Một Vạn Năm

Chương 22: 22: Vạn Dặm Khổng Minh Huyết Nhiễm Hoa Đăng 2




Trên trận pháp bắt đầu đánh xuống từng đạo tia chớp màu đỏ, vừa hung bạo lại vừa quỷ dị.

Một số hắc y nhân không kịp phản ứng bị đánh tan thành tro bụi, một số khác thì chật vật chống đỡ, mùi thịt nướng lan toả trong không gian, kèm theo mùi cháy khét.

Bạch Mộ vung tay lên đánh ra một luồng linh lực màu cam vào tia chớp đánh tới.

Mặt mày hắn âm trầm, giọng nói mang theo phẫn nộ.

"Mặc gia các ngươi có trận pháp tứ phẩm Huyết Sát Lôi? Ngươi chuẩn bị cho ngày này chắc đã lâu rồi.

Để bọn ta tự chui đầu vào lưới ngươi cũng phí nhiều tâm cơ nhỉ?".

Ở Vấn Thiên Đại Lục, Trận Pháp Sư được chia làm cửu phẩm, mỗi phẩm Trận Pháp Sư đều chỉ có thể tạo ra trận pháp tương ứng với cấp của mình.

Trận Pháp Sư có thể khắc trận pháp đi bán, cũng có thể kết ấn tạo ra trận pháp dùng trực tiếp trong giao chiến.

Bên phía Mặc gia nghe Bạch Mộ nói vậy, ai nấy đều nóng máu, bắt đầu sắn tay áo lên gân cổ chửi rủa bốn đại gia tộc.

"Mẹ nó! Lũ chó chết này! Vừa ăn cướp lại còn vừa la làng".

"Rõ ràng là kỹ nữ lại còn muốn lập đền thờ trinh tiết".

"Đến giết người ta, giết không lại thì kêu người ta bẫy ngươi.

Miệng ngươi nói, ngươi có lí vậy sao không lên trời ngồi đi".

"Đầu lão tử đây này, lên đây mà ngồi này lũ hèn hạ".

.......

.......

Mỗi người một câu, chửi đến hăng say, bên kia bốn gia tộc chật vật chống đỡ lại trận pháp, trong lòng bọn họ giờ phút này đã âm thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Từng đạo, từng đạo tia chớp đánh xuống ngày một dày đặc, tia chớp nhỏ nhưng uy lực không thể xem nhẹ.

Không chống đỡ được, vậy cái kết chỉ có thể là đến cặn cũng không còn.

Mặc Diệc Phi nhìn bốn đại gia tộc trước mặt, bắt đầu phân phó cho thuộc hạ.

Người trong Mặc gia nhận được lệnh liền cùng nhau kết ấn, linh lực từ bọn họ truyền ra tu bổ thêm cho trận pháp Huyết Sát Lôi.

Trên đỉnh trận pháp, những đám mây màu đỏ dần dần tụ lại hiện rõ.

Ẩn giữa đám mây là những tia chớp lập loè.

Ầm!

Một đạo lôi đình màu đỏ to bằng nắm đấm đánh xuống, xung quanh đạo lôi đình còn loè ra những tia chớp.

Lôi đình đánh tới chỗ Hàn Thiên Tuyệt, hắn giơ tay vận chuyển linh lực tạo ra một lớp chắn màu xanh, đạo lôi đình đánh vào lớp chắn.

Sau khi va chạm kịch liệt, đạo lôi đình và lá chắn cùng lúc tan đi.

Hàn Thiên Tuyệt nhìn vào lòng bàn tay của hắn, một mảng màu đen trong lòng bàn tay, nhìn kỹ còn có thấy khói bốc lên.

"Ngươi được lắm Mặc Diệc Phi, bọn ta mà ra được khỏi đây thì ngươi chết chắc".

Hàn Thiên Tuyệt tức giận hét lên.

Ầm! Ầm! Ầm!

Không có lời đáp lại hắn, chỉ có những đạo lôi đình ngày một đánh xuống nhiều hơn.

Uy lực càng ngày càng được tăng thêm.

Bốn gia chủ đại gia tộc chật vật tránh né nhưng vẫn bị lôi đình đánh cho tả tơi.

Thuộc hạ của bọn họ cũng không vui vẻ chút nào, bị tia chớp từ lôi đình phát ra quét qua, đánh cho cặn cũng không còn.

Một số khác thì trọng thương nặng.

Bốn gia chủ bắt đầu hợp lực với nhau, cùng nhau đỡ những đạo lôi đình đang giáng xuống.

Linh lực các màu khác nhau loé lên tạo thành lá chắn, đạo lôi đình đánh lên lá chắn linh lực.

Không khí xung quanh giống như bị dồn nén, tiếng nứt vỡ vang lên, lá chắn tan biến, lôi đình đánh tới người bọn họ.

