(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Thu Dương:... Ông có thể nói không được sao? Hơn nữa, nói thật lòng, điều kiện này rất hấp dẫn đối với ông.
"Ông La và bà La thì sao, cháu định làm thế nào?"
Tống Duệ Nguyệt sửng sốt, lại lắc đầu: "Tạm thời cháu chưa nghĩ ra cách nào tốt nhưng chỉ cần lên kế hoạch cẩn thận thì cũng không phải không được."
Nhưng Thẩm Ngữ Khiết vội ngắt lời cô: "Cháu ơi, con không được làm bừa, bây giờ chúng ta ở đây cũng ổn, hai năm nay không còn náo loạn như trước nữa, cháu không được vì chúng ta mà hủy hoại bản thân mình, biết không? Còn nữa, chuyện xây dựng nhà máy kẹo này có chắc chăn không? Cháu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"
"Nắm chắc lắm, hôm nay cháu đến công xã gặp được xã trưởng, đã chào hởi xã trưởng trước rồi, nếu ông ta đủ tinh ý, chỉ cần cháu làm ra được kẹo, nộp đơn kế hoạch lên, ông ta sẽ lập tức phê duyệt, nếu không... có thể sẽ phải nhường cho đơn vị quân đội đối diện."
Thực ra Tống Duệ Nguyệt đã chuẩn bị hai phương án, dù sao cô cũng không ở tại Đội Hải Giác lâu, nếu Đội Hải Giác không xây được nhà máy kẹo, cô sẽ đưa đơn kế hoạch này cho đơn vị quân đội, tin rằng với mức độ thiếu tiền của đơn vị quân đội, cộng thêm Lục Yến Từ giúp đỡ, chuyện này chắc chắn sẽ thành công. Thẩm Ngữ Khiết biết cô tìm được một người yêu là đoàn trưởng, nghĩ tại tiền hiểu tại sao cô tại tự tin như vậy.
"Cháu nắm chắc là tốt rồi, dù sao thì việc xây dựng nhà máy kẹo cũng có thể thúc đẩy thu nhập kinh tế của đội, tại có thể cung cấp việc làm cho các xã viên, đây là việc có tợi cho quốc gia và nhân dân, đáng để làm. Đến lúc đó cháu cần gì cứ tìm chúng ta, chỉ cần chúng ta có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp, chỉ là... bản thân cháu vẫn phải tránh né một chút, đừng để người khác phát hiện ra, biết không?”
Tống Duệ Nguyệt gật đầu, nói cho Thẩm Ngữ Khiết cách dùng và liều lượng của loại thuốc cô đã phối, lại lấy ra từ trong giỏ một chồng giấy mới, bút, thước kẻ, những dụng cụ cần thiết để vẽ đồ án, thực ra, cô đều lấy ra từ không gian, nhờ giỏ che chắn.
"Chú Tống, chú xem những dụng cụ này đủ chưa? Nếu chưa đủ, còn cần gì nữa, chú cứ nói với cháu, cháu sẽ nghĩ cách lấy về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-267.html.]
Tống Thu Dương:... Cô chuẩn bị khá đầy đủ đấy nhỉ, mà nói không phải cố ý đến đây thì chó cũng không tin.
La Khang Bình thì tò mò hỏi: "Cái giỏ của cháu sao lại đựng được nhiều đồ thế?"
Tống Duệ Nguyệt:... Ông già này đã lớn tuổi rồi mà sao tính tò mò vẫn còn nặng thế?
"Không còn sớm nữa, cháu phải về trước, mấy hôm nữa cháu sẽ tìm thời gian đến sau." Nói xong, cô đẩy cửa định đi, kết quả lại bị La Khang Bình chặn lại.
"Những đồ ăn cháu mang đến, chsau mang về đi." Bây giờ vật tư thiếu thốn như vậy, cô lại mang đến gạo, mì sợi, gà vịt, hoa quả, những thứ này dù có tiền có phiếu cũng không chắc đã mua được.
DTV
"Yên tâm, cháu ăn mãi rồi, ăn đến ngánluôn, mọi người cứ giữ lại cải thiện bữa ăn, bồi bổ cơ thể, đừng để cơ thể suy kiệt, biết đâu mấy năm nữa có thể rời khỏi đây? Ngày tháng tốt đẹp vẫn còn ở phía sau. Nếu mọi người thấy ngại, sau này cháu nhờ giúp gì, mọi người đừng từ chối cháu là được."
Cô nói xong, cũng không quan tâm đến vẻ mặt lúc thì buồn bã, lúc thì kinh ngạc, lúc thì lại bất lực của La Khang Bình, mà xách giỏ chạy một mạch đi xa."Hai cái chân của đứa nhỏ này sao lại như lên dây cót, chạy nhanh thế?"
La Khang Bình đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, lúc quay người lại còn tò mò nói một câu.Thẩm Ngữ Khiết nhìn La Khang Bình, trong mắt tràn đầy vẻ kích động: "Anh Bình, anh nói xem lời cô bé vừa nãy có ý gì? Có phải... cô bé biết gì không?"
La Khang Bình lắc đầu, không để tâm đến chuyện này, nói: "Có lẽ chỉ an ủi chúng ta thôi, thôi, đừng nghĩ nữa, dọn dẹp những thứ này, tìm chỗ kín đáo cất đi."Thẩm Ngữ Khiết nghĩ lại cũng đúng, lại khiến mình bình tĩnh lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");