Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 179: Huấn luyện lễ nghi




Hai ngày sau, Tiểu Ngọc ăn mặc chỉnh tề, giao hài tử cho bà vú, mang theo Huệ Nương vào cung cầu kiến hoàng hậu. Cô nương Tiểu Trân này tuổi còn nhỏ gan cũng nhỏ, chưa xử lý được những chuyện lớn, vẫn chưa thể bằng Huệ Nương hầu hạ bên cạnh nàng đã lâu. Gặp phải chuyện lớn, vẫn là mang theo Huệ Nương ổn thoả.

Tiểu Ngọc suy tính, qua hai ngày nữa đến dạ yến hội mang theo người nào đi thì tốt? Huệ Nương tốt thì tốt, nhưng tuổi hơi lớn một chút, không quá tốt để theo mình —— xem ra, vẫn phải tìm một người bên Mỹ Ngọc Phường.

Mặc dù hoàng hậu Chu Gia Nhi không phải cần chính ngày ngày bận việc như Hoàng đế, nhưng trong hậu cung này tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều phải thông qua nàng, mỗi ngày đều không phải ngồi chơi. Nhưng Tiểu Ngọc đến cầu kiến, thì nhất định phải gặp. Cung nữ trong cung đều biết, phu nhân của Tri Phủ Lâm An Tống đại nhân là khuê mật tâm phúc nhất của hoàng hậu, cho nên trong cung Tiểu Ngọc thường không bị ai cố ý gây chuyện. Người sinh hoạt trong cung, ai lại không có đôi mắt tìm lợi?

Tiểu Ngọc cũng cảm thán, bụng thi thư tinh hoa của Gia Nhi khi vào cung, không biết có vui vẻ hay không? Thế nhưng đó là con đường do chính nàng lựa chọn —— nàng yêu một Đế Vương, thì nhất định không thể như đôi vợ chồng nắm tay lẫn nhau trong một gia đình bình thường được, có cách gì?

Giống lựa chọn của Tiển Bỉnh chết vì tình, Tú Tâm lựa chọn làm thiếp cho Dương Vạn Lý, Hải Đường lựa chọn thủ tiết vượt qua quãng đời còn lại, cũng bởi vì yêu người kia. Ở niên đại mà nữ nhân bị bó buộc cả thể xác và tinh thần, họ vẫn có thể lựa chọn đã là rất may mắn.

Mà có thể có tình thành người một nhà với Tống Tiềm, không phải là càng thêm may mắn sao?

Tiểu Ngọc rất quý trọng cuộc sống hạnh phúc hôm nay, nàng không tiếc bất cứ giá nào đi bảo vệ hạnh phúc nho nhỏ này của mình. Nếu như ai dám phá hư —— phải xem nàng có đồng ý hay không!

Gia Nhi nghe được mục đích Tiểu Ngọc đến, nghĩ một lát, nói với cung nữ bên cạnh: “Đến Thượng Y Cục gọi hai nữ quan tới đây cho bổn cung, phải là quản sự lớn tuổi một chút.” Cung nữ nhanh chóng nhận lệnh đi.

Thượng Y Cục? Đó là cái gì? Gia Nhi nhìn ra nghi ngờ của Tiểu Ngọc, cười nói: “Các nữ quan trong điện tỉnh Thượng Y Cục rất quen thuộc lễ nghi, mạnh hơn ta nhiều. Lúc ta mới vừa gả cho hoàng thượng, được nữ quan của Thượng Y Cục dạy dỗ không ít, những thứ lễ nghi trong cung đều là học thật lâu mới học được đấy.” Cũng chỉ có ở trước mặt Tiểu Ngọc, Gia Nhi mới có thể để xuống dáng vẻ hoàng hậu tự xưng “Ta” mà không phải “Bổn cung“.

Thì ra là như vậy! Tiểu Ngọc chợt hiểu, xem ra chính mình tìm đúng người rồi.

