Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 178: Dự yến hội




Sáng sớm hôm sau, bọn hạ nhân của nhà Tri Phủ Lâm An Tống Tiềm đại nhân đều thấy được một cảnh tượng kỳ quái….

Phu nhân kính yêu của bọn họ lại bước đi với một loại dáng vẻ rất kì quái, lọai dáng vẻ này hơi giống con cua lại hơi giống con vịt, tóm lại là kì quái không nói nên lời. Dĩ nhiên, trong suy nghĩ của bọn hạ nhân thì danh tiếng của phu nhân rất cao, sẽ không có ai dám thảo luận dáng đi của phu nhân. Nhưng thật là quá kỳ lạ rồi....

Cái đó của Tiểu Ngọc đau!

Tối hôm qua lúc Tống Tiềm “Tức giận”, nàng đành phải kể chi tiết. Nghe thấy việc làm của lão bà bảo bối, thật sự là Tống Tiềm vừa bực mình vừa buồn cười! Nào có phu nhân quan viên bướng bỉnh như vậy? Hơn nữa, Thủy Thanh Vân bị đánh thì nên nói với mình, để mình âm thầm đi thăm dò vụ án rõ ràng sau đó chấp pháp công bằng mới đúng, lại dám lén lút đi “Giải quyết”?

Nhưng mà nghĩ đến ở đây còn có một trưởng công chúa Tiễn Vân Châu còn không đáng tin hơn so với Tiểu Ngọc, Tống Tiềm cũng đau đầu thay Tằng Mậu. Công chúa đi dạo thanh lâu, còn bị người ta vây đánh? Đây là chuyện gì vậy... Cố Ái Sinh cũng lợi hại, một mệnh quan triều đình tỏ ra rất dũng cảm đánh nhau như phường ngoài chợ...

Tống Tiềm cảm thấy kể từ sau khi Tiểu Ngọc xuất hiện, có chuyện gì bên cạnh mình cũng không thể dùng lẽ thường để cân nhắc.

Lão bà này không thể quá cưng chiều!

Cho nên lòng dạ Tống Tiềm trở nên độc ác, thi hành “Gia pháp”, hung hăng —— đánh Tiểu Ngọc một trận.

Tối hôm qua Tiểu Ngọc đau muốn kêu nhưng lại không dám kêu, phu quân đúng là lòng dạ độc ác, mắng nàng coi như xong đi còn đánh nàng nữa? Nàng sống hai đời, còn chưa chịu nỗi đau khổ như thế này đâu đấy! Gia bạo, đây là gia bạo trắng trợn mà!

Tối hôm qua nàng nằm úp sấp trên giường ngủ, sáng sớm lúc tỉnh lại gối đầu còn âm ẩm luôn đây này. Bây giờ mỗi một bước đi đều đau muốn chết, giống như Tiểu Mỹ Nhân Ngư vừa mới đổi chân. Ghét hắn, hôm nay phải chiến tranh lạnh với hắn!

Cho nên hôm nay lúc Tống Tiềm ra ngoài, Tiểu Ngọc cũng không thèm nhìn hắn, trái lại tự cho con trai bú sữa. Tống đại lão gia không phải là Bao Công tái thế thiết diện vô tư sao, tự mình chơi đi, bản cô nương tức giận, không theo ngươi chơi!

Thật ra thì trong lòng Tống Tiềm cũng âm thầm hối hận, có phải tối hôm qua dùng quá sức rồi không?

Thường ngày Tiểu Ngọc không đứng đắn dính hắn, hôm nay quan tâm cũng không để ý đến hắn, nói chuyện với nàng cũng không trả lời. Cũng không phải là hoàn toàn không trả lời, nói với nàng: “Ta đi đây.”, thì nàng nói với con trai: “Minh nhi, phụ thân nhẫn tâm của con phải ra ngoài, mẫu thân chơi với con có được không? Chúng ta không cần để ý cái tên xấu xa kia!”

Người xấu? Hắn là người xấu...

Được rồi, hắn thừa nhận hắn không nên ra tay đánh nàng, nhưng Tống Tiềm sợ lại không ràng buộc nàng một chút, nàng làm ra chuyện càng quá giới hạn thì khó mà kết thúc. Ngược lại bây giờ thành hắn không đúng...

Cả ngày, lúc Tống Tiềm làm việc cũng không yên lòng, với hắn mà nói là tình huống rất ít thấy, chủ yếu trăm năm gặp một lần.

Ài, muốn trừng phạt lão bà, kết quả không phải là tự xử phạt mình sao? Trở về xin lỗi thật tốt với lão bà thôi...

Tiểu Ngọc cũng không định tha thứ Tống Tiềm nhanh như vậy.

Gia bạo! Mặc dù nói hai năm nay gia bạo là bình thường, không phải khắp nơi đang tuyên truyền cái gì mà “Trượng phu là trời, thê tử là đất” sao? Chỉ là nàng còn lâu mới cổ vũ cho Tống Tiềm thứ khí thế này, nếu không về sau hắn hở ra là lấy “Gia pháp” ra, vậy cái mông nhỏ của mình... Không được không được!

