Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 2: Say rượu rơi xuống nước




Đối tượng xem mắt hôm nay, chính là sở môi giới hôn nhân sợ nàng lấy lại tiền mà làm qua loa, ngay từ đầu nàng đã không ôm hy vọng gì, không nghĩ tới lại làm người ta thất vọng như vậy. Bác sĩ? Bác sĩ không biết đạo lý ăn cơm đúng giờ sao, hại nàng đói bụng lại phải cùng hắn nói nhảm!

Bác sĩ trẻ chịu khó ngồi nói nguyên một tràng, nội dung Dương Du không để tâm lắm, đơn giản là khoe khoang hắn là người tuổi trẻ tài cao, ám chỉ Dương Du nên nắm bắt cơ hội, chỉ thiếu điều chưa nói:“Ta xem trọng ngươi!” Sau đó đứng dậy chạy đến toilet, xem đi, đây chính là hậu quả uống coca không ăn cơm.

Dương Du cũng rất coi trọng mình, tuy rằng nàng ở chiến trường xem mắt trăm trận trăm bại, nhưng lo ngại khoảng cách từ tuổi của mình đến hàng gái ế cũng không ít, kháng chiến còn dài mà, nàng quyết định không cần nhẫn nại nữa, chính mình gọi cơm ăn đi.

Dương Du đang xếp hàng gọi món ăn, bác sĩ trẻ từ toilet đi ra, thấy nàng đang gọi món thì có chút lúng túng, nhưng cũng không có anh dũng xông lên trả tiền dùm nàng, mà là chờ nàng trả tiền rồi mới nói:“Dương tiểu thư, còn muốn ăn gì nữa không? Cứ gọi đi!”

Dương Du cho hắn một nụ cười sáng rỡ, sau đó em trai tiếp viên KFC đến trả lời giúp nàng :“Tiểu thư, phần ăn gia đình của cô đã chuẩn bị xong rồi!”

“Anh từ từ ăn a, tôi đi trước!” câu cuối cùng của Dương Du còn rất lễ phép, nói xong nhanh chóng bôi dầu vào chân mà chạy, đói a! Nàng là người không thể chịu đói bụng.

Giải quyết xong năm miếng gà nguyên vị, hai cánh gà cay, một túi bỏng ngô, hai phần cơm cà rốt, Dương Du uống hết một ly coca lớn, thỏa mãn thở dài.

Nàng đang ngồi trên bãi cỏ ven vịnh thanh giang, trăng trên trời thật tròn, hôm nay là mười lăm? Dương Du nâng ly với ánh trăng, mượn lời Lí Bạch “Nâng chén mời trăng sáng, với bóng mình thành ba”. Hay là Lí Bạch viết bài thơ thiên cổ tuyệt cú này sau khi xem mắt thất bại? Nghe nói Lí đại sư cả đời lang thang, có lẽ không ít hồng nhan tri kỉ, làm sao đáng thương như nàng được chứ.

“Không nên không nên, uống coca sao có thể biểu đạt sự thê lương của ta, phải có rượu đỏ chứ.” Dương Du lấy ra chai rượu đỏ vừa mua ở siêu thị đổ vào ly, uống hết ngụm này tới ngụm khác:“Ừ...... Thế này mới giống mượn rượu giải sầu ......”

“Ông trời à! Cầu xin người mở mắt cho ta một ông xã đi, ta yêu cầu có cao đâu ......” Dương Du uống mấy ly rượu đỏ pha côca, có chút say, bắt đầu trò chuyện say sưa với ánh trăng. Nàng lảo đảo ghé vào lan can bên bờ sông, mặc kệ gió sông thổi quần áo bay phất phới, rất giống kẻ say rượu ôm lan can nhảy múa, xa xa một đôi tình nhân đang hẹn hò thấy chiếc bóng cô đơn của nàng, ngầm hiểu nói:“Nhìn xem, lại một kẻ thất tình !”

“Ông trời ơi, nếu người không cho ta ông xã, thì hãy cho ta sinh ở xã hội phong kiến đi, ít nhất khi đó cũng không phải tự mình tìm đối tượng, trong nhà đều an bày xong hết, bớt lo lại dùng ít sức giống như bây giờ......” Dương Du say rượu choáng váng, lắc lắc đầu óc hỗn loạn. Chóng mặt quá...... Hả, sao lan can lại biết đi, thật khó vịn, thây kệ, về nhà thôi......