Hai vị nữ quan Thượng Y Cục nhanh nhẹn đi tới, ở trước mặt Gia Nhi nhẹ nhàng lạy xuống, cách cư xử quả là khéo léo dáng vẻ cao nhã, tinh thần Tiểu Ngọc đã hướng về đó. Nàng biết rõ, nàng là dân chúng thế kỉ hai mươi mốt không được học qua giáo dục quý tộc, không thể nào có cử chỉ của tiểu thư khuê tú, không thể so với “Sư phụ dạy lễ nghi” chuyên môn này được.

Chỉ là, lâm trận mới mài gươm, không sáng cũng nhẵn. Gặp chuyện thì lại ôm chân Phật cũng tốt hơn không ôn gì đã lên trường thi! Lúc dạy học, Tiểu Ngọc thường dạy học trò phải ôn tập trước khi thi: “Có thể nhìn nhiều một chút thì nhìn nhiều một chút, có thể kiếm một phần chính là một phần, không nên bỏ!”

Ừ, hai ngày nay phải tiến hành huấn luyện tăng cường!

Hai vị nữ quan này tuổi cũng chừng ba mươi, một vị gọi là Tố Vân, một vị gọi là Đạm Nguyệt, đều là cán bộ tầng trung trong Thượng Y Cục, bình thường phụ trách huấn luyện cung nữ mới vào và cô gái sắp gả vào hoàng gia. Muốn dạy dỗ Tiểu Ngọc làm sao tham gia một bữa yến hội thượng lưu, thật là giết gà dùng đao mổ trâu.

Bởi vì Gia Nhi đặc biệt chỉ thị, cho nên hai ngày nay hai người cũng từ trong cung vội đến Tống phủ huấn luyện Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc tuyệt đối không ngờ làm một quý phụ nhân ở cổ đại lại là chuyện khó khăn khốn khổ như vậy!

Bởi vì xuất thân thấp hèn, nàng không có bó chân —— thật là cám ơn trời đất! Người bó chân thành như vậy còn dùng để đi bộ sao. Chỉ là vào thời Nam Tống sơ kỳ bó chân là ham mê của quí tộc, còn chưa tới thời kì Minh Thanh, sở thích biến thái đó trở thành thông dụng, vì vậy hai vị nữ quan cũng chỉ là cảm thán một chút với bàn chân to của nàng mà thôi. Bởi vì nghe nói, bước đi của nữ nhân chân bó càng tuyệt đẹp càng đẹp mắt.

Thẩm mỹ quỷ dị!

Vì hai chân này không phù hợp thẩm mỹ của hai vị nữ quan, Tiểu Ngọc càng chịu hành hạ nhiều hơn. Muốn nàng bước đi bằng một nửa bàn chân, chân không được đạp toàn bộ lên mặt đất, không thể không có nha hoàn đỡ lúc mình đi —— Nữ nhân Quý tộc đều bị bệnh thoái hoá xương sao? Nhưng nữ quan đại nhân kiên trì nói: như vậy mới thể hiện ra tôn quý và ưu nhã, nếu như một người hình dáng như tùng ngồi như cái chuông xinh đẹp nữa cũng không có mùi vị phụ nữ, tuyệt đối phải giả bộ điềm đạm đáng yêu mới có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Nội tâm Tiểu Ngọc kêu gào: cũng không phải là ta muốn tham gia cuộc thi Hoa Hậu Hồng Kông ——

Nhưng mà oán thầm thì oán thầm, có hai vị nữ quan uy nghiêm trước mặt, Tiểu Ngọc chỉ có thể ngoan ngoãn chịu dạy dỗ.

Trở lại vấn đề chính là nói chuyện, đây là một vấn đề lớn của Tiểu Ngọc.

Nàng có vận khí tốt gả cho Tống Tiềm, được Tống Tiềm cưng chiều lại không cần nhìn sắc mặt cha mẹ chồng, vì thế Tiểu Ngọc nói chuyện có chút tùy tiện, nghĩ tới cái gì thì nói cái đó. Mọi người lại yêu thích điểm thẳng thắn này của nàng, cho nên cũng chưa bao giờ có người yêu cầu nàng phải nói chuyện như thục nữ thời đại này.

