Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 18: Nho y Thích Thăng




(nho y: thầy thuốc có học, như Tống Tiềm là nho sinh)

Muốn một phụ nữ khen ngợi một phụ nữ khác là điều khó khăn cỡ nào, nhưng Tú Tâm là cô gái mà kể cả người khó tính nhất cũng không thể không thừa nhận vẻ đẹp của nàng.

Hôm nay Tú Tâm vẫn ăn mặc rất đẹp, áo dài tay, bên trong là áo ngắn màu hồng cánh sen, ngực hơi lộ ra, phía dưới phối hợp váy đỏ rực như hoa lựu, làm người ta nhớ nhung. Trên người khoác một dải gấm trắng, búi tóc kiều tích, lấy ngọc sai (trang sức bằng ngọc) làm đẹp, hoa tai hai bên lấp lánh như những giọt bạc rơi rơi, mặt hoa da phấn, mắt mũi đa tình, thật sự là phong cảnh đẹp. Đi theo hầu nàng vẫn như cũ là tiểu tỳ Nhàn Nhàn dễ thương, chủ tớ hai người đang chọn lựa kẹo điểm tâm, bộ dáng hết sức nhàn nhã.

Tiểu Ngọc còn do dự có nên gọi hay không, Nhàn Nhàn cũng đã nhìn thấy nàng, ngọt ngào lên tiếng gọi: "Tống gia nương tử!"

Tú Tâm lanh lợi vô cùng, vừa nghe nha đầu gọi, đã xoay người lại, nhoẻn miệng cười. Nàng thả kẹo đang chọn trong tay, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tiểu Ngọc, khẽ cúi người với nàng, nói: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, đã lâu không gặp!"

Tiểu Ngọc cũng không chịu thua kém, ta mặc dù không xinh đẹp, nhưng ta có lễ phép, lập tức cũng phỏng theo đáp lễ, hỏi: "Tú Tâm cô nương, cô cũng tới mua kẹo?"

Tú Tâm vuốt cằm, nói: "Hôm nay trời đẹp, tiểu muội ra ngoài giải sầu, mua chút trứng gà về nhà ăn. Tiểu Ngọc tỷ tỷ tới xem một chút, đây là cam Động Đình mới về, rất thơm ngon, có lẽ chị cũng sẽ muốn nếm thử." Tú Tâm bảo phục vụ đem ra hai cân cam, để Nhàn Nhàn đưa cho Huệ nương, Huệ nương nhìn Tiểu Ngọc, muốn biết phu nhân có nhận lễ vật của "Hồ ly tinh" này hay không.

"Vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh nữa, đa tạ muội muội!" Tiểu Ngọc ngoài cười nhưng lòng không cười nhoẻn miệng, có điều cam Động Đình này quả đỏ lá xanh, sáng bóng như ngọc, nhìn là muốn ăn, hơn nữa chắc chắn là thực phẩm thiên nhiên tinh khiết, không phải là dùng phân thuốc hóa học.

"Chúng ta có duyên, cần gì nói cảm ơn? Không biết tỷ tỷ muốn mua gì?" Tú Tâm tính tình thiện lương hòa nhã.

Tiểu Ngọc cũng không muốn nói dối, nói thẳng muốn mua mật ong. Ai biết thứ này đắt như vậy, một lọ nhỏ mật ong cũng mất nửa quan tiền của nàng, Tiểu Ngọc lòng đau như dao cắt, nhưng vẫn không để lộ ra, nàng cũng không muốn để Tú Tâm nhìn thấy mình khó khăn. Tiền nào của nấy, mật ong Lý Ký màu và mùi rất tinh khiết, đọng lại như hổ phách, Tiểu Ngọc tưởng tượng Tống Tiềm sau khi dùng mật ong này có thể mau khỏi, trong lòng cũng cảm thấy đáng giá. (thiệt là, sao tỷ tốt quá vậy?)

Tú Tâm hỏi Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, chị mua mật ong là muốn làm điểm tâm à?"

