Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 167: Trời giáng cứu tinh




“Ban nãy Tiểu Khánh nói, hắn đi theo ở phía sau có nghe thấy tiếng gậy gỗ, chứng minh Thiên Thành mới vừa vào ngõ nhỏ liền gặp phải tập kích. Cái này có phải là quá nhanh không? Càng đúng lúc một cách kỳ lạ đó là, vừa vào đầu ngõ thì gậy gỗ đã vung lên?”

Nghe Tiểu Ngọc phân tích như vậy, tất cả mọi người đồng loạt trầm tư.

”Tất cả những điều này kết hợp lại với nhau, thực sự cũng chỉ có thể hình dung bằng một chữ, quả chính là —— đúng dịp. Rõ ràng có chỗ sơ hở. Tên ăn trộm kia không lấy đi hà bao trên tay Thiên Thành!” Thì Quý Phong thuận theo lời của Tiểu Ngọc nói tiếp, nói ra điểm mà hắn chú ý nhất. Mục đích của những tên trộm thông thường chẳng phải là tiền tài vật chất hay sao? Vì sao sau khi đánh ngã Tống Tiềm lại không lấy hà bao?

Tiểu Ngọc nghe Thì Quý Phong nói vậy liền bổ sung một câu khiến hắn không nhịn được mà kinh ngạc.

”Quý Phong, lời ngươi nói không sai. Thế nhưng có điểm sơ sót... Ta cho rằng hung thủ không chỉ có một người!”

”Không chỉ một người?”

Mọi người đồng loạt kinh hô thành tiếng. Tiểu Khánh nhịn không được phản bác: “Nhưng mà, phu nhân, khi đó thực sự chỉ có một hán tử a... “

Tiểu Ngọc không chút hoang mang nói: “Người đi đường va chạm vào Thiên Thành đương nhiên là chỉ có một. Nhưng mà đồng bọn của hắn, đã sắp xếp sẵn mọi thứ, tay cầm gậy gỗ đứng trong ngõ chờ Thiên Thành tới. Các ngươi suy nghĩ một chút, Thiên Thành là một đại nam nhân khỏe mạnh lại dễ dàng bị người khác một gậy đánh ngã như vậy sao?”

Nàng suy đoán, chắc là sau khi vào ngõ nhỏ tên trộm thứ nhất cố ý dừng bước, dẫn dắt Tống Tiềm đi tới giành lại hà bao của huynh ấy trong tay hắn. Lúc này đồng bọn ẩn nấp trong chỗ tối mới vung gậy gỗ trong tay lên....

Nếu như Thiên Thành không đuổi theo muốn lấy lại cái hà bao kia thì tốt rồi!

Thì Quý Phong đã đi xem qua hiện trường. Hồi tưởng lại vết chân lộn xộn trên mặt đất, cảm thấy khả năng mọi việc diễn ra giống như Tiểu Ngọc dự đoán là rất cao.

Đây hết thảy là tập kích có mưu tính từ trước!

”Rốt cuộc là ai muốn giết Thiên Thành?” Thích Thăng nằm vật xuống, máu trong người đã nóng lên, hiện tại hắn thật chỉ muốn biết hung phạm là ai để đi tìm người nọ tính sổ!

Hắn lặn lội đường xa trăm cay nghìn đắng tìm ra Tống Tiềm từ trong khe núi, lại để cho cái thứ trộm cắp này đánh Tống Tiềm trọng thương dễ dàng như vậy, trong lòng tức giận cũng có thể hiểu.

Đôi lông mày của Tiểu Ngọc nhíu lại: “Đây cũng là một vấn đề khác ta vẫn luôn suy nghĩ… Có lẽ bọn họ không nghĩ tới việc muốn giết chết Thiên Thành, chỉ là muốn đả thương huynh ấy mà thôi. Nhưng nhất thời lại lỡ tay, đánh một cú quá nặng...Chắc là như vậy.”

