Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 166: Nhìn rõ cục diện




Đại tiểu thư Tôn gia là vợ chính thức của Cao Điển - người tham gia vào câu chuyện này. Cao Điển xuất thân từ danh gia vọng tộc, đồng thời cũng là Thám Hoa của khoa thi năm đó, được đại địa chủ Tôn Gia “ Dưới bảng bắt tế” chọn làm con rể. Lúc đó, Tôn gia dồn hết tất cả, dùng không biết bao nhiêu đồ cưới mới có thể định được hôn sự với vị Thám Hoa này, không những thế còn tốn rất nhiều tiền để thu xếp con đường làm quan cho hắn. Quả nhiên Cao Điển không cô phụ tâm huyết của bố mẹ vợ, một đường thăng quan tiến chức, leo lên được đến chức Tham chính này.

***“ Dưới bảng bắt tế”: Đây là một loại hôn nhân văn hóa dưới thời Tống, các nhà phú hào sẽ dựa vào danh sách thi đậu mà tranh nhau chọn các sĩ tử làm con rể của mình.

Lúc bấy giờ Tham chính là chức quan đứng đầu trong triều đình, cùng với Bình Chương Sự, Xu Mật Sứ, phó sứ Xu Mật cùng nhau xưng là “Tể tướng“. Do có thân thích giữ chức vụ cao như vậy nên người nhà Tôn gia cũng vênh vênh váo váo, vô cùng cao ngạo. Gia chủ đương nhiệm hiện giờ là Tôn Vọng cũng là em trai của Tham chính phu nhân, có sự chiếu cố của tỷ phu, ở trong thành Lâm An tuy không nói có thể hành động ngang tàng nhưng ít nhất cũng có hiếm người dám chọc vào.

Thật không ngờ tên quan Thông Phán nhỏ bé kia lại không chịu nể mặt, muốn bọn họ phải nhả miếng thịt đã dâng đến miệng?

Tống Tiềm cũng không tính đối chọi với Tôn gia, cách xử trí của hắn tương đối khéo léo.

Trong chốn quan trường, ai mà không hiểu được đạo lý mượn lực đánh lực chứ. Hắn đã chỉ rõ đối phương thật sự là người nhà của Ngô thái hậu, kín đáo nói với Tôn Vọng rằng nếu tiếp tục tranh cãi nữa thì không ai có lợi cả.

Nhưng nghe vào tai của Tôn Vọng đã ngang ngược nhiều năm thì lại trở thành Tôn gia của hắn không sánh bằng Ngô gia.

Nếu không, tên quan nhỏ này sao không khuyên Ngô gia buông tay mà lại tới thuyết phục Tôn Vọng hắn? Tôn Vọng cũng không nghĩ là mình đuối lí trước- Tôn Vọng vốn cảm thấy mình không sai, bản thân mình muốn mua chứ không phải muốn cướp, thế tại sao lại không để hắn mua?

Tống Tiềm vừa đi, Tôn Vọng liền chạy ngay tới trước mặt tỷ tỷ mình - Cao phu nhân bẩm báo.

Cao phu nhân nghe thấy có điểm khác thường, nhưng khi nghe đến tên Tống Tiềm liền nổi trận lôi đình.

Nhắc tới lại nhớ lúc đó Tống Tiềm tham gia khoa cử thi đình thì kết làm Lương Tử. Cao Ðiển vốn đã thông đồng với Lễ Bộ Thị Lang Kim Trung muốn cho con trai Cao Trung của mình đứng đầu Tam Giáp, đây nói ra chính là “ Phụ anh hùng, nhi hảo hán” (*) dĩ nhiên rất đắc ý rồi? Nhưng ba người Tống Tiềm, Cố Ái Sinh, Thì Quý Phong lại xen vào, mạnh mẽ đoạt đi danh tiếng của con trai mình.

