Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 22




Người phụ nữ trung niên dắt Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh lên tầng hai. Hành lang nhà trọ chật chội tối tăm, nặng mùi mốc meo. Một vài tiếng động bất thình lình thỉnh thoảng lại vọng ra từ đằng sau những cánh cửa phòng ở hai bên hành lang, đôi khi còn có cả những người đàn ông cởi trần, hút thuốc đi ngang qua.

Thấy Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh, ai cũng tò mò nhìn lại vài lần. Khi ánh mắt đó quét qua người mình, Bàng Sảnh lập tức cúi gằm mặt xuống, núp bên cạnh Cố Minh Tịch.

Cố Minh Tịch khẽ trấn an cô: “Bàng Bàng đừng sợ!”

Từ bé đến giờ Bàng Sảnh chưa bao giờ đến nơi nào như thế này, sao có thể không sợ hãi và lo lắng cho cam, cô chỉ biết bám riết lấy Cố Minh Tịch và đi thẳng về phía trước. Người phụ nữ trung niên dẫn họ đến căn phòng ở cuối hành lang, cửa vừa mở, một thứ mùi vừa chua vừa hôi hám liền nồng nặc bốc ra ngoài. Bàng Sảnh tuy không phải đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ nhưng nhìn cách bài trí của căn phòng này, cô cũng cảm thấy quá mức lụp xụp, tuềnh toàng.

Căn phòng rất nhỏ, chỉ khoảng bảy, tám mét vuông, bờ tường loang lổ, nền nhà dán tấm lót bằng nhựa, chiếc giường rộng chừng một mét nằm vừa khít giữa hai bức tường, ga trải giường màu trắng đã biến thành vàng khè. Bên cạnh là tủ đầu giường có đèn ngủ và hai cái cốc. Trên bàn đối diện giường là một chiếc tivi, chếch chếch là một chiếc điều hòa cũ kỹ. Những thứ này còn tạm, điều tệ hại nhất là trong phòng này không có nhà vệ sinh.

Cố Minh Tịch chau mày vẻ không hài lòng, Bàng Sảnh lại kéo tay áo cậu, nói: “Cố Minh Tịch, em không muốn ở đây đâu!”

Cố Minh Tịch quay lại nói với người phụ nữ trung niên: “Ở đây không có nhà vệ sinh thì ở làm sao được?”

Người phụ nữ quay lại mở một cánh cửa khác trên hành lang, thì ra đối diện là nhà vệ sinh, có khóa bên trong, đầy đủ bồn cầu, bồn rửa và bình nóng lạnh. Chị ta nói: “Nhà vệ sinh này không phải dùng chung mà là của riêng phòng này, trong đó cũng đầy đủ đúng không? Phòng này của hai đứa ở cuối hành lang, sẽ không có ai lai vãng ngoài lao công quét dọn vệ sinh, nên rất an toàn. Với lại hai đứa là học sinh nên chỉ lấy năm mươi đồng thôi.”

Cố Minh Tịch nói: “Tiền không thành vấn đề, chị có phòng tiêu chuẩn không, đắt hơn một chút cũng được.”

“Cậu em à, nhóc không có chứng minh thư, chị sao dám cho nhóc ở phòng tiêu chuẩn chứ?” Người phụ nữ trung niên nói: “Em nên biết là những khách sạn khác sẽ không cho em vào ở đâu, chẳng may công an đến kiểm tra thì chết cả lũ.”

Cố Minh Tịch cũng lờ mờ biết chị ta nói không sai. Cậu thầm suy tính thiệt hơn, còn Bàng Sảnh thì đứng cạnh bĩu môi lẩm bẩm. Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, phòng này đi, bọn cháu nghỉ một đêm.”

Người phụ nữ giao chìa khóa cho Bàng Sảnh rồi bỏ đi. Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh vào phòng, bỏ ba lô xuống rồi lập tức khóa cửa lại, Cố Minh Tịch nhấc chân mở cửa sổ.

Căn phòng nóng nực vô cùng, cửa sổ vừa mở thì một luồng gió nóng liền thổi vào, Cố Minh Tịch khụt khịt mũi, có cảm giác chỉ mới một lúc mà không khí đã trong lành hơn nhiều.