Nhưng! Những ngày vui của nàng chấm dứt ——

“Không thể nói như vậy! Lặp lại!”

Những lời này là một trong những lời nói xuất hiện với tần số cao nhất gần đây trong thư phòng Tống phủ. Nếu như hai vị Tố Vân Đạm Nguyệt cầm trên tay thước dạy học, chính là hình tượng nữ huấn luyện viên nghiêm khắc. Lần đầu Tiểu Ngọc được mọi người khen ngợi mồm miệng lanh lợi lại nói sai, không ngờ lời nói trước kia mình nói đã lỗi thời?

Mặc kệ, về sau nên nói như thế nào thì nói thế đó. Nhiều lắm là đang ở nơi công chúng giả bộ phu nhân, về tới nhà còn lâu mới để ý nhiều như vậy!

Nữ quan đại nhân lại hướng dẫn Tiểu Ngọc nên mặc, trang điểm như thế nào, nên xưng hô với người khác như thế nào —— thậm chí chỗ ngồi ở yến hội, trình tự đi đường tất cả đều được tập luyện thật tốt, mới thản nhiên về cung.

Nữ huấn luyện viên thiết diện rời đi, Tiểu Ngọc quả thật muốn đốt pháo ăn mừng! Nhưng nói thật, trải qua đợt huấn luyện địa ngục này, rốt cuộc Tiểu Ngọc cũng tìm được cảm giác khi làm phu nhân. Người ta xuyên qua nữ không phải làm vương phi thì là làm hoàng hậu, nàng chen được vào làm phu nhân của đại quan cũng không kém, không thể để mất mặt của phụ nữ xuyên không được..!

Ở bữa yến hội ngày đó, Tống Tiềm phát hiện lão bà của mình dường như thay đổi hoàn toàn——

Trước kia Tiểu Ngọc trong mắt hắn, là một cô gái nhỏ chưa trưởng thành, trong đầu có vô số ý tưởng kì lạ, mắt to tròn xoe ngập nước tràn đầy ý cười. Nhưng bây giờ cô gái mặc lễ phục đứng trước mặt hắn, hắn cảm thấy —— lại có chút không nhận ra rồi!

Tiểu Ngọc mặc lễ phục váy dài mới, khoác gấm vóc xung quanh, trên đầu búi kiểu đọa mã kế nguy nga, cắm đầy trâm ngọc và trâm vàng tinh sảo hoa lệ—— Tố Vân từng nói, ra ngoài dự yến hội ngàn vạn lần không thể quá khiêm tốn, nên đeo toàn bộ trang sức lên, nếu không sẽ không biểu hiện ra được thân phận. Theo lý giải của Tiểu Ngọc, đây chính là cách nói khác của thua người không thua trận.

Cho nên nàng chẳng những đeo đồ trang sức, ngay cả tô điểm mặt, trang sức lỗ tai, trang sức cổ và cũng như trang sức ngực cũng không thể thiếu, từ xa nhìn lại thật là quý khí bức người!

Mà cách trang điểm trên mặt của nàng cũng ngược lại với trang sức trên người, không trang điểm quá diêm dúa, chỉ là tô thêm son môi, vẽ lông mày, dùng thêm chút hương liệu. Đạm Nguyệt nói với Tiểu Ngọc trang phục như vậy mọi người đều khen ngợi, bởi vì nàng trẻ tuổi vốn là rất mỹ lệ, cần gì bôi mặt hoa che lấp vẻ đẹp trời ban của mình?

Lúc Tiểu Ngọc trang điểm xong soi gương lại lần nữa, lại cảm thán một câu: Phật nhờ kim trang, người nhờ ăn mặc!