(*) “Phụ anh hùng nhi hảo hán” ý nói cha là anh hùng thì con nhất định cũng sẽ tốt như thế. Kiểu như câu “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”.

Cha của Cố Ái Sinh và Thì Quý Phong cùng làm quan dưới triều, mặc dù không thường xuyên qua lại nhưng bại bởi con em quan lại Cao Điển cũng không cảm thấy quá mất mặt. Tên Tống Tiềm này bất quá chỉ là tri huyện, hơn nữa cha mẹ đều mất, họ hàng thân thuộc lụn bại, thân thế như vậy cũng đến cạnh tranh với con của mình, hơn nữa còn lọt vào mắt của Hoàng thượng và được khâm định làm Trạng Nguyên!

Cao Điểm và vợ đã dùng rất nhiều thời gian mới làm Ái Chi yên lòng, phải biết rằng người vốn dĩ cưỡi ngựa diễu hành nở mày nở mặt phải là hắn! Hắn mất rất nhiều tâm ý sắp xếp chức quan béo bở này cho nhi tử, nhi tử mới chịu yên ổn lại. Mà lúc biết Tống Tiềm tự quyết định cưới tì nữ làm vợ, Cao Điển giậu đổ bìm leo, nếu không hoàng thượng Triệu Cấu lúc đó cũng sẽ không cách chức Tống Tiềm rồi điều hắn đến nơi xa xôi kia. Nói cho cùng vẫn là vì trọng thần của triều đình mà thỏa hiệp.

Bây giờ Tống Tiềm lại không thức thời mà đến quấy rầy người nhà mình, trong lòng Cao phu nhân thầm hận, giao phó với đệ đệ:“ Con người này, tỷ phu của đệ cũng không vừa mắt, đệ không cần khách khí với hắn!”

Tôn Vọng được sự ủng hộ của tỷ tỷ lại càng không chút kiêng kỵ. Hắn nghĩ thầm cho tên quan bé tẹo Tống Tiềm này nếm chút gian khổ cũng tốt, tránh cho hắn không biết trời cao đất rộng là gì. Cũng nhân cơ hội này bày tỏ sự uy nghiêm của Tôn gia, để bọn người Ngô gia kia ngoan ngoãn đưa mảnh đất kia ra!

Những tin tức này đương nhiên người của Tống phủ không biết. Những gì bọn họ biết bất quá chỉ là việc Tống Tiềm bị tập kích.

Hôm sự việc xảy ra, Tống Tiềm cũng giống như mọi ngày rời nha môn trở về nhà. Hắn bất quá chỉ là một Thông Phán nho nhỏ, đi đâu cũng không có cảnh vệ theo bảo vệ, cứ như vậy mang theo thư đồng Tiểu Khánh của mình thản nhiên đi trên đường.

Đột nhiên Tống Tiềm bị một người lôi thôi lếch thếch hung hăng va vào người. Dáng người Tống Tiềm cũng không tính là nhỏ gầy, người nọ đụng trúng rất mạnh nhưng hắn chỉ lảo đảo một tí liền đứng lại. Nhưng vừa sờ bên hông liền phát hiện không thấy hà bao của mình đâu!

Tiểu Khánh kể lại sắc mặt lão gia đại biến, không nói gì liền đuổi theo. Nhưng người kia chạy rất nhanh, lão gia cố gắng đuổi theo cũng khó đuổi kịp. Người kia dùng sức ít đi, chạy càng chậm hơn, thấy người kia quẹo vào hẻm nhỏ, lão gia cũng đi vào theo, ngay sau đó liền nghe thấy “Bụp bụp” như tiếng đập của cây gậy!

Trong lòng Tiểu Khánh dâng lên cảm giác chẳng lành, khi cậu đuổi đến con hẻm nhỏ đó, Tống Tiềm nằm sấp trên mặt đất, phía sau đầu có một vết thương đang không ngừng chảy máu, trên mặt đất còn có một cây gậy nhuốm máu!