Bốn gia chủ bị đạo lôi đình đánh vào người, bọn họ bị đánh đến mức tóc tai bù xù, trường bào trên người tả tơi.

Vương Chí Khanh thậm chí còn quỳ cả xuống hộc máu.

"Ha ha ha ha! Là bọn ta quá coi thường Mặc gia các ngươi rồi".

Cơ Vô Hối ngẩng mặt lên trời cười lớn, cười một cách đầy chế giễu.

"Hừ! Cũng chỉ...là tiểu nhân...bỉ ổi thôi".

Vương Chí Khanh hầu như là nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong đây, ba người kia đều là Nguyên Anh Trung Kỳ, chỉ có hắn vẫn còn dừng ở Nguyên Anh Sơ Kỳ, nên hắn bị lôi đình đánh cho thảm nhất.

Mặc gia bên này, mọi người đang tập trung kết ấn truyền linh lực để ra đại chiêu.

Đám mây trên đỉnh trận pháp ngày một dày đặc.

Trong màn đêm tựa hồ sáng rực đỏ cả một khoảng trời.

Vân Nhu càng nhìn càng cảm thấy có một loại dự cảm bất an.

Trong lòng tự nhủ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi, sắp kết thúc rồi.

Uy áp kh ủng bố phát ra từ đám mây, bốn gia chủ của bốn đại gia tộc cảm nhận được uy áp, huyết tinh dâng lên cổ họng bọn họ, chỉ chờ phun ra.

Ở giữa đám mây, mơ hồ có thể nhìn thấy một điểm sáng màu đỏ, đang dần tích tụ chuẩn bị đánh xuống.

Bốn đại gia tộc trong lòng uất hận, chuẩn bị nhắm mắt nhận mệnh.

Đạo lôi đình khổng lồ đem theo uy lực kh ủng bố chuẩn bị đánh xuống, bỗng nhiên...

Tách!

Tiếng trận pháp nứt vỡ vang lên, người bên phía Mặc gia đồng loạt hộc máu, bao gồm cả gia chủ và các đương gia trưởng lão.

Tim Vân Nhu dừng mất vài nhịp vì ngỡ ngàng, trận pháp vỡ rồi? Nàng bắt đầu th ở dốc, trái tim nhức nhối vì bị sốc.

"Phụ thân!".

Mặc Linh Lan chạy lại đỡ tam đương gia.

Mặc Vũ Văn cũng chạy lại đỡ nhị đương gia.

Mặc gia chủ thì được phu nhân của hắn và Mặc Uyên đỡ lấy.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Vân Nhu cảm thấy bản thân hơi bị dư thừa.

Nàng ở đây cũng chưa làm được gì cho bọn họ.

Thậm chí nàng cảm thấy dường như chính là nàng mang đến tai hoạ cho bọn họ.

Từ trên trời xuất hiện một đám người mặc y phục trắng, áo choàng trắng bên ngoài có mũ trùm lên đầu che qua cặp mắt của bọn họ.

Trong màn đêm, bọn họ thật là nổi bật.

Xung quanh tường của Mặc gia cũng có những đám người trang phục trắng bay vào.

Trên trời thấy rõ nhất chính là một nam nhân mắt tím, tóc bạch kim, tay hắn cầm phất trần.

Phía sau hắn có khoảng mười tên thủ hạ đắc lực.

Hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất cùng với đám thủ hạ, hắn mặc một thân y phục trắng, tựa như trích tiên hạ phàm, thanh cao không nhiễm bụi trần.

"Tuế Nguyệt bái kiến Mặc gia chủ, ngưỡng mộ uy danh ngài đã lâu".

Nam nhân giọng nói đạm mạc vang lên, không khinh thường nhưng cũng không xu nịnh.

"Tuế Nguyệt quốc sư, chuyện này là sao? Hội Thần Hoàng các ngươi sao lại đến đây xen vào việc của Mặc gia chúng ta".

Mặc Diệc Phi tức giận dò hỏi.

"Hội Thần Hoàng làm việc cho Hoàng Thất Huyền Vũ.

Vậy nên, ngài nghĩ tại sao chúng ta tới đây?".

Vừa nói Tuế Nguyệt vừa đưa cho thuộc hạ một lọ đan dược, để bọn bọ đưa cho người của bốn đại gia tộc dùng.

Tên thủ hạ hiểu ý, nhanh chóng phân phát cho bốn đại gia tộc đan dược.

Bốn đại gia tộc sau khi nhận được đan dược, trực tiếp nuốt xuống.

Ngồi khoanh chân lại bắt đầu vận khí điều tức.

Đan dược bọn họ được phát chính là "Hồi Nguyên Đan", là loại đan dược do tứ phẩm Luyện Đan Sư luyện chế.