Bàng Sảnh rầu rĩ ngồi bên mép giường, nhìn miếng nhựa lót nền đã bẩn đến chuyển sang màu đen và một cái mạng nhện ở góc phòng, bèn oán thán: “Cố Minh Tịch, sao chúng ta phải ở đây chứ, lụp xụp quá đi mất!”

Cố Minh Tịch đang tìm điều khiển điều hòa, đáp: “Ai bảo em nhất quyết không chịu gọi cho bạn của chú Bàng, không có chứng minh thư, chúng ta không ở được nhà trọ nào tốt hơn đâu.”

Bàng Sảnh mím chặt môi, bỗng nhiên nhớ đến Tạ Ích. Giờ này chắc hẳn Tạ Ích đã đến Thượng Hải rồi, không biết cậu đang ở đâu, ban ngày có đi triển lãm không?

Bỗng Bàng Sảnh nảy ra một ý định, vui vẻ nói với Cố Minh Tịch: “Cố Minh Tịch! Sáng mai là bọn mình gặp Tạ Ích đúng không, lúc đó mình có thể nhờ cậu ấy đặt cho một phòng ở chỗ cậu ấy ở. Anh thấy sao?”

Cuối cùng Cố Minh Tịch cũng tìm thấy điều khiển, đang ngồi khoanh chân trên giường nghiên cứu nó. Nghe thấy Bàng Sảnh nói vậy, cậu ngước lên nhìn cô một lúc rồi nói: “Tùy em.”

Thấy cậu có vẻ không thích, Bàng Sảnh cũng hơi bực mình. Cố Minh Tịch đã bật được điều hòa nhưng nó lại kêu cạch cạch cạch cạch, cánh quạt gió mở, tiếng gió thổi ra vù vù.

Cố Minh Tịch đi tới đứng dưới điều hòa, ngẩng đầu lên lẩm bẩm: “Sao gió không mát nhỉ?”

Cậu điều chỉnh nhiệt độ xuống 20 độ C mà gió thổi ra vẫn nóng hầm hập, Cố Minh Tịch đành thôi, nói với Bàng Sảnh: “Điều hòa hỏng rồi, đành chịu đựng qua tối nay vậy.”

Bàng Sảnh thấy rất khó chịu, liền vùng vằng với cậu: “Trời nóng thế này! Kể cả không có điều hòa thì cũng phải có cái quạt chứ! Không thì tối ngủ làm sao!”

Cố Minh Tịch cụp mắt suy nghĩ một lát, gật đầu bảo: “Được, để anh xuống nhà hỏi xem họ có quạt điện không?”

Cậu đang định đi ra cửa thì Bàng Sảnh nhảy lên kéo tay áo cậu lại, nắm chặt đến mức làm áo cậu lệch sang hẳn một bên: “Cố Minh Tịch, em đi với anh!”

Cố Minh Tịch quay lại thì thấy Bàng Sảnh chớp chớp mắt với mình, cậu nhoẻn miệng cười nói: “Bàng Bàng hay là bọn mình đi ăn trước rồi về tính sau. Đã bảy giờ hơn rồi, lát nữa hết đồ ăn mất!”

Bàng Sảnh ngoan ngoãn gật đầu, Cố Minh Tịch đi tới trước ba lô của mình, ngồi trên giường kéo khóa ra bằng chân rồi dùng ngón chân kẹp cây gãi lưng bằng tre từ trong đó ra, đây cũng chính là người bạn mang tên “không cần nhờ vả” của cậu.

Cậu nghiêng đầu kẹp cây gãi ngứa vào giữa má và bả vai, nói với Bàng Sảnh: “Anh đi vệ sinh cái đã.”

Bàng Sảnh ngây ra nhìn cậu, tay vẫn kéo vạt áo Cố Minh Tịch đi theo cậu ra cửa, Cố Minh Tịch đành nói với vẻ bất đắc dĩ: “Bàng Bàng, anh đi vệ sinh, em đừng đi theo nữa. Em cứ ở trong phòng, không có ai đâu.”

Bàng Sảnh khẽ hỏi: “Anh có cần em giúp không?”