Cho nên vào lúc ăn cơm chiều, nàng vẫn coi như không thấy Tống Tiềm như cũ, coi như trước mắt không có người này. Tống Tiềm nhiều lần bắt chuyện với nàng, nàng không phải làm bộ cho con trai ăn không trả lời, chính là đơn giản “Hừ” một tiếng, đưa ánh mắt rất xem thường cho hắn.

Bây giờ ngồi trên ghế nàng vẫn còn đau đấy! Sao hắn lại nỡ ra tay nặng như vậy? Như lúc con trai khóc rống, nàng cũng không nỡ đánh con trai. Bị cảm giác nóng rát trên mông nhắc nhở, Tiểu Ngọc kiên quyết không để ý tới Tống Tiềm.

Ăn cơm xong, Tiểu Ngọc trực tiếp ôm con trai về phòng. Bọn hạ nhân đều nhìn ra tình huống hôm nay không đúng, một đám thành im miệng như hồ lô, cẩn thận làm chuyện mình nên làm, đến cả chủ nhân cũng không dám nhìn. Không khí trong nhà căng thẳng muốn chết, ai cũng không dám đi chọc vào tổ ong vò vẽ này. Mọi người đều biết —— phu nhân nóng nảy giận dỗi rồi!

“Tiểu Ngọc.... Ai, Tiểu Ngọc, đừng đóng cửa!”

Tống Tiềm đi như chạy đuổi theo Tiểu Ngọc về phòng, mới mặc kệ hạ nhân chung quanh lén nhìn —— trên thực tế, không ai dám lén nhìn. Tất cả mọi người đều tự giác làm người mù người điếc, chạy trốn còn nhanh hơn Tống Tiềm.

“Rầm!”

Cửa phòng vẫn bị Tiểu Ngọc mạnh mẽ đóng lại.

Tiểu Ngọc nhớ đời sau trên Internet truyền một bài viết như vậy ——《vợ chồng gây gổ có gì tốt?》

Thích hợp nhất là đừng đụng đến gối đầu và dép lê, lực công kích của cái trước không mạnh tạo thành tổn thương không lớn với đối phương, tỷ lệ hòa thuận tăng nhanh. Cái sau thì có thể tiện tay ném đi, lại còn có thể ném trúng mục tiêu một cách dễ dàng. Ngoại trừ hai thứ vũ khí tất nhiên này, sập cửa cũng là lựa chọn rất tốt, có thể biểu đạt đúng mức tức giận và khí thế của người sập cửa.

Nàng sập cửa cũng có kiến thức đại học trong đó nữa, ha ha, Thiên Thành lão công à, chàng muốn phạt ta còn thiếu chút trình độ đó......

Lỗ mũi Tống Tiềm suýt nữa thì bị cửa kẹp chặt, dọa ra mồ hôi lạnh trên trán. Có điều hắn lau mồ hôi trên trán, vẫn thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra ——

Bên giường, Tiểu Ngọc đang ôm con trai cho bú sữa. Minh nhi uống sữa no, tay chân nhỏ bé rất có tinh thần đá lung tung đạp loạn, Tống Tiềm nhìn thấy lòng thương yêu nổi lên, vội tới muốn ôm con trai.

Tiểu Ngọc liếc hắn một cái, nhưng mà không ngăn động tác Tống Tiềm ôm con trai.

Mọi việc phải có chừng có mực. Trước mặt mọi người không để ý tới hắn, lại sập cửa vào hắn, ầm ĩ tiếp thì không còn ý nghĩa nữa. Người phụ nữ thông minh là người phụ nữ biết gây khó dễ có chừng mực, chuyển biến tốt thì nên tiếp nhận, tránh cho người đàn ông của mình bị bức ra ngoài, đến lúc đó khóc cũng không có chỗ khóc.

“Ha ha ha......” Minh Nhi bị phụ thân gãi bụng nhỏ, cười vui sướng. Tống Tiềm nhìn con trai châu báu của mình, không ngờ nhớ tới chuyện Tiểu Ngọc lớn bụng vẫn bôn ba vạn dặm đi tìm mình, lại nhớ nàng một mình sanh con trai ở nơi tha hương, trong lúc không biết đã trải qua bao nhiêu chua xót. Dựa vào một điểm này, mình cũng nên nhường nàng...... Tối hôm qua ra tay cũng quá nặng rồi!

“Tiểu Ngọc...... Còn giận ta hả?”

Tống Tiềm ôm con trai ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc cũng không hừ hắn, rất uất ức nói: “Người ta đau.”

“Thật à? Bôi thuốc chưa?” Tống Tiềm thật lo lắng, cũng không phải là giả vờ.

Tiểu Ngọc uất ức hơn: “Chàng cũng không nhìn một chút là chỗ nào, tìm ai bôi thuốc cho ta đây. Nói ra, mặt của ta cũng mất sạch luôn rồi! Chàng xem dáng đi hôm nay của ta như thế nào?”

“Là ta không tốt, đều là ta không tốt......” Tống Tiềm nắm tay Tiểu Ngọc: “Ta quá sốt ruột thôi, đừng tức giận ta được không?”