Chỉ có Hoàng Thất Huyền Vũ mới có tứ phẩm Luyện Đan Sư, vậy nên bọn họ không chút do dự dùng đan dược.

Cho dù có hạ độc bọn họ đi chăng nữa, thì dựa vào tình cảnh bây giờ, bọn họ thà bị độc chết còn hơn chết trong tay người Mặc gia.

"Chẳng lẽ, mọi chuyện là do Hoàng Thất các người dật dây?".

Tam đương gia mặt mày nhíu lại chất vấn Tuế Nguyệt quốc sư.

"Sao ngài có thể nói như vậy? Hoàng Thất Huyền Vũ không có giật dây chuyện này.

Chuyện này vốn dĩ là do Mặc gia các ngươi gây lên.

Chúng ta chỉ tới đây góp vui thôi!".

"Cái gì mà do Mặc gia chúng ta gây lên? Ngươi đừng có mà nói bậy! Ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì đừng có mà nói bậy".

"Có nói bậy hay không Mặc gia các ngươi là người hiểu rõ nhất sao".

Tuế Nguyệt dáng vẻ trích tiên, tỏ ra không sao cả, như nào cũng được đáp lại.

"Ngươi...!ngươi...!ngươi".

Tam đương gia tức giận run người, đưa ngón tay chỉ về phía Tuế Nguyệt, nửa ngày cũng không nói ra lời.

Đối với sự xuất hiện của Tuế Nguyệt, Mặc Uyên cũng rất ngạc nhiên.

Chuyện này là sao? Nam nhân tựa như trích tiên này là ai? Tại sao mọi chuyện lại không giống những kiếp trước? Hoàng Thất những kiếp trước không hề có người này.

Hoặc có thể đến tận sau khi hắn chết đi thì may ra người này mới xuất hiện.

Đối với những chuyện xảy ra khác lạ so với những kiếp trong ký ức hắn.

Mặc Uyên lâm vào một trận mơ hồ, hắn nghĩ mãi không hiểu.

Hắn chau mày lại, cố gắng áp lại những suy nghĩ hỗn loạn.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Vân Nhu, hắn liền hiểu ra rồi.

Bởi vì, kiếp này nàng ta xuất hiện ở đây.

Cho nên, những việc này mới xảy ra.

Vân Nhu hiện giờ đang nhìn về phía Tuế Nguyệt quốc sư kia.

Khuôn mặt nàng nhợt nhạt đi vài phần, tim nàng vẫn đập loạn không ngừng.

Mặc gia lẽ ra không nên xảy ra chuyện như này mới đúng.

Là do nàng! Tất cả đều do nàng! Nếu không phải nàng đến đây thì mọi chuyện đã không như vậy rồi.

"Vậy giờ Hoàng Thất Huyền Vũ muốn hợp lực với bốn đại gia tộc tiêu diệt Mặc gia chúng ta sao?".

Mặc Diệc Phi cũng đoán được phần nào rồi, nhưng hắn vẫn hy vọng một phần nào đó câu trả lời sẽ không như hắn suy nghĩ.

Nhưng đáng tiếc, phải để hắn thất vọng rồi.

"Đúng vậy! Ngày tàn của Mặc gia đến rồi".

Tuế Nguyệt quốc sư thẳng thừng đáp, không một chút che giấu.

"Mẹ nó! Hoàng Thất thật vô sỉ.

Ta sống lâu như vậy rồi, lần đầu ta gặp thể loại vô sỉ như các ngươi".

Người phía bên Mặc gia không chịu cái dáng vẻ không biết xấu hổ của Hoàng Thất liền lên tiếng mắng chửi.

"Đánh thì đánh, ai sợ ai".

"Đúng vậy, lão tử liều chết với các ngươi"

"Chỉ là một lũ rác rưởi tụ lại với nhau, có gì mà đáng sợ".

Người bên Mặc gia ai nấy đều chiến ý hừng hực.

Bọn họ thà chết chứ không chịu khuất phục trước những tên rác rưởi kia.

Bốn đại gia tộc đã điều tức xong, sau khi dùng đan dược, cơ thể bọn họ gần như đã hồi phục lại như cũ.

Hàn Thiên Tuyệt cười lớn.

Ha ha ha ha!

"Ta đã nói rồi, nếu để ta thoát ra được thì Mặc gia các ngươi chết chắc rồi.

Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp Hàn Thiên Tuyệt ta".

Nói xong, Hàn Thiên Tuyệt lại giơ hai tay lên, mặt ngước lên trời cười lớn.

"Giờ trận trận pháp đã bị phá vỡ rồi, ta xem Mặc gia các ngươi còn giở được trò gì nữa".

Vương Chí Khanh đắc ý lên tiếng, lúc nãy hắn chật vật bao nhiêu thì bây giờ hắn muốn Mặc gia bọn họ phải thê thảm bấy nhiêu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.