“Không, anh tự làm được.” Cố Minh Tịch mỉm cười rồi khẽ cọ chân mình vào bắp chân Bàng Sảnh thay lời trấn an, “Chờ anh, lát nữa anh mời KFC, ở giao lộ có một hàng, anh nhìn thấy lúc ngồi trên xe.”

“Không phải đã nói là tiền ăn chia đôi rồi sao?” Bàng Sảnh nói: “Em có mang 500 đồng mà.”

“Không cần đâu, em dùng tiền đấy mà mua đồ ở triển lãm. Chẳng phải lần trước em kể với anh là thích mấy quyển truyện hay sao?” Cố Minh Tịch vừa nói vừa cười rồi nhấc chân mở cửa, đi ra ngoài.

Bàng Sảnh không đóng cửa. Cô đứng sát vào mép cửa, nhìn chằm chằm cánh cửa nhà vệ sinh ở phía đối diện. Cố Minh Tịch đã ở trong đó rất lâu, đến mức làm Bàng Sảnh sốt sắng chỉ muốn tới gõ cửa xem sao. Thế rồi bất thình lình cánh cửa được mở ra, đầu cậu vẫn vẹo sang một bên, đi ra cùng cây gãi lưng.

Thoạt nhìn cậu cũng không có gì khác lạ ngoài hai chân trong đôi dép lê hơi ướt, gấu quần cũng thế. Thấy Bàng Sảnh cúi xuống nhìn chân mình, Cố Minh Tịch vội thanh minh: “Đó là nước! Anh rửa chân chứ không phải… gì khác cả.”

Hai đứa trẻ khóa cửa lại rồi đi ra đường cái ăn KFC. Rời xa cảnh tượng ồn ào ở nhà ga, những con đường nhỏ ở Thượng Hải mang đến một cảm giác khác, màn đêm buông xuống, rất nhiều người dân trong thành phố đổ ra các con đường nhỏ hóng gió, cảnh này có phần giống với thành phố E khiến trái tim thấp thỏm bất an của Bàng Sảnh dần bình tĩnh lại.

Cô nhìn xung quanh bằng ánh mắt tò mò, nghĩ đến mình đã đặt chân lên đất Thượng Hải – một nơi cách nhà ba tiếng rưỡi đi tàu hỏa, tối nay sẽ ngủ cùng một phòng với Cố Minh Tịch, bỗng nhiên Bàng Sảnh lại thấy tự hào, bèn nói với Cố Minh Tịch: “Đây là lần đầu tiên em qua đêm một mình ở bên ngoài đó.”

Cố Minh Tịch cười: “Thực ra anh cũng là lần đầu tiên.”

“Anh có thấy sợ không?” Bàng Sảnh hỏi, “Vừa nãy em sợ thót cả tim, chẳng muốn trèo lên cái xe bán bánh mì đó chút nào.”

Cố Minh Tịch chỉ cười không đáp. Thực ra cậu không phải không sợ, dù sao cậu cũng chỉ là một thằng nhóc mười lăm tuổi không có tay, xa nhà đến thành phố lạ lẫm này, nhất định không tránh khỏi cảm giác thấp thỏm âu lo.

Nhưng chút cảm giác bất an đó đã hoàn toàn bị Cố Minh Tịch kiềm chế lại sau khi tận mắt chứng kiến mức độ nhút nhát của Bàng Sảnh. Từ đáy lòng cậu nghĩ, cái cậu phải đối mặt đơn giản chỉ là một vài khó khăn nho nhỏ trong cuộc sống như đi vệ sinh, ăn cơm, mua vé xe… cùng lắm thì nhờ Bàng Sảnh giúp, có thể nào cũng không thể rơi vào bước đường cùng được.

Còn cái Bàng Sảnh phải đối diện là một kiểu sợ hãi về mặt tâm lý. Cố Minh Tịch cảm nhận được rất rõ sự ỷ lại của cô vào mình, thật lạ là cậu lại thấy vui vui. Thế rồi bỗng chốc cậu nhận ra rằng mình hoàn toàn không sợ gì cả.

Bàng Sảnh nhận lấy bữa tối KFC được gói trong giấy bìa rồi xách về phòng cùng Cố Minh Tịch. Cậu hỏi quầy lễ tân có quạt điện không thì bị trả lời là không bằng một thái độ rất thiếu kiên nhẫn. Bàng Sảnh sợ run cả người, chỉ biết giật nhẹ vạt áo Cố Minh Tịch, hai đứa trẻ đành lủi thủi về phòng.

