(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâu Dương Vân nghe xong, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Tiết Cầm một lúc lâu, khiến cô ta sởn cả gai ốc, đột nhiên quay người đi về phía toa giường nằm.
Trên mặt Tiết Cầm nở một nụ cười chiến thắng, khi thu hồi ánh mắt, cô ta bắt gặp ánh mắt không đồng tình của Đàm Đồng.
"Cô đừng nghĩ nữa, anh quân nhân kia căn bản không để mắt đến cô đâu."
Mặt Tiết Cầm đột nhiên đỏ bừng, giận dữ quát: "Anh nói bậy bạ gì thế? Tôi nghĩ gì chứ? Tôi không nghĩ gì cả."
Đàm Đồng chỉ cười lạnh, không nhìn cô ta nữa mà nhắm mắt bắt đầu ngủ.
Hai chị em Vu Tư Điềm và Vu Tư Khổ nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Phải làm sao đây? Mới lên tàu mà không khí đã căng thẳng như vậy rồi.
- --
DTV
Tống Duệ Nguyệt tuy ngồi trong toa tàu, cửa đã đóng rồi nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét bên ngoài.
Toa tàu bên cạnh toa giường nằm mềm là toa giường nằm cứng, mà toa tàu mà họ đang ở chính là phòng đầu tiên ở chỗ giao nhau giữa toa giường nằm mềm và toa giường nằm thường.
Lúc này tàu vẫn chưa chạy, nhân viên soát vé vẫn đang ở ngoài duy trì trật tự, Lâu Dương Vân có thể nói là đi một mạch thông suốt đến toa giường nằm mềm.
Tống Duệ Nguyệt vốn định giả chết, cô thực sự không muốn để ý đến tên thần kinh này.
Thấy giọng nói của Lâu Dương Vân ngày càng gần, Lục Yến Từ từ từ đứng dậy, đẩy cửa định đi ra ngoài nhưng bị Tống Duệ Nguyệt kéo lại.
"Anh là quân nhân, hay là để tôi ra ngoài đi."
Cô biết Lục Yến Từ bị ràng buộc bởi kỷ luật quân đội, mà Lâu Dương Vân lại là một kẻ tiểu nhân xảo trá, cô không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy đến Lục Yến Từ bị kỷ luật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-87.html.]
"Không sao, tôi có chừng mực, chỉ cần anh ta không động thủ, tôi sẽ không động thủ." Lục Yến Từ vỗ tay cô, ra hiệu cho cô yên tâm.
Tống Duệ Nguyệt nghĩ thầm ý này là Lâu Dương Vân dám động thủ, anh có thể sửa cho gã một trận?
Tuy nhiên, cô cũng đi theo ra khỏi toa tàu.
Chuyện này vốn dĩ có liên quan đến cô, cô không thể giả vờ như không biết để Lục Yến Từ ra mặt thay mình.
Hơn nữa, cô đánh người chắc sẽ tốt hơn Lục Yến Từ đánh người!
Đợi ra khỏi toa tàu, cô thấy Lục Yến Từ đứng ở cửa thông đạo, chặn ở đó nhưng không thấy bóng dáng Lâu Dương Vân, chỉ nghe thấy giọng nói tức giận của gã.
"Anh giấu Tống Duệ Nguyệt ở đâu rồi? Gọi cô ta ra đây? Đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, tại sao cô ta lại được ngồi toa giường nằm mềm? Hai người nam nữ ở riêng trong một toa tàu, thật là trái với thuần phong mỹ tục, chỉ biết hưởng lạc theo kiểu tư bản chủ nghĩa. Anh bảo cô ta ra đây ngay, theo tôi về toa ghế cứng, nếu không, đừng trách tôi đấu tranh tư tưởng với hai người ngay trên tàu."
Tống Duệ Nguyệt nghe mà buồn cười, Lâu Dương Vân đây là đem cả bộ của Hồng vệ binh ra dùng rồi!
Cố tình chụp mũ cho cô? Còn muốn phê bình cô nữa chứ?
"Cậu có thể thử xem." Lục Yến Từ thậm chí không thèm tranh cãi với gã, hôm nay chỉ cần gã dám qua bên toa giường nằm mềm, coi như anh thua.
Lâu Dương Vân thấy thủ đoạn thường dùng trước mặt người khác lại không có tác dụng gì trước mặt quân nhân này, trong lòng có chút hoảng hốt, trên mặt càng tức giận, đưa tay ra đẩy đối phương.
Lục Yến Từ tóm lấy cổ tay gã, nhấc lên, hất xuống, chỉ nghe thấy một tiếng bịch, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết "Á á."
Tống Duệ Nguyệt vội vàng đi tới, thấy Lục Yến Từ bẻ ngược cánh tay của Lâu Dương Vân, dùng một đầu gối đè lên lưng gã, mặt Lâu Dương Vân bị đè sát xuống đất, gân xanh nổi lên, đau đớn liên tục kêu thảm thiết.
"Buông tôi ra, mau buông tôi ra, quân nhân đánh người rồi! Cứu tôi với, quân nhân ỷ mình giỏi võ, đánh đập người dân."
Lâu Dương Vân thấy giãy giụa không được, liền trực tiếp dùng thủ đoạn vu oan giá họa.
"Mọi người ở đây vừa rồi đều nhìn thấy, là anh động thủ trước, dám tấn công sĩ quan là phạm pháp, bây giờ tôi càng nghi ngờ anh là phần tử địch, cảnh vệ, đi tìm cảnh sát và trưởng tàu của chuyến tàu này đến đây."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");