Tiểu Ngọc biết chuyện này, thật ra là do mình sai trước. Bây giờ Tống Tiềm đã đưa bậc thang đến, nàng nghĩ, nên thuận dốc mà xuống thôi.

“Không giận, bị chọc tức không có sữa, con trai sẽ chịu đói đấy.” Tiểu Ngọc ôm con tới đây, chọc con trai cười: “Chàng xem một chút Minh Nhi đáng yêu không này? Lông mày giống như chàng!”

Tống Tiềm thấy lão bà đang tức giận lại tan đi nhanh như vậy, thật là mừng rỡ rất nhiều cố gắng nịnh nọt lão bà: “Chỗ nào chứ? Giống nàng mà, giống nàng mới dễ nhìn. Giống ta không đẹp.”

“Giống chàng đương nhiên không tốt, đánh lão bà mà có gì tốt chứ? Rất anh hùng à?” Tiểu Ngọc không mặn không nhạt chế nhạo một câu làm Tống Tiềm nhất thời lúng túng.

“Xì!” Tiểu Ngọc thấy bộ dạng này của Tống Tiềm, thật là tức giận gì cũng không còn. Nàng đưa tay nhéo mũi của Tống Tiềm: “Đại lão gia, chàng ở bên ngoài bận bịu cả ngày rồi, mau tắm rửa đi! Ta gọi Tiểu Khánh đi chuẩn bị.”

Tống Tiềm “Ừ” một tiếng, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện. Hiện giờ lão bà không tức giận, vậy thì dễ làm rồi.

Thì ra là có vị quan lớn địa vị hiển hách vì chuyện quản lý trường học, muốn mở một gia yến vào buổi tối, sau giờ ngọ còn đặc biệt phái người đến quan nha đưa tặng hộp quà cho Tống Tiềm. Loại yến hội (tiệc) lớn này nhất định phải mang nội quyến* dự, Tiểu Ngọc làm Tống phu nhân tất nhiên phải đi dự.

*nội quyến: cách gọi của người chồng với vợ

“Yến hội à......”

Tiểu Ngọc gặp khó khăn. “Thiên Thành, chuyện lễ nghi, ta không hiểu. Sẽ làm chàng mất mặt không?”

Thật xấu hổ, làm quan phu nhân hơn một năm, ra ngoài dự bữa yến hội cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tiểu Ngọc cũng nghĩ tới tiếp tục như vậy không phải là cách, phải học lễ nghi quan lại mới được. Nhưng nhiều chuyện dồn dập tới, vẫn không có chút thời gian học tập. Hiện giờ đột nhiên nàng phải tham gia bữa yến hội, cũng làm khó nàng rồi!

Tống Tiềm biết “Xuất thân” của Tiểu Ngọc, nàng không hiểu lễ nghi là chuyện rất bình thường. Tạm thời biết đến đâu tìm ai dạy đây?

“Thôi, ngày mai ta vào cung cầu kiến hoàng hậu, hỏi ý kiến của nàng ấy thôi. Tốt nhất mượn nữ quan của hoàng hậu nương nương học một ít, thì càng tốt!” Tiểu Ngọc có thể nghĩ tới viện binh, trực tiếp nhất chính là khuê mật hoàng hậu Chu Gia Nhi rồi.

Tống Tiềm gật đầu đồng ý ý kiến của Tiểu Ngọc, tìm hoàng hậu đúng là phương pháp tốt nhất.

Tiểu Ngọc hỏi “Đây là vị đại quan nào mời khách?”

Tống Tiềm kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe, biết nàng hỏi cái này là muốn chuẩn bị chu đáo hơn. Vị chủ nhân này là Tư Dương Bá Dương công, là vị hôn phu của em gái Tiễn vương, địa vị rất tôn quý, chỉ là không có thực quyền gì ở trong triều, phong tước chỉ là hư hàm —— Kiểm giáo Kim Ngô thượng tướng quân, thêm trấn hải quân Tiết độ sứ, Minh Châu thừa Tuyên sứ, Ôn châu Quan Sát Sứ, Tuyên Châu Thứ Sử, Mã Quân phó đô chỉ huy sứ, Chính Nghị đại phu, thái tử Hữu Dụ Đức, Khai Quốc Bá......Một chuỗi danh hàm lớn khiến Tiểu Ngọc trở nên đau đầu, sao một người có thể mang nhiều danh hiệu như vậy, cũng không liên quan đến làm việc?

Nhờ có địa vị đáng tôn sùng của Dương Công, không nghi ngờ chút nào. Theo Tống Tiềm từng nói, số lượng tân khách ở yến hội này hơn hai trăm người, nữ quyến thì số lượng trên trăm. Nghĩ đến có một trăm ánh mắt nhìn mình, Tiểu Ngọc lập tức nổi lên tầng tầng da gà......

Trăm ngàn vạn lần không thể khiến Thiên Thành mất thể diện được!

Tiểu Ngọc thầm hạ quyết tâm, hừ, không phải là lễ nghi xã giao sao? Ta được nhận giáo dục tri thức cao đẳng, chắc là sẽ không bị lễ nghi nho nhỏ làm khó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.