Họ ăn tối trong phòng ngủ, Bàng Sảnh mở hộp hamburger ra để lên bàn. Cố Minh Tịch thì đứng trước bàn, cúi xuống xoay người ngoặm luôn lấy chiếc hamburger, thỉnh thoảng mới ngẩng lên hút vài hớp coca.

Xưa nay cậu không thích ăn fastfood kiểu Âu bởi vì thực sự thấy rất bất tiện do không có bát đũa nhưng Bàng Sảnh thích nên cậu cũng chiều lòng cô.

Ăn xong, Cố Minh Tịch giục Bàng Sảnh đi tắm rồi ngủ sớm. Bàng Sảnh rất nghe lời, mang quần áo và khăn mặt vào đó. Nhà vệ sinh chật chội, nước thì không nóng, Bàng Sảnh cũng chẳng buồn than thở, đành cắn răng lập cập gội đầu, tắm táp bằng nước lạnh rồi về phòng.

Cố Minh Tịch đang xem ti vi, thấy Bàng Sảnh mặc áo ngủ trở về với mái tóc ướt nhẹp bèn hỏi: “Nước có nóng không?”

Cô thở hồng hộc nói: “Không nóng tí nào, lạnh chết đi được.”

Cố Minh Tịch suy nghĩ rồi nói: “Xem ra tối mai nhất định phải chuyển nơi khác thôi.”

“Ừm.”

“Anh đi tắm đây.” Cậu đứng lên thu dọn đồ đạc. Hình ảnh nhà vệ sinh chật hẹp kia hiện lên trong đầu, cậu liền quay lại nói với Bàng Sảnh: “Trong đó không có chỗ ngồi, anh muốn cởi quần áo dài ở đây trước.”

Bàng Sảnh vừa lau tóc vừa xem ti vi, dửng dưng đáp: “Vâng.”

“…” Thấy cô không để ý, Cố Minh Tịch bèn nói: “Em tạm thời quay mặt đi đã.”

“Ui giời!” Bàng Sảnh lườm cậu, “Phòng thì bé bằng mắt muỗi, anh muốn em úp mặt vào tường à? Không sao đâu, cứ cởi đi, ngày xưa em còn nghịch ‘chim nhỏ’ của anh mà…”

Cố Minh Tịch sắp phát rồ, liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Em có thể đừng nói đến chim nhỏ được không!!!”

Bàng Sảnh hừ một tiếng rồi tức tối quay mặt đi, đối diện với bức tường màu trắng, cô nói: “Anh nhanh lên đi!”

Cố Minh Tịch vội vàng cởi quần áo ra. Cởi áo dễ ợt, áo sơ mi của cậu không có cúc, cổ áo rộng nên chỉ cần thu vai lại, khom lưng xuống, giơ chân phải kéo cổ áo ra ngoài là xong.

Quần dài cũng dễ, quần chun chỉ cần hai chân lần lượt kéo ống quần vài cái là cởi xong.

Cố Minh Tịch dùng miệng cắn quần lót sạch, vắt khăn lên vai, dùng má kẹp cây gãi lưng, nói với Bàng Sảnh: “Anh đi mở cửa, em nhắm mắt lại.”

Bàng Sảnh hét to: “Anh lằng nhằng quá!”

Cố Minh Tịch nhanh chóng lao ra khỏi phòng nhưng cậu lại để quên chìa khóa.

Nửa tiếng sau, lúc Bàng Sảnh đang nằm trên giường xem tivi thì có tiếng gõ cửa phòng. Cô liền trở nên cảnh giác, ngồi dậy đi đến gần cánh cửa, hỏi: “Ai đó?”

“Bàng Bàng, mở cửa đi, anh đây!”

Nghe thấy tiếng Cố Minh Tịch, Bàng Sảnh mở cửa ra ngay, miệng không quên trách móc: “Còn nói đi vệ sinh nhớ mang chìa khóa, đến lượt mình lại quên…”

Sau đó, cô đứng ngây ra như phỗng.

