm chức vụ trọng yếu trong triều đình.

“Chuyện này... chỉ là một chuyện xưa thôi ạ, có lẽ làm theo cũng không được đúng cho lắm.” Tiểu Ngọc giấu đầu hở đuôi nói thêm một câu này.

Ngô Thái hậu và Gia Nghi càng nghe sắc mặt càng thêm ngưng trọng, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy có lý.

Công chúa yêu bề tôi?

Nếu truyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ khiến cho Hoàng thất phải hổ thẹn, cả Hoàng cung cũng sẽ bị gièm pha!

Cổ nhân kiêng kị nhất chính là chuyện tư tình bừa bãi. Nếu như phụ mẫu và huynh trưởng sắp đặt hôn nhân thì sẽ là lẽ phải, còn nếu như bản thân tự định chuyện chung thân đại sự thì sẽ là làm trái luân thường đạo lý.

Đặc biệt là những người sống trong Hoàng thất thì hành động lại càng phải tuân theo quy củ, nào có được làm theo ý mình như người đời sau tưởng tượng.

Bởi vì Tiền Vân Châu được Tiền Vương gia nuôi dưỡng từ nhỏ, hơn nữa nàng lại khả ái xinh đẹp, cho nên Ngô Thái hậu không khỏi yêu thương cưng chiều nàng hơn một chút. Tiền Vân Châu có thể chơi đùa gây sự náo loạn khắp nơi trong Hoàng cung, thậm chí lén lút trốn ra ngoài dạo chơi không phải không có liên quan đến sự dung túng của Ngô Thái hậu. Nhưng mà cho dù có sủng ái bao nhiêu đi nữa thì cũng phải có giới hạn, chuyện hôn nhân đại sự sao có thể để cho nàng tự mình làm chủ?

“Đứa nhỏ này... quá quá quá quá hồ đồ rồi!”

Ngô Thái hậu xanh mặt, phất tay áo muốn đứng dậy đi tới chỗ Vân Châu.

“Thái hậu bớt giận!” Gia Nhi vội vàng ngăn cản Ngô Thái hậu, “Hiện giờ chúng ta cũng chỉ mới đoán vậy thôi ạ! Chưa biết chừng Vân Châu công chúa thật sự muốn xuất gia để đi cầu phúc cho Thái Thượng Hoàng và Thái hậu thì sao ạ?”

Ngô Thái hậu giận dữ nói: “Lúc trước không phải các ngươi nói nàng vốn không có lòng hướng Phật hay sao? Đứa nhỏ này... từ nhỏ đã bị bản cung làm hư rồi, bây giờ bản cung nhất định phải quản giáo nàng thật cẩn thận!”

“Khẩn cầu Thái hậu nghe nô tỳ nói một lời!”

Tiểu Ngọc vội vàng quỳ xuống.

Vẻ mặt Ngô Thái hậu hơi hơi dịu đi: “Mai thị, ngươi không cần phải hành đại lễ như vậy! Việc này không thể trách ngươi được, ngươi đứng lên đi.”

“Thái hậu, nô tỳ vừa mới kể cho người nghe chuyện của Thanh Tranh và Văn Vũ, Thái hậu còn nhớ không ạ?”

Ngô Thái hậu ngạc nhiên nói: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến Vân Châu?”

Tiểu Ngọc ngửa đầu nhìn thẳng vào Thái hậu nói: “Chỉ mong những người có tình trong thiên hạ sẽ trở thành người một nhà! Khi Thái hậu vừa nghe Thanh Tranh và Văn Vũ có thể ý hợp tâm đầu không thấy vui mừng cho bọn họ sao? Huống chi Vân Châu công chúa còn là ái nữ của Thái hậu, Thái hậu không cảm thấy hạnh phúc của nàng là một chuyện rất quan trọng hay sao ạ?”

Vẻ mặt giận dữ của Ngô Thái hậu tiêu tán, sắc mặt dần dần trở nên nhu hòa.