Dương Du chỉ cảm thấy thân người mềm nhũn không tự chủ được, đang muốn đứng lên đi về, bỗng nhiên dưới chân lảo đảo, nàng liền dựa vào lan can, ai biết này lan can năm lâu thiếu tu sửa đỡ không nổi nàng còn bị nàng kéo, cư nhiên bị gãy!

“Bùm”, tiếng vật nặng rơi xuống nước làm kinh động đôi tình nhân ở phía xa, bọn họ nhìn hướng phát ra âm thanh, cô gái vừa rồi say rượu dựa lan can không thấy đâu nữa!

“Có người rơi xuống nước ! Mau tới cứu người a!” Hai người coi như nhiệt tình, kêu cứu khắp nơi, còn gọi 110. Nhưng khi 110 đến hiện trường, trên mặt sông đã tĩnh lặng, cô gái rơi xuống nước đã bặt vô âm tín, tuy rằng sau đó đã cử vài đội ngũ tìm vớt, nhưng cũng không tìm được cô gái xấu số.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

“Phốc!” Dương Du phun ra một ngụm nước lớn, cảm giác có người đang tạo áp lực vùng bụng của mình, nhịn không được lại ói ra một ngụm.

“Tốt lắm tốt lắm, nàng tỉnh!” Dương Du mông mông lung lung nghe được bên người có rất nhiều tiếng phụ nữ, líu ríu , nàng rất muốn kêu bọn họ im lặng một chút, lại phát hiện thân người mềm nhũn không có chút sức lực nào.

Nàng thật vất vả mở mắt, đập vào mắt là một đám phụ nữ đủ loại tuổi tác, toàn mặt cổ trang chỉ có thể xem được trên tivi -- không thể nào? Ông trời, người thật sự nghe được lời ta, đem ta đầu thai đến xã hội phong kiến? Tốt không linh xấu lại linh, ta hứa nguyện cho ông bao nhiêu lễ vật chỉ đổi lại một ông xã thì không được, ta thuận miệng nói một câu về cổ đại ông lại đồng ý?

Dương Du trong lòng thật kích động, tức chết mà! Nhất thời lại ngất đi.

Lúc tỉnh lại, Dương Du phát hiện nước trên người đã được lau khô, đang nằm trên chiếc giường bằng gỗ thô, hơi động thì phát ra tiếng “kẽo kẹt”.

Dương Du nhìn đến chiếc kỷ trà trên đầu giường có một tấm gương đồng loan lổ, có thể đây là tài sản đáng giá nhất trong phòng. Nàng tùy tay cầm lên xem một chút, đột nhiên bị dọa ngây người. Đây là ai?

Tuy rằng gương rất mờ, Dương Du vẫn thấy được người trong gương không giống với mình trước kia, trong gương không phải cô nương mặt trái xoan như nàng, mà là khuôn mặt bầu bĩnh vẫn mang chút trẻ con, nhìn trái nhìn phải cũng không quá mười lăm tuổi! Xem ra chủ nhân thân thể này được xem là anh niên sớm thệ (còn trẻ mất sớm), mặc niệm cô ấy một phút vậy.

“Tiểu Ngọc a, ngươi vì sao lại nghĩ không thông như vậy, còn muốn nhảy sông a......” Dương Du còn chưa kịp biểu hiện vẻ mặt khiếp sợ, bỗng nhiên liền nhìn thấy một đội ngũ chậm rãi đi vào, cầm đầu là một thiếu phụ trung niên phì nhiêu như bóng cao su, thanh âm như giết heo vừa rồi là của bà ta.

Dương Du nhìn “Tròn vo” vọt tới trước giường mình, rất là hòa ái nói: “Ngươi không có việc gì thì tốt rồi, Tiểu Ngọc a, phu nhân biết ngươi không tình nguyện, nhưng mà một nha hoàn như ngươi có thể gả cho tú tài, đó là điều đại phúc nha! Tống thiếu gia có chút ốm yếu, nhưng ngươi qua đó nhất định là vợ cả, còn không biết tốt xấu?”

Gì? Dương Du không nói tiếng nào, vội vàng tiêu hóa nội dung vừa nghe được. Bây giờ mình tên là “Tiểu Ngọc”? Còn là nha hoàn? Nghe giọng điệu của vị “Tròn vo” này, mình còn có một vị hôn phu tương lai “Tống thiếu gia”—Ông trời ơi, ta vừa mới hiểu lầm người, người cư nhiên cho ta một ông xã?