Mọi người kinh ngạc, dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ Tiểu Ngọc giải thích: “Nếu thực sự muốn giết Thiên Thành, bọn chúng nên dùng vũ khí sắc bén mà công kích huynh ấy mới đúng, thí dụ như các loại đao kiếm chủy thủ...Thế nhưng thứ bọn chúng dùng lại là gậy gỗ. Gậy gỗ mang theo rất nặng, đồng thời dễ bị người phát hiện, quả thật không phải là thứ mà người tập kích nên chọn... Chủy thủ sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Nàng dừng một chút, tổng kết lại: “Vì vậy lần này họ tìm Thiên Thành gây phiền toái, chắc hẳn là muốn cảnh cáo Thiên Thành một chút. Gần đây huynh ấy có đắc tội với người nào.... Đáng tiếc ta không ở bên cạnh huynh ấy, không có….”

Thì Quý Phong bỗng nhiên xen vào nói: “Có một người nhất định biết.”

”Ai?”

Tiểu Ngọc tò mò nhìn về phía Thì Bàn Trướng.

”Tri Phủ thành Lâm An, Hoàng Lễ Thư!”

Tìm người khởi xướng tính sổ, trước mắt nói cho cùng không phải chuyện quan trọng nhất.Tống Tiềm vẫn hôn mê bất tỉnh, hắn đã hôn mê tròn hai ngày rồi.

Trong hai ngày này, toàn dựa vào Thích Thăng, Thì Bàn Trướng, Tần Xuân Nhạn thay phiên truyền chân khí vào thân thể hắn, lại dùng châm cứu cố định mệnh môn mới giữ được một chút hi vọng sống, mới không tắt thở. Nhưng có thể kéo dài bao lâu đây?

Ngay cả tổ phụ Thích Thăng là Thích Tổ Thân cũng được mời tới. Lão nhân gia Thích Tổ Thân đắm chìm trong y đạo hơn mười năm, đã từng chữa trị vô số những người bệnh tưởng chừng như không thể sống nổi nhưng đụng tới tình huống của Tống Tiềm, cũng chỉ có thể lắc đầu than thở.

”Chỉ có một cách là lấy máu!” Cuối cùng Thích Tổ Thân nói ra những lời này. Đây cũng là kết luận lúc đầu Tần Xuân Nhạn và Thích Thăng cùng nhau đưa ra. Trong đầu Tống Tiềm có máu tụ, nếu không tan ra, thì hắn không thể tỉnh lại.

Ở thời đại này không có máy hô hấp (máy thở oxi), một người hôn mê đúng là không chống đỡ được bao lâu, làm sao Tiểu Ngọc lại không biết?

Thích Thăng buôn bán dược liệu, nguồn cung cấp phong phú. Hắn dùng nhân sâm trăm tuổi sắc thành thuốc nước, rót cho Tống Tiềm uống.Cổ nhân đã từng dạy canh sâm có thể giữ lại tính mạng, Tiểu Ngọc cũng có nghe qua. Nàng rất cảm kích tấm lòng của Thích Thăng, thế nhưng canh sâm cũng chỉ có tác dụng tạm thời. Nếu vấn đề mấu chốt nhất không thể giải quyết, có nhiều canh sâm hơn nữa cũng không cứu được tính mạng của Tống Tiềm.

Tằng Mậu hiện đang đảm nhiệm hộ vệ trưởng trong cung, thay mặt Gia Nhi ở trong thâm cung có tới thăm qua Tống Tiềm một lần, cũng đưa tới một cây nhân sâm trân quý từ trong cung. Tiểu Ngọc yên lặng nhận lấy sự quan tâm của Hạ Gia Nhi, nếu như Tống Tiềm không gặp phải chuyện này, lúc này nàng cũng có thể ôm Minh Nhi vào cung gặp mặt Gia Nhi rồi....

Huệ Nương đã mời cho Minh Nhi một bà vú, bây giờ Tiểu Ngọc cũng không có tinh lực xử lý chuyện vụn vặt của Minh Nhi, tuy rằng rất không tình nguyện, cũng chỉ có thể tạm thời để cho người hầu làm thôi. Mỗi ngày nàng đều xoa bóp thân thể cho Tống Tiềm ba, bốn lần, Huệ Nương khuyên nàng không nên khổ cực như vậy, nàng lại nói: “Bệnh nhân nằm trên giường thời gian dài cần phải xoa bóp thật tốt mới được, nếu không thì lâu dài sẽ bị hoại tử... Ta cũng không muốn khi Thiên Thành tỉnh, vết thương trên thân thể lại sinh mủ, huynh ấy sẽ khổ sở....”