Cố Minh Tịch đứng trước mặt cô, dưới ánh đèn lờ mờ trên hành lang, chỉ cần liếc mắt một cái Bàng Sảnh đã nhận ra cậu ở trần, chỉ mặc độc một chiếc quần lót.

Đã rất nhiều năm Bàng Sảnh không nhìn thấy cơ thể khuyết tật của Cố Minh Tịch. Lần trước hình như là vào năm cô chín tuổi, sang nhà Cố Minh Tịch chơi, khi đó cậu bé Cố Minh Tịch mười tuổi chỉ mặc chiếc áo may ô màu trắng mà trẻ con tầm tuổi đó thường mặc, hai vai tròn tròn nổi bật lộ ra ngoài, và cả vết sẹo ngoằn ngoèo do cuộc phẫu thuật để lại.

Lúc đó Bàng Sảnh đã nói gì? Cô nhớ láng máng hình như đã bảo vết sẹo của cậu trông sợ quá!

Từ đó trở đi Cố Minh Tịch không còn lộ bả vai trước mặt cô lần nào nữa.

Bàng Sảnh gần như đã quên đi câu chuyện này, chỉ là đột ngột nhớ ra trong khoảnh khắc nhìn thấy cơ thể cậu mà thôi. Cố Minh Tịch hơi ngại, Bàng Sảnh liền nghiêng người nhường đường cho cậu, khăn mặt và quần lót thay ra cậu vẫn vắt trên vai, khẽ nói: “Xin lỗi, anh quên mang chìa khóa.”

Bàng Sảnh: “…”

“Em đừng nhìn, quay mặt đi để anh mặc quần áo đã.”

Nói đoạn cậu đã đi đến bên giường, dùng chân kẹp áo phông sạch từ ba lô ra. Bàng Sảnh không nghe lời cậu mà lén lút quay lại nhìn. Chân trái làm trụ, cơ thể Cố Minh Tịch hơi liêu xiêu, chân phải không ngừng lục lọi ba lô.

Nhìn bóng dáng cậu Bàng Sảnh chợt nhận ra một Cố Minh Tịch gầy gò trong ký ức giờ đã phổng phao lên nhiều. Dáng cậu cao dong dỏng, vai rộng, cơ thể không còn gầy như da bọc xương giống trước đây, xương sườn vẫn lộ rõ nhưng hình như đã cao lên nhiều. Chân cậu vừa dài vừa thẳng, đường cong rõ ràng, trông đầy sức mạnh.

Cô lại quan sát đôi vai thiếu hụt của cậu. Cuộc phẫu thuật hình như đã phá hủy nang lông dưới nách cậu, vì vậy phần nách ở hai bên sườn trông rất sạch sẽ, nhìn kỹ vẫn chẳng thấy sợi lông nào. Vết sẹo dưới nách cậu vẫn sờ sờ ở đó, có nhạt màu hơn theo năm tháng nhưng hình dạng không hề thay đổi.

Bàng Sảnh chăm chú nhìn phần vai Cố Minh Tịch, không hiểu sao trước đây mình lại thấy vết sẹo này đáng sợ, bây giờ cô chẳng thấy như vậy chút nào. Cô thường xuyên đập lên vai cậu, lúc chạm tay vào chẳng hề có cảm giác khác lạ.

Bàng Sảnh vẫn dõi mắt theo Cố Minh Tịch mà cậu hoàn toàn không phát hiện ra. Đúng lúc này cậu nghiêng người chuẩn bị mặc quần áo, liếc mắt một cái Bàng Sảnh đã thấy ngay vị trí ‘chim nhỏ’ của cậu. Vật nhỏ bé xíu, mềm mềm trong trí nhớ bây giờ đã trở thành một “đống” lớn nằm trong quần lót rồi!

Mặt Bàng Sảnh cứ thế đỏ bừng, như cảm giác được điều gì, Cố Minh Tịch bất ngờ quay lại, hai cặp mắt liền giao hòa.

Bàng Sảnh há miệng, từ từ quay đi trở lại đối diện với bức tường dưới ánh mắt sáng như lửa của cậu. Sau lưng cô im lặng hồi lâu rồi có tiếng quần áo sột soạt vang lên.

Vài phút sau Cố Minh Tịch khẽ nói: “Xong rồi, em quay lại đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.