Không đúng, sao lại nghe được, “Tiểu Ngọc” vì không muốn lấy chồng, còn muốn tự sát, chẳng lẽ hôn sự này có vấn đề?

Tình huống còn chưa biết rõ ràng, Dương Du quyết định lấy bất biến ứng vạn biến (lấy bình tĩnh đối phó mọi trường hợp), tiếp tục giả ngu.“Tròn vo” thấy nàng không nói gì, cũng rất sốt ruột. Một bà vú già da mặt khô vàng mở miệng :“Tiểu Ngọc, lão gia phu nhân rất rộng rãi, đã chuẩn bị cho ngươi nhiều đồ cưới như vậy, chỉ xiêm y thôi đã có mấy rương lớn, vật dụng hàng ngày cũng chuẩn bị tốt, còn có mấy ngàn quan tiền và vài mẫu đất ruộng, bao nhiêu người cầu còn không được!”

Vậy càng kỳ quái, Dương Du nghĩ. Sự việc này người lớn như nàng nghe còn muốn xiêu lòng, sao “Tiểu Ngọc” còn muốn tự sát? Trong chuyện này nhất định có khúc mắc!

Lại một nữ hầu nói:“Vừa rồi Chu tẩu nói rất đúng! Còn có a, phu nhân nhưng muốn xem ngươi như nghĩa nữ, hôn sự hoàn toàn chiếu theo quy tắc gả con gái, nhiều vinh quang! Ngươi là người của Mai gia sinh, cha mẹ sớm đã chết, cả đời gả cho con của gã sai vặt đã tốt lắm , lần này bay lên cành cây biến phượng hoàng, quả thực là phúc ngươi tu từ kiếp trước!”

Thì ra “Tiểu Ngọc” cũng giống mình, không có cha mẹ. Dương Du cũng không phải người hồ đồ, huống chi nàng thoáng nhìn qua, trừ bỏ “Tròn vo” phu nhân và hai người lớn tuổi khuyên nàng ra, còn lại bọn nha hoàn trẻ tuổi trên mặt đều vẻ không đúng, còn có tiểu nha hoàn chừng mười hai mười ba tuổi mày liễu dựng thẳng, mặt đỏ bừng, như là đang bất bình thay mình.

“Tròn vo” Còn nói:“Ai, ta biết ngươi là đứa nhỏ thành thật, nghe người ngoài đồn thổi Tống thiếu gia có bệnh, mới lo lắng, có phải hay không? Tiểu Ngọc a, không thể nào, ta sớm hỏi thăm rồi, Tống thiếu gia bây giờ thân thể rất tốt, mỗi ngày đều ở nhà đọc thi thư, lúc Quý thúc nhà chúng ta đi đưa bái thiếp cho hắn, hắn đều có thể tự mình ra gặp khách, khẳng định không thành vấn đề! Một khi ngươi gả qua đó, chính là vợ tú tài, sau này sinh thêm đứa con trắng trẻo mập mạp, ai còn có thể nói ngươi là một nha hoàn?”

À… Thì ra Tống thiếu gia kia không biết bệnh gì,“Tiểu Ngọc” mới không chịu gả. Hả? Sao một thiếu gia lại đính hôn cùng một nha hoàn? Môn không đăng hộ không đối, quỷ dị!

Quỷ dị quỷ dị rất quỷ dị, những phụ nữ đó ngôn hành cử chỉ đều không hợp với lẽ thường. Dương Du trộm nhìn tiểu nha hoàn đang tức giận trong góc phòng, quyết định hỏi nàng ta rõ ràng, trước tiên mời mấy mụ này đi mới đúng.

“Ân, phu nhân......” Dương Du rốt cục mở miệng.

“Thế nào?” “Tròn vo” phu nhân hai mắt lấp lánh như sao.

“Cho ta suy nghĩ một chút, được không?” Dương Du lựa lời mà nói, sợ dùng từ không hợp với cổ nhân, huống chi nàng cũng không biết triều đại quỷ quái này là gì!

“Được rồi......” Phu nhân không tình nguyện đồng ý, môi giật giật, đúng là vẫn còn chưa nói hết.

Chu tẩu mặt vàng nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta gọi người mang chút cháo đến.”

Một đám người chuẩn bị ra cửa, Dương Du bỗng nhiên giữ chặt tay tiểu nha hoàn kia, nói: “Muội muội, ở đây với ta một chút, được không?”

Nàng cũng không biết hành động này có hợp lễ hay không, đại khái là có chút khác người , bởi vì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.