Huệ Nương nghe Tiểu Ngọc nói như vậy, trong lòng chua xót không ngớt, cũng không tiếp tục ngăn cản phu nhân nữa.

Lão gia còn có thể tỉnh lại sao? Ngay cả Thích đại phu và Xuân Nhạn cô nương đều không có biện pháp nào...

Đêm đến, Tiểu Ngọc lại bưng một chậu nước ấm tới, tỉ mỉ lau từng chỗ một trên khắp người Tống Tiềm. Nàng dùng chiếc khăn mềm mịn thấm ướt nước rồi vắt khô, từng chút từng chút một lau ngón tay của Tống Tiềm. Ngón tay của phu quân nàng thật thon dài, chỗ cầm bút có một nốt sần rõ ràng. Nhất định là do mỗi ngày huynh ấy đều làm thơ luyện chữ.

Tiểu Ngọc nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia, chóp mũi chua xót, rốt cục không nhịn được mà rơi lệ.

Thiên Thành, chàng nhất định phải chịu đựng, bởi vì ta sắp không chịu đựng nổi nữa rồi...

Nước mắt của nàng một giọt, hai giọt, rơi vào trong bàn tay Tống Tiềm, tràn ra một đóa lại một lại một đóa hoa lệ.

Mà khuôn mặt của Tống Tiềm từ đầu đến cuối vẫn an bình không gì sánh được, không có một chút dấu hiệu muốn tỉnh lại nào.

Nàng vùi đầu khóc một trận, cuối cùng chỉ cố nén đứng dậy, cầm lấy chậu gỗ định đi ra khỏi phòng ngủ.

Bỗng nhiên nàng nhìn thấy dưới gối Tống Tiềm lộ ra một miếng vải gấm màu hồng bèn buông chậu gỗ, đưa tay cầm lấy miếng vải gấm màu hồng kia rút ra nhìn, hóa ra là hà bao ( hà bao) của huynh ấy.

Huynh ấy là vì cái hà bao này mà gặp chuyện không may...

Kỳ quái, ngày thường Tống Tiềm cũng không phải người quan tâm đến vật ngoài thân. Tại sao lại vì một cái hà bao bị trộm mà khẩn trương như vậy, nhất định phải đuổi kịp kẻ cắp kia?

Tiểu Ngọc mở hà bao ra nhìn, đồ vật bên trong cũng rất bình thường, cũng chỉ có chút tiền vụn vặt và vài tờ chi phiếu, một cái khăn tay, còn có....Tờ giấy nhỏ này là cái gì?

Nàng lấy trang giấy mở ra nhìn kỹ, lại là hai câu thơ do chính mình tiện tay viết nguệch ngoạc: “Đắc thành bỉ mục hà từ tử, cố nhân uyên ương bất tiện tiên.” – “Được thành như mắt từ nào mất. Thà làm uyên ương chẳng làm tiên”

Bản thân nàng cũng không nhớ nổi là mình đã viết hai câu này lúc nào, dường như kẹp vào chỗ nào đó ở trong sách này, Thiên Thành chính là vì một tờ giấy rách...

Nước mắt vừa ngừng, lập tức hóa thành mưa lã chã rơi xuống.

Thiên Thành...

Tiểu Ngọc đang khóc thương tâm, đột nhiên bên ngoài có một trận náo động, chợt nghe thấy giọng nói của Thích Thăng đang kêu: “Tống gia, Tống gia!”

Tiểu Ngọc cuống quít lau mặt đi ra ngoài nghênh đón, Thích Thăng cũng không chú ý cấp bậc lễ nghĩa thoáng cái xông vào, đi theo phía sau hắn còn có tiểu hỏa điếm Điền Tiểu Bảo, còn có…

Một người trung niên dễ nhìn có vẻ ngoài giống Thích Thăng đến năm phần ung dung đi vào sương phòng, căn phòng vốn rất rộng rãi thoáng cái trở nên chật chội.

Thích Thăng thấy hai mắt Tiểu Ngọc hồng hồng, dễ nhận thấy là mới vừa khóc, trái lại lập tức lúng túng. Tiểu Ngọc cũng hiểu được Thích Thăng vội vội vàng vàng xông tới tất có nguyên nhân, nhưng lại dẫn theo một người khác đến đây, chẳng lẽ là một đại phu tốt?