"Cũng không phải, mà mua để làm thuốc. Mật ong ngọt tất nhiên ăn ngon, nhưng nó không chỉ có hương vị thơm ngon, giá trị để làm thuốc cũng không nhỏ đâu." Trên tay Tiểu Ngọc đúng lúc đang cầm dầu cao cam thảo, nên đã để Huệ nương cầm lọ mật ong, nàng lười phải tiếp tục nói chuyện với Tú Tâm, vội vã nói lời từ biệt xong liền đi ra ngoài.

Ai biết nàng xoay người quá nhanh, cư nhiên đụng vào người một người đang đi từ ngoài vào, đau đến mức nàng "ui da" kêu một tiếng, tay vừa trợt, bình dầu cao cam thảo liền rớt xuống!

"Thuốc của ta!"

Tiểu Ngọc mặt mày trắng bệch, đưa tay muốn bắt lại bình thuốc, không nghĩ rằng người vừa đụng vào nàng đã nhanh tay hơn!

Chỉ thấy người nọ duỗi tay một cái, vững vàng cầm bình sứ tưởng đã đi đời nhà ma trong tay, động tác nhanh khiến Tiểu Ngọc bị hoa mắt, cho đến khi người đó cầm bình sứ vẫn nguyên vẹn huơ huơ trước mặt, nàng mới phục hồi tinh thần.

"Phu nhân, người không có bị thương chứ?" Huệ nương vội vả đến gần nàng, Tú Tâm và Nhàn Nhàn cũng đi tới thăm hỏi. Tiểu Ngọc lắc đầu nói: "Không sao, đừng lo lắng, ta ổn mà."

Lúc này nàng mới nhìn rõ, vừa rồi người đụng đầu với nàng là một thiếu niên cao lớn anh tuấn, mặt mũi như ngọc, mày rậm, mắt sáng, sống mũi cao thẳng, phong độ nhẹ nhàng, thật sự là trai đẹp chính hiệu!

Ai cũng có lòng thích cái đẹp, gặp trai đẹp không nhìn nhiều chút chẳng lẽ để có lỗi với bản thân? Tiểu Ngọc là người có lợi ích nhất định sẽ lấy, quan sát anh đẹp trai này từ đầu tới chân thật kỹ, ừ, giám định xong, quả nhiên rất tuấn tú, hơn nữa mặc thanh sam (áo xanh) làm nổi bậc sự thanh tú nho nhã của hắn, có lẽ Phan An cũng chỉ đến bực này thôi.

Trai đẹp nhíu nhíu mày kiếm, nhìn cô nương ăn mặc theo kiểu phụ nhân trước mặt, rất nhiều phụ nhân nhìn thấy bề ngoài của hắn cũng sẽ toát ra ý hâm mộ, nhưng trực tiếp nhìn hắn từ đầu tới chân giống như Tiểu Ngọc bây giờ không nhiều lắm. Nhưng ánh mắt Tiểu Ngọc rất tự nhiên, không mang theo một chút quyến rũ trêu đùa nào, giống như đang nhìn một tác phẩm gốm mĩ nghệ hay một bức tranh sơn thủy, trai đẹp thấy thái độ Tiểu Ngọc như vậy cũng không có phản cảm, ngược lại cảm thấy có cảm giác thú vị. Thiếu nữ có gương mặt tròn trịa này rất đặc biệt a!

"Thì ra là Đại thần y Thích Chi Vấn Thích công tử của chúng ta, sao lại trùng hợp cũng tới mua trứng gà ư?" Tú Tâm nhìn thấy tiểu Ngọc không bị thương, nên chú ý tới sự tồn tại của trai đẹp, vừa nhìn đúng là người quen.

Thích công tử kia cũng đã sớm nhìn thấy Tú Tâm, lập tức cười nói: "Đây cũng không phải là trùng hợp, tiểu khả (cách xưng hô, như tiểu sinh vậy) từ ngoài phố đã nhìn thấy phương giá của Tú Tâm cô nương (phương giá: giống như thánh giá khi nói chuyện với hoàng thượng… phương ở đây chỉ người đẹp), đang muốn tới chào hỏi cô nương, trùng hợp lại đụng phải tiểu nương tử này. Cũng may là, tiểu khả tay chân không chậm, nếu không làm vỡ đồ đạc của tiểu nương tử, ta có bán mình cũng không đền nổi đâu!"