“Tiểu Ngọc —— hôm nay nàng thật là xinh đẹp.” Tống Tiềm không keo kiệt chút nào ca ngợi trang phục của Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc đắc ý cười, yên tâm thoải mái. Lão công nhà mình khích lệ, vậy có gì mà ngượng ngùng? Nếu bên ngoài có người khen, thì phải hư tình giả ý từ chối —— cái này gọi là, khụ khụ, lễ nghi.

Ban đêm, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc ngồi vào xe ngựa đi tới Tư Dương Bá phủ. Tiểu Ngọc nghe tiếng người náo nhiệt bên ngoài, trong đầu bắt đầu từ từ khẩn trương, trong lòng lại có chút giống thí sinh sắp lên trường thi. Hai ngày nay thành quả đặc huấn như thế nào, nàng thật vẫn rất không nắm chắc ——

Được Mạnh Hạ nâng đỡ, Tiểu Ngọc chậm rãi bước xuống xe ngựa. Nhìn Tư Dương Bá phủ sang trọng trước mắt, Tiểu Ngọc không kìm hãm được nhớ lại đại thi nhân Tân Khí Tật kia《 Thanh Ngọc Án 》——

“Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,

Rụng như mưa, sao rực rỡ.

Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.

Phụng tiêu uyển chuyển,

Ánh trăng lay động,

Suốt đêm rồng cá rộn.”

Cảnh tượng rất Phú Quý!

Vị Dương công này chính là nhiều thế hệ huân quý, mà phu nhân của hắn còn là thân muội muội của Tiễn vương, vào lúc này cũng là hiển quý một phương. Dĩ nhiên, địa vị của hắn mặc dù tôn quý, cũng không thể đảm nhiệm chức vụ thật sự ở trong triều đình, chỉ là một chuỗi chức suông. Tống Tiềm từng giới thiệu kĩ càng qua, Tiểu Ngọc đã sớm quên không còn một mảnh, những quan hàm kia so với từ ngữ Anh ngữ còn khó nhớ hơn, làm sao nàng có thể nhớ rõ? Nhớ một “Tư Dương Bá” nàng đã đủ cực khổ rồi!

Loại yến yến hội lớn như thế này, đương nhiên là phải phân tân khách ra nam nữ chiêu đãi. Tống Tiềm đi theo người hầu đến phòng khách chính, mà Tiểu Ngọc và Mạnh Hạ dưới sự hướng dẫn của tỳ nữ đi tới nội sảnh.

Dọc theo đường đi ngọc bội lách cách, không ngừng thấy các quý phụ nhân đi qua bên cạnh mình. Tiểu Ngọc dựa theo lời dạy của hai vị nữ quan mắt nhìn thẳng, dĩ nhiên sẽ không quên để Mạnh Hạ đỡ. Một đoạn đường ngắn ngủi nàng đi mất nửa nén hương, loại bộ pháp của quý phụ thật mệt mỏi ——

Đi vào nội sảnh trang trí hoa lệ, tỳ nữ được huấn luyện nghiêm chỉnh lại dựa theo thân phận của Tiểu Ngọc dẫn nàng tới chỗ ngồi. Thân phận của nàng không tính là quá cao, nhưng cũng không thấp, dù sao Tri Phủ Lâm An ở trong triều đình cũng coi như quan cao. Chỉ là bản thân Tiểu Ngọc không có phong cáo mệnh, cũng không tiện ngồi chủ trì.

Không thể ngồi chủ trì đối với rất nhiều người mà nói có thể là loại tiếc nuối, đối với Tiểu Ngọc mà nói là gãi đúng chỗ ngứa. Tốt nhất là nhét mình vào trong góc, không ai để ý tới thì càng tốt, như vậy nàng cũng không cần xã giao với người khác.

“Tống phu nhân, mời ngồi!” Tỳ nữ kéo ghế ra, để Tiểu Ngọc ngồi xuống. Tiểu Ngọc mỉm cười, hành lễ với các vị quan phu đang ngồi xung quanh, lúc đang muốn ngồi xuống, chợt động tác cứng đờ ——

Kim Diệu Liên, đang ngồi ở bàn yến hội này của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.