”Lão gia vẫn nắm chặt lấy hà bao trong tay, nhưng đã lâm vào hôn mê. Hàng xóm láng giềng đi qua thấy lão gia bị thương, lại nghe con nói là Thông Phán đại nhân nên giúp đỡ con đưa lão gia đến tiệm Thích đại phu.”

Tiểu Khánh khóc thút thít nói, trong lòng tràn đầy áy náy. Nếu như mình cố sức chút nữa, cùng lão gia đuổi theo thì âm mưu của tên trộm đó sẽ không thành công.

Tiểu Ngọc nghe Tiểu Khánh kể lại, đôi mắt xinh đẹp chăm chú, hàng chân mày nhíu lại giống như đang suy nghĩ điều gì.

Tần Xuân Nhạn và Thích Thăng đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ này của nàng, biết là nàng đang nghĩ đến chuyện quan trọng gì. Mỗi khi Tiểu Ngọc suy nghĩ vấn đề quan trọng gì thì đều lộ ra vẻ mặt như vậy, những người quen thân với nàng điều biết điều này.

”Thật kỳ lạ.”

Tiểu Ngọc đi vòng quanh trong sảnh. Tại sao sự việc này nghe qua cảm thấy kỳ lạ đến vậy? Tiểu Khánh nói Tri phủ Lâm An đã phái rất nhiều nha dịch đi cũng không tìm thấy người lôi thôi lếch thếch kia. Hơn nữa theo cách nói của Tri phủ đưa ra chính là tên trộm kia thấy hơi tiền liền nổi máu tham, thấy quần áo Tống Tiềm gọn gàng ngăn nắp liền tiện tay cướp, khi thấy Tống Tiềm đuổi theo thì trong lòng sợ hãi liền quơ lấy cây gậy trên mặt đất đánh Tống Tiềm bất tỉnh rồi bỏ trốn.

”Không đúng, sự việc không đơn giản như vậy!”

Tiểu Ngọc đem tất cả các chi tiết cân đi nhắc lại nhiều lần, bác bỏ đáp án của Tri phủ Lâm An đưa ra.

”Đúng vậy, tôi cũng cho rằng chuyện này không đơn giản.”

Thì Quý Phong đi vào phòng khách. Hắn nhìn Tiểu Ngọc tán dương, nàng đã nghĩ đến mấu chốt của vấn đề là ở đâu rồi?

Tiểu Ngọc gật đầu hành lễ với Thì Quý Phong, giải thích với vẻ mặt nghi hoặc của Tần Xuân Nhạn:“ Chuyện này là một cái bẫy, mục đích chỉ có một, đó là đột kích Thiên Thành!”

”Cái bẫy?”

”Đúng vậy, là một cái bẫy có rất nhiều sơ hở. Người tạo ra cái bẫy này không hề thông minh.” Tiểu Ngọc thở dài, nhưng mà kẻ ngu ngốc này lại thành công rồi.

”Tiểu Khánh, ngươi nói ngươi và lão gia từ nha môn đi ra không bao lâu thì bị tên trộm đụng trúng?” Tiểu Ngọc lại hỏi một lần nữa.

Tiểu Khánh lau nước mắt gật đầu lia lịa:“ Vâng, đi nửa con đường mà thôi.”

”Đây chính là một vấn đề, khoảng cách gần nha môn như vậy mà lại cướp giật, tên trộm không sợ có nha dịch đi ngang qua sao? Hơn nữa từ lúc Thiên Thành rời khỏi nha môn đều đi ở phía sau hai người. Cũng có nghĩa là, tên trộm biết Thiên Thành là ai.”

Thích Thăng lấy làm kinh hãi, nếu như tên trộm kia thật sự biết thân phận của Tống Tiềm, trắng trợn tập kích quan viên là trọng tội!

Tiểu Ngọc tiếp tục nói tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.