”Thích Chi Vấn huynh, vị này chính là?” Tiểu Ngọc nhìn về phía người trung niên kia, người nọ tiêu sái cười, tự mình giới thiệu: “Tống phu nhân, tại hạ Thích Phong, là phụ thân của Chi Vấn.”

”À…Hóa ra là trưởng bối! Xin thứ cho Tiểu Ngọc nóng lòng vô lễ, không thể xuất môn đón chào, thật là xin lỗi.” Tiểu Ngọc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vị này lại chính là danh y Thích Phong thích du lịch khắp nơi trong miệng Thích Thăng. Thích Thăng tôn sùng y thuật của phụ thân mình, cho rằng y thuật của phụ thân còn hơn cả tổ phụ. Điều này có phải đại biểu Thiên Thành sắp được cứu rồi không?

”Nghe Chi Vấn nói Tống đại nhân bị thương nghiêm trọng, nhờ ta qua đây xem một chút. Y thuật của ta nông cạn, bất quá cũng có thể có chút ý kiến, hãy để cho ta nhìn kỹ hẵng nói.” Thích Phong không hổ là danh y, lời nói mặc dù khiêm tốn, nhưng lại lộ ra một tia tự tin khí khái. Tiểu Ngọc vội vã đưa Thích Phong tới trước giường, mời Thích Phong quan sát Tống Tiềm một cách tỉ mỉ.

”A.... Nhìn như vậy, Chi Vấn chuẩn đoán bệnh không sai, thật sự là trong đầu bị tụ máu bầm.”Thích Phong gật đầu.

Tiểu Ngọc vô cùng gấp gáp, biết rõ vô lễ cũng chỉ đành hỏi tới: “Xin hỏi huynh ấy còn có thể cứu không? Có phải là phải lấy máu không?”

”Lấy máu quá nguy hiểm... Ta ngược lại có một biện pháp, chỉ là không dám tùy tiện dùng thử.” Thích Phong ngạo khí là ngạo khí, thế nhưng thân là thầy thuốc, ông cũng có tâm tính nghiêm cẩn. Làm thầy thuốc kiêng kị nhất là khoe khoang khoác lác ăn nói lung tung, Tiểu Ngọc nhìn thấy Thích Phong cẩn thận trái lại cũng tăng thêm vài phần kính nể.

Nghĩ tới Tống Tiềm hiện tại cửu tử nhất sinh, cho dù biện pháp của Thích Phong có chút mạo hiểm, cũng đáng giá thử một lần!

”Thích đại thúc, liền nhờ người rồi!”Tiểu Ngọc khẽ cắn môi, hạ quyết tâm.

Thích Phong cũng không nhiều lời, nói với Tiểu Ngọc muốn hai chậu nước nóng và khăn mặt sạch sẽ. Ban nãy Huệ Nương cũng tiến vào, vừa nghe Thích Phong phân phó, vội vàng đi làm.

Thích Phong để Thích Thăng đỡ Tống Tiềm dậy, hắn nhìn kim châm trên người Tống Tiềm, vừa muốn mở miệng, Tiểu Ngọc vội vàng cho biết là Tần Xuân Nhạn châm lên.

”Kim châm cứu Tần gia....” Trong mắt Thích Phong lóe lên một tia sáng lạ thường, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.

”Tống phu nhân, chờ sau khi người hầu quý phủ đưa nước nóng đến, các ngươi có thể tránh đi một lúc hay không? Chữa bệnh cho bệnh nhân có người khác ở bên cạnh, e rằng....” Thích Phong nói nửa câu, Tiểu Ngọc đã rõ ý. Quả thật, nếu như muốn làm giải phẫu gì gì đó, có người nhà ở bên cạnh nhìn chòng chọc, bác sĩ cũng khó làm tốt trình độ. Cho nên mặc dù vô cùng không muốn, Tiểu Ngọc vẫn dẫn người hầu trong nhà thối lui khỏi sương phòng.

Sau khi rút kim châm trên người Tống Tiềm ra, Thích Phong đỡ lấy đầu Tống Tiềm, nhắm hai mắt lại chậm rãi tìm kiếm, sau một hồi lâu nói ra một câu: “Là nơi này!”

Thích Thăng khẩn trương nhìn động tác của phụ thân, Thích Phong bất thình lình vươn hai ngón tay hung hăng đâm một cái vào chỗ ấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.