Gia Nhi cũng nói: “Đúng đấy ạ, Thái hậu! Nếu như Vân Châu Công chúa có thể gả cho người trong lòng mình, nhất định nàng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Thái hậu tuyển chọn Phò mã cho công chúa, không phải cũng mong muốn công chúa có thể sống vui vẻ qua ngày hay sao ạ?”

Nếu đổi lại là người khác, Tiểu Ngọc chắc chắn sẽ không bao giờ dám nói ra những lời như vừa rồi. Can thiệp vào việc dạy dỗ nữ nhi của một người mẫu thân đã là việc sai trái, huống chi đây lại là Thái hậu muốn giáo huấn Công chúa, hà cớ gì nàng phải lội xuống vũng nước đục cơ chứ?

Nhưng mà nàng biết Ngô Thái hậu là người có tính tình hiền hòa, lại rất yêu thương Vân Châu. Ngày đó, khi Tống Tiềm đã chủ động nói thẳng với Triệu Cấu rằng mình sẽ cưới một nô tỳ làm thê tử, chính Vân Châu đã đi cầu xin Ngô Thái hậu, sau đó Ngô Thái hậu lại nói giúp trước mặt Triệu Cấu, thì Tống Tiềm mới có thể không bị xử tội nặng như vậy. Ân tình này, Tiểu Ngọc luôn ghi tạc trong lòng. Mặc dù Ngô Thái hậu và Vân Châu Công chúa, không ai nhắc tới chuyện này trước mặt nàng, nhưng khi nàng nghe được từ trong miệng Gia Nhi nói mà biết được hai vị quý nhân có địa vị cao quý như vậy đã cầu xin giúp mình, thì Tiểu Ngọc nàng đã vô cùng cảm động.

Đây cũng chính là nguyên nhân chính khiến nàng dám nêu lên ý kiến trước mặt Ngô Thái hậu ngày hôm nay.

Nàng hi vọng Gia Nhi và Ngô Thái hậu sẽ không còn cảm thấy phiền não vì chuyện của Vân Châu nữa, ngoài ra cũng hi vọng tình yêu của Vân Châu có thể có kết quả tốt.

Mặc dù nàng chỉ là một phu nhân của quan Tri phủ nho nhỏ, nhưng nếu nàng đã chịu ân một giọt nước của người ta thì nhất định nàng sẽ dùng sông lớn để trả lại. Có thể gắng sức thì nhất định nàng sẽ gắng hết sức mình!

Ngô Thái hậu còn chưa lên tiếng thì Tiểu Ngọc cũng không dám đứng lên. Gia Nhi lo lắng nhìn Ngô Thái hậu rồi lại nhìn sang Tiểu Ngọc, trên trán nàng đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Qua một lúc lâu, Ngô Thái hậu mới thở ra một hơi, nói:

“Mai thị, ngươi đứng lên đi!”

Tiểu Ngọc đứng dậy, đi đến bên cạnh Gia Nhi, sau đó nàng nghe thấy Ngô Thái hậu nói: “Ngươi nói rất đúng, làm mẫu thân, nên coi trọng hạnh phúc của con cái mình!”

Gia Nhi và Tiểu Ngọc vui mừng, Ngô Thái hậu lại nói tiếp: “Được rồi, ta đành theo ý của nha đầu kia vậy, để cho nàng xuất gia đi! Nhưng mà chỉ có thể xuất gia ở trong cung thôi, không được tới am ni cô ở bên ngoài, nếu xảy ra chuyện thì việc kia sao có thể thành được. Hơn nữa, ta cũng muốn xem người mà nàng muốn gả là tiểu tử nhà ai...”

Nửa tháng sau, Vệ Quốc Công chúa Tiền Vân Châu chính thức xuất gia làm ni cô trong am miếu ở biệt cung của Hoàng thất. Thái hậu và Hoàng hậu cùng tham dự nghi thức độ diệp* của nàng, cũng ban thưởng cho nàng tên hiệu là “Tu Duyên”

(* - một nghi thức khi xuất gia.)

Khi Tiểu Ngọc biết nàng được ban thưởng cho cái tên hiệu này, đã liên tục cười trộm.

Tu Duyên, Tu Duyên, đây không phải là muốn nói Vân Châu xuất gia để đi tu nhân duyên hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.