(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Lục Yến Từ từ đầu đến cuối, sắc mặt vẫn bình tĩnh, điềm đạm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những lời công kích của Lâu Dương Vân.
Với anh mà nói, muốn xử lý loại người này chỉ là chuyện trong phút chốc.
Lâu Dương Vân không ngờ mình lần nào cũng bị quân nhân này làm cho bẽ mặt, bất kể gã dùng thủ đoạn gì, đối phương đều không thèm để mắt tới, trong lòng càng tức giận không kìm chế được, hận không thể đem Lục Yến Từ ra muôn mảnh, nuốt sống nuốt tươi.
Chỉ tiếc là, gã có hận thế nào đi chăng nữa, vẫn bị Lục Yến Từ đè chết, không thể nhúc nhích, chỉ có thể bất lực mắng chửi: "Anh nói bậy, anh chính là trả thù riêng, bố tôi là chủ nhiệm ủy ban G, anh dám động thủ với tôi, anh chính là phản động, đáng bị bắt ra xử bắn."
Tống Duệ Nguyệt dắt Lục Kim An đi tới, nhìn Lâu Dương Vân như vậy, trong lòng không nói nên lời sảng khoái.
Lâu Dương Vân, anh không ngờ mình cũng có ngày hôm nay sao? Anh dẫn người đến nhà người khác lục soát đập phá, ép người ta phải treo cổ tự tử thì cười sướng lắm phải không! Bây giờ cũng có lúc bị người ta đè dưới đầu gối, không thể nhúc nhích chứ?
"Tiểu Nguyệt, cuối cùng em cũng ra rồi, em bảo anh ta thả tôi ra nhanh, Tiểu Nguyệt, tôi biết em chắc chắn thương tôi lắm, tôi làm loạn như vậy đều là vì tốt cho em thôi! Chúng ta còn chưa kết hôn mà, em phải nghĩ đến danh tiếng của mình chứ! Em bảo anh ta thả tôi ra ngay, chúng ta cùng về toa ghế cứng, nếu em thấy mệt, tôi đi mua hai vé giường nằm cũng được, em muốn gì, tôi đều cho em hết, được không?"
Lâu Dương Vân thấy Tống Duệ Nguyệt đi tới, vẻ hung dữ bạo ngược trên mặt bỗng chốc biến mất, lại đổi thành vẻ mặt thâm tình khoản khoản nói.
Tống Duệ Nguyệt nghe xong chỉ thấy buồn nôn, muốn đá cho gã một cước vào đầu, xem có thể đá cho gã tỉnh táo lại không.
Nhưng Lục Yến Từ lại nhận ra cái bẫy trong lời nói của gã, siết c.h.ặ.t t.a.y Lâu Dương Vân ấn mạnh xuống, lại vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-88.html.]
"Tốt lắm, bây giờ lại thêm một tội danh nữa, cố ý làm hỏng danh tiếng thanh niên trí thức."
"Tôi không có, tôi và Tiểu Nguyệt lớn lên cùng nhau, cô ấy là của tôi, không ai cướp được." Lâu Dương Vân càng kêu to hơn.
Cả toa tàu, thậm chí cả mấy toa bên cạnh đều chạy tới xem náo nhiệt.
Tống Duệ Nguyệt cũng phản ứng lại, hôm nay nếu cô không làm gì đó, đợi đến đảo Nam Châu, danh tiếng của cô cũng sẽ bị hủy hoại.
"Anh còn dám nói là lớn lên cùng nhau, nhà tôi cách nhà anh ba bốn con phố, trước mười bốn tuổi, tôi còn không biết anh là ai, đây gọi là lớn lên cùng nhau sao?
DTV
“Anh tưởng rằng làm hỏng danh tiếng của tôi, tôi sẽ phải bị ép gả cho anh sao? Chỉ vì tôi đẹp, anh để mắt tới tôi, mà tôi không chịu yêu đương với anh, anh liền dùng quyền thế của bố anh để ép tôi, muốn ép tôi khuất phục.
“Tôi hưởng ứng lời kêu gọi vĩ đại của lãnh tụ "Thanh niên trí thức xuống nông thôn, tiếp nhận sự tái giáo dục cho nông dân nghèo và trung nông", chủ động xin xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, anh biết được lại bám theo như một con sâu bọ hôi hám.
“Bây giờ lại muốn vu khống làm hỏng danh tiếng của tôi, một người tâm địa độc ác như anh, tôi phải mù mắt mới gả cho anh."
Nói đến đây, Tống Duệ Nguyệt lại tức giận nhìn đám đông đang xem náo nhiệt trong toa tàu.
"Các đồng chí có mặt ở đây, mọi người có biết không? Người này, dựa vào việc bố là chủ nhiệm ủy ban G Chương Thành, bất kỳ ai đắc tội với anh ta, hoặc anh ta không vừa mắt ai, anh ta sẽ dẫn theo Hồng vệ binh ập vào nhà người khác, đánh đập cướp bóc. Anh ta thậm chí còn ép cả gia đình cha dượng của mình phải treo cổ tự tử, mẹ ruột bị anh ta bức điên, ông bà ngoại cũng bị anh ta kéo ra đấu tố, bị quần chúng không hiểu sự thật đánh bị thương, bây giờ một người nằm liệt giường không thể nhúc nhích, một người bị đ.â.m mù mắt, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa. Người này chính là một con súc sinh độc ác m.á.u lạnh!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");