Tú Tâm và Nhàn Nhàn che miệng cười khẽ, Tiểu Ngọc vừa nghe hắn nói như thế, biết là một nhân vật nhanh mồm nhanh miệng. Nếu người khác nói như vậy, sẽ có vẻ rất láu cá, nhưng vị Thích công tử này là người phong lưu, tự nhiên có thái độ khoáng đạt, làm cho người ta như tắm gió xuân, cũng không làm người ta ghét.

"Tại hạ Thích Thăng, một kẻ hàn nho, biết chút y lí, vừa rồi đụng phải tiểu nương tử, mong ngài đừng trách." Thích Thăng khom người vái chào Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc không thể làm gì khác hơn là khẽ nhúng gối, cũng không dám chịu toàn bộ lễ của người ta.

"Thích công tử không cần đa lễ, là ta lỗ mãng thôi."

Tú Tâm giới thiệu với Tiểu Ngọc: "Thích công tử tự Chi Vấn, là thần y nổi danh trong thành Lâm An chúng ta, người hiền hòa hoạt bát, người ở thành Lâm An đều lấy quen biết với Thích công tử làm vinh dự! Thanh Tâm đường của huynh ấy bình thường cũng là người chen nước chảy không lọt, chúng ta muốn đi khám bệnh cũng phải chờ ba bốn ngày đó."

Thích Thăng khẽ cười với Tú Tâm, nói: "Tú Tâm cô nương quá đề cao ta rồi, nói đến danh tiếng, Chi Vấn làm sao bì được với cô nương đây? Chi Vấn cũng không dám để cho Tú Tâm cô nương chờ nha."

Người nói vô ý, người nghe có lòng, Tiểu Ngọc nghe được Tú Tâm là danh nhân Lâm An, trong lòng càng thêm chắc chắn, nghĩ rằng nàng cũng không phải cô gái tầm thường. . . . . .

Thích Thăng vừa định đem bình sứ y cầm trong tay trả lại cho Tiểu Ngọc, bỗng lại chần chừ, lấy bình sứ để trước mũi ngửi, nói: "Đây. . . . . . Là cam thảo trộn dầu mè?"

Tiểu Ngọc biết hắn là y sinh, liền gật đầu nói: "Đúng vậy, có gì lạ sao?"

"Cam thảo giải độc, dầu mè bổ dưỡng, hai thứ đem phối hợp. . . . . . nhà tiểu nương tử có người tràng vị không tốt sao?" Thích Thăng là một y si (si mê y học), nhìn thấy phương thuốc mình không biết nên mới hỏi thăm.

Tiểu Ngọc vừa nghe, cười nói: "Thích công tử, thuốc của ta không phải để ăn, là thoa ngoài da. Bột cam thảo trộn dầu mè, có thể trị vết bỏng, cũng tốt cho da."

Lúc Thích Thăng vừa vào cửa hàng, là lúc nghe Tiểu Ngọc nói mật ong có thể làm thuốc, lúc này lại thấy nàng cầm bình dầu cao cam thảo hiếm thấy, không khỏi tò mò hỏi: "Tiểu nương tử mua mật ong, cũng là trị vết bỏng?"

Không phải là Thích Thăng kém hiểu biết, mà là đang trong thời đại vật chất thiếu thốn, mật ong cũng không thể sản xuất số lượng lớn, dân thường muốn uống chút trà mật ong cũng khó, chỉ có quan lại quyền quý mới có thể tiêu phí xa hoa, nhưng thật đúng là chưa từng nghe có người đem nó thoa trên người, có quá lãng phí không?

Ngay cả Tú Tâm và Nhàn Nhàn nghe thấy, cũng không khỏi có chút kinh ngạc.

Tiểu Ngọc lại không muốn giải thích nhiều với bọn họ, chỉ nói: "Mật ong tính ngọt vị ôn, có thể khôi phục da, dùng bên ngoài rất tốt."

Nàng nhận lại bình dầu cao cam thảo kia, liền chào từ biệt mấy người Tú Tâm rồi đi. Lúc lơ đãng quay đầu lại, thấy Thích Thăng đứng trước cửa hàng Lý Ký vẫn chăm chú nhìn nàng, nàng không khỏi cúi đầu bước nhanh rời đi, không phải trai đẹp này đang phóng điện với mình chứ, không lẽ còn có loại lễ nghi phải đưa mắt nhìn theo à?

Tú Tâm thấy Tiểu Ngọc đi xa, trêu chọc Thích Thăng: "Đại thần y, tiểu nương tử kia là phụ nhân đứng đắn đàng hoàng, chớ nhìn người ta như vậy, có cô gái nào chịu được đôi mắt đào hoa của huynh?"

Thích Thăng không câu nệ nhún vai, nói: “Tú Tâm cô nương đừng đùa, trước mặt nàng ai lại có thể nghĩ tới cô gái khác?"

"Thích công tử cũng biết nịnh hót nữa!" Tiểu nha đầu Nhàn Nhàn biết giao tình giữa tiểu thư và Thích công tử không cạn, nói đùa theo, cô ỷ vào sủng ái của chủ nhân, cũng trêu ghẹo Thích Thăng.

Thích Thăng lơ đễnh, bảo lễ tân cửa hàng Lý Ký cũng bán cho hắn một lọ mật ong, mới thi lễ rời đi.

Thích Thăng không nói dối, hấp dẫn chú ý của y không phải là Tiểu Ngọc, mà là phương thuốc nàng nói —— cam thảo trộn dầu vừng, mật ong bôi vết thương. Y si Thích Thăng mỗi lần nghe được có phương thuốc mới liền không nhịn được muốn nếm thử một phen, y vội trở về y quán của mình, vị tiểu nương tử này, hình như cũng là người hiểu y lí?

Sau giờ ngọ, chủ tớ Tiểu Ngọc trở lại Tống gia, lại đúng lúc gặp Tống Tiềm tiễn khách ra cửa.

"Mục thế thúc?" Tiểu Ngọc vui mừng nhìn thấy Mục Duẫn Hà đi ra cửa nhà, vội vàng chạy lên phía trước hành lễ. Mục Duẫn Hà là người nhân hậu, sau khi bạn tốt qua đời vẫn tận lực giúp đỡ Tống Tiềm, đối với trưởng giả hiền hòa như vậy Tiểu Ngọc rất tôn kính.

Mục Duẫn Hà vuốt râu mỉm cười nhận thi lễ của cháu dâu, hôm nay ông tới thấy Tống Tiềm rất có tinh thần, ấn tượng với Tiểu Ngọc càng lúc càng tốt, gặp ai cũng khen ngợi nàng phụ đức hơn người.

Buổi tối, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc ở thư phòng như thường lệ, một đọc sách, một luyện chữ, rất hài hòa.

"Hôm nay Mục thế thúc nói chuyện đi học với ta." Tống Tiềm buông quyển sách trong tay.

"A? Tới kiểm tra ngươi có tiến bộ hay không ư?" Tiểu Ngọc vừa viết chữ to vừa hỏi. Nàng cẩn thận thổi khô vết mực trên giấy, hài lòng nhìn thành tích học tập của mình, rất tốt nha, luyện “thiên tự văn” cũng đã lâu, viết chữ là càng lúc càng đẹp rồi, xem ra ta bất kể ở thời đại nào cung là học sinh giỏi a! (tự sướng thấy ghê hôn ^_

"Người nói ta lúc nào cũng ru rú trong nhà, cũng không phải cách hay, phải giao thiệp nhiều với sĩ lâm đồng đạo, học lực mới có thể tăng tiến." Tống Tiềm than thở, sao hắn lại không biết? Chẳng qua là mình xấu xí như vậy, nào dám ra ngoài, đã sớm không liên lạc với người cùng sở thích. Hôm nay tuy nói bệnh đã tốt hơn, nhưng bọn tiểu nhân có lợi quên nghĩa đã làm tim hắn nguội lạnh, bây giờ hắn không muốn lui tới cùng những người này nữa. Biết đi đâu tìm